logo
REVIEW>> PHONG CỐT
phong-cot
Tìm truyện

PHONG CỐT

Độ dài: 150

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 152

Giới thiệu:

Khương Tố Oánh từ nước ngoài trở về, chưa biết rõ Thiên Tân sâu cạn, vì cứu chị, đánh bậy đánh bạ mà gặp phải Liêu Nhị gia.

Liêu Nhị gia là người tư tưởng cũ của triều trước, tướng mạo anh tuấn, làm việc luôn tuân thủ quy tắc cùng hứa hẹn, nhưng tính cách lại có phần đ iên cuồng.

Khương Tố Oánh vô tình vi phạm quy tắc của hắn, hắn chỉ nhẹ nhàng nói: “Nói chuyện không giữ lời, vậy thì không được.”

Nhưng Khương Tố Oánh cảm thấy hô hấp như bị đông lại, run rẩy lo sợ chẳng biết bản thân khi nào phải chịu một phát s úng.

*

Một đoạn thời gian sau, khi Liêu Nhị gia bước trên con đường truy thê, đã lĩnh ngộ ra được nhiều điều, tư tưởng xưa cũ cũng dần tiếp thu cái mới, cũng biết linh hồn tinh khiết không nên sử dụng những thủ đoạn b ẩn t hỉu.

Nhưng cuộc sống trước đây đã để lại bóng dáng, một số thói quen thật khó sửa đổi.

Liêu Nhị gia đã quen với việc rình rập như rắn ngủ đông, chờ đến lúc b ùng n ổ, rồi trực tiếp lao lên c ắn c hết đối phương.

Giờ đây không cần phải thật sự động tay chân, chỉ cần d oạ một chút, còn chân thành gửi vài củ nhân sâm cho tình địch, đã xem như đi trên con đường thành Phật.

Từng chút một, không thể vội, A Di Đà Phật.

***

Vào những năm 20 của thế kỷ trước.

Khi mà thời cuộc rối ren, xã hội chuyển mình, vạn vật đều đứng bên làn ranh chuyển giao cũ – mới.

Tại ga tàu Thiên Tân, chuyển tàu sớm chậm rãi vào ga, tiếng còi chói tai ngân dài, khói trắng cuộn dài, chậm rãi tan vào không trung. Hành khách chen chúc nhau để xuống tàu, hoà vào không khí náo nhiệt đầu ngày.

Bấy giờ, có một âm thanh trong trẻo vang lên, theo sau đó, một đôi giày đỏ rực nổi bật xuất hiện. Đôi giày tinh xảo này đã thu hút ánh nhìn của mọi người, chủ nhân mang đôi giày này cũng thế, cũng khiến người ta vô thức ngoái nhìn, không thể rời mắt.

Là một cô gái xinh đẹp nổi bật, vô cùng tươi sáng, còn rất thích cười. Khi cô cười, đôi má lúm xinh đẹp lấp ló, khiến cô càng ngọt ngào hơn, mọi người càng khó lòng rời mắt khỏi cô.

Sau ba năm kể từ lần cuối trở về, Khương Tố Oánh đã xuất hiện tại Thiên Tân một lần nữa như thế – xinh đẹp ngọt ngào, mà cũng quyến rũ cuốn hút, như một làn gió mát thổi hồn vào bức tranh đã nhuốm màu hoài cổ.

Mà quả thật, Khương Tố Oánh rất đặc biệt, rất khác lạ, chẳng giống với bất kỳ một cô gái nào ở cái đất Thiên Tân này.

Vì cô ba nhà họ Khương, cũng chính là Khương Tố Oánh, không lớn lên ở nơi đây, mà cô đã sinh sống và học tập ở nước ngoài trong một thời gian dài. Thế nên, cô không chỉ có kiến thức và trải nghiệm phong phú, mà tư tưởng và con người cô cũng rất phóng khoáng, cởi mở. Cũng bởi thế mà cô mới là một sự tồn tại khác biệt hoàn toàn so với quê hương có phần đặt nặng lễ tiết giáo điều của mình.

Khương Tố Oánh khác biệt ở chỗ, cô có thể tự tin thoải mái mặc chiếc sườn xám cắt xẻ táo bạo này, dám khoe đôi chân dài như bạch ngọc này, dám để lộ cánh tay của mình ra ngoài như thế này mà chẳng ngại điều tiếng.

Khác biệt ở chỗ, đôi bàn chân cô hoàn toàn lành lặn, cô có thể nhẹ nhàng sải bước, cũng có thể chạy nhanh, nhảy chân sáo, chứ không phải bước từng bước khó nhọc trên đôi gót sen ba tấc như nhiều cô gái ngoài kia. Khác biệt ở chỗ, cô may mắn có được rất nhiều cơ hội học tập, mở mang kiến thức, chứ không phải là ngày ngày quẩn quanh hậu trạch, hết lòng chăm chồng dạy con, răm rắp tuân theo quan niệm “phụ nữ không tài mới là đức” mà người của thời đại này hay nói.

Tuy không dám nhận bản thân học rộng hiểu sâu, nhưng vì trong bụng cũng có chút chữ nghĩa, lại là người có lý tưởng và chính kiến. Thế nên, từ ngày quyết định trở về, Khương Tố Oánh cũng không ngại bắt đầu cuộc sống mới tại quê hương mình.

Chỉ là, dường như công cuộc bắt đầu cuộc sống mới này chẳng mấy dễ dàng, nhất là khi, Khương Tố Oánh còn vô tình chạm trán Liêu Nhị gia cực kỳ “khó chơi”.

Người ta đồn rằng, con người Liêu Nhị gia quyết tuyệt tàn nhẫn, còn cực kỳ điên cuồng, không biết sợ chết. Khương Tố Oánh nghĩ, nào chỉ có vậy, hắn còn là tên gian thương cổ hủ gian xảo, bẫy luôn được hắn giăng sẵn ở đó, chỉ chờ con mồi sa lưới.

Mà vừa hay, cô chính là “con mồi” ấy.

Sản nghiệp Liêu gia trải dài khắp nơi, vinh hoa phú quý không sao kể xiết. Nghiễm nhiên Nhị gia chèo chống cả một Liêu gia sừng sững luôn là “đề tài nóng hổi” trong những cuộc bàn luận nhỏ to của người khác.

Trong mắt mọi người, hắn như là một vị “thần”, như là một sự tồn tại cao quý chẳng một ai dám khinh nhờn. Người ta vừa ngưỡng mộ bản lĩnh gây dựng nghiệp lớn của hắn, lại vừa sợ hãi trước sự quyết tuyệt tàn nhẫn của hắn.

Có nhiều khi, người ta lén lút nói với nhau rằng, có khi nào Nhị gia là cỗ máy tân tiến nào đó mà người Tây hay nói hay không? Là cái thứ máy móc vô cảm, làm gì cũng giỏi, chỉ là không có cảm xúc ấy.

Ai cũng cảm thấy hắn vô dục vô cầu, không dễ nổi lên sắc tâm, giống hệt máy móc. Mọi người đều cho rằng là như thế, đến nỗi vô tình quên mất rằng, hắn cũng chỉ là con người, mà…

“Con người thì đều tham lam, ngay cả Liêu Nhị gia cũng không phải là ngoại lệ.

Nếu cả đời này chưa từng thấy điều tốt đẹp, thì có thể cứ như vậy mà sống.

Nhưng nếu đã thấy Khương Tố Oánh khi tỉnh dậy với chút ngây thơ kia, nghe cô nói “Nhị gia là người chu đáo nhất thiên hạ”, thấy cô khi ăn súp kem sợ thìa rơi, vội vàng dùng miệng đón lấy, thì tất cả những điều trước đó, đều là không đủ…”

Cuộc sống của hắn quá đỗi tẻ nhạt, như một cuộn phim trắng đen ngày ngày phát đi phát lại bao nhiêu đó cảnh, không có gì mới mẻ. Hắn đã sớm thuộc nằm lòng mọi chi tiết trong cuộn phim ấy, đến nỗi quên mất đi mong muốn thuở đầu của bản thân là gì, đến nỗi quên mất đi lý do vì sao mình vẫn còn ở đây sau cả chục năm trời.

Rồi Khương Tố Oánh chợt xuất hiện trong cuộc sống vô vị này của hắn, giữa những tháng ngày hắn ngụp lặn trong vòng xoáy hỗn độn này.

Cô chỉ vô tình đánh rơi một chiếc cài áo, vô tình để lại một nụ cười rạng rỡ, nhưng lại vô tình gieo rắc bóng hình mình vào nỗi tương tư trong hắn, vô tình vẽ nên những sắc màu rực rỡ chưa từng xuất hiện trong cuộc đời hắn.

“Hắn sống đến tận bây giờ, chưa từng có ai yêu hắn.

Người khác kính trọng hắn, sợ hãi hắn, giao thiệp với hắn, đa phần đều vì tiền bạc và lợi ích, hoặc là vì sợ hãi uy danh của hắn.

Nhưng bây giờ thì khác…”

Từ khoảnh khắc Khương Tố Oánh xuất hiện, cuộc đời hắn không còn chỉ là hai màu trắng đen buồn tẻ nữa. Giờ đây hắn đã có nơi để trở về, có ai đó để nhung nhớ, có ai đó giúp hắn hiểu ra, rốt cuộc yêu là gì.

Dẫu bọn họ khác nhau một trời một vực, hắn là con người cũ trong thời đại mới, còn cô lại là một con người quá mới trong thời đại cũ kỹ này, nhưng mọi ràng buộc và tính toán của họ lại vô tình buộc họ vào với nhau, dây dưa mãi không dứt ra được.

Từ khoảnh khắc gặp lại Khương Tố Oánh, hắn đã biết, cô chính là người mà hắn đã nhung nhớ bấy lâu. Hắn khao khát cô, muốn buộc chặt cô bên cạnh mình, muốn có được cô bằng mọi giá, muốn cô không bao giờ có thể rời xa hắn nữa.

Bởi vì cô là của hắn, chỉ có thể là của hắn, nhất định phải là của hắn, thuộc về hắn.

“Giống như hắn đã nói trước đó, đã uống rượu giao bôi thì chính là vợ chồng cả đời, dù gặp gian nguy, ai cũng không thể bỏ rơi ai.”

Để có được cô, hắn từng không ngần ngại làm ra những hành động ti tiện nhất, bỉ ổi nhất, cũng không ngại ép buộc cô, trói buộc cô. Nhưng rồi, khi tất cả mọi thứ cháy rụi thành nắm tro tàn, nụ cười rạng rỡ ngày nào đã chẳng còn nở trên đôi môi Khương Tố Oánh, Liêu Nhị gia hắn chợt nhận ra, những gì hắn đang làm với cô chẳng đáng được gọi là “yêu”.

Yêu không phải là nhốt chú chim hoàng yến trong lồng, mà là dám yêu lấy sự tự do của chú chim ấy, dám yêu cả bầu trời mà chú chim ấy yêu. Yêu không phải là cố chấp nắm lấy tay người, ép người uống chén rượu giao bôi này, mà là dám buông tay người, dám để người lựa chọn rời đi hay cùng ta uống chén rượu này, nên duyên vợ chồng.

Liêu Nhị gia yêu Khương Tố Oánh, yêu đến cố chấp, yêu đến đ iên cuồng.

Hắn từng yêu người con gái này sai cách, từng phải nếm trải nỗi đau khoét tim gan chỉ để nhận ra, yêu là chấp nhận, không phải là dùng cường quyền để trói buộc người mình yêu.

May sao, sau tất cả, trời cao nhân từ cho hắn thay đổi thành con người mới để gặp lại Khương Tố Oánh, cho hắn cơ hội để yêu người con gái này lại từ đầu.

“Bọn họ sẽ không còn là hai linh hồn không liên quan. Không còn là Mrs. Khương và Liêu Nhị gia, không còn phải vượt qua một khoảng cách lớn.

Bọn họ là Khương Tố Oánh và Liêu Hải Bình.

Là cặp vợ chồng bình thường nhất trên thế gian.”

Dù câu chuyện của Liêu Hải Bình và Khương Tố Oánh không có chim muông ca hót chúc tụng, không có hoa thơm dẫn lối, không phải là một câu chuyện tình yêu kiểu mẫu, nhưng có thể, sau mấy chục năm nhìn lại, họ mới càng trân trọng từng khoảnh khắc, mới càng thấm thía một đạo lý, rằng…

Có thể sống, đã là điều quý giá. Được sống tiếp cùng nhau, là một điều không thể tốt đẹp hơn nữa.

Liêu Hải Bình ngồi bên bếp lò, ngọn lửa nhảy múa không ngừng vang lên tiếng lách tách, ánh lửa ấm áp hun nóng trái tim vốn khát cầu hơi ấm trong hắn.

Bóng tối hiu quạnh đã lùi xa, những tháng ngày dài đằng đẵng lang thang cũng đã qua. Khương Tố Oánh là vợ của hắn, cô ở đâu, nhà của Liêu Hải Bình ở đó.

Giờ đây, hắn đã được trở về “nhà”, không cần phải bôn ba khắp chốn như trước kia nữa.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Mỗi Bước Mỗi Xa - CTV Aliin

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN