logo
REVIEW>> KHOM LƯNG (CHIẾT YÊU)
khom-lung-chiet-yeu
Tìm truyện

KHOM LƯNG (CHIẾT YÊU)

Tác giả:

Bồng Lai Khách

Reviewer:

AI_Dã Quỳ

Độ dài: 171

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 146

Cuối triều Đông Hán, Cửu Châu chia năm xẻ bảy. Giữa thời loạn thế, quần hùng nổi lên tranh đấu.

Mười năm trước, Hổ Nha tướng quân Ngụy Kinh cùng Thứ sử Kiều Khuê kết làm đồng minh, phụng mệnh triều đình thảo phạt quân phản loạn Lý Túc. Hai người bàn bạc kế sách, giao ước với nhau sẽ dẫn quân bao vây Lý Túc, nhưng cuối cùng Kiều Khuê lại vì sợ hãi mà bội ước không đến. Ngụy Kinh vì quá tin tưởng ông nên không kịp lui quân, ông và trưởng tử Ngụy Bảo bị loạn tiễn b ắn c hết.

Năm đó Ngụy Thiệu mười hai tuổi, chứng kiến phụ thân cùng huynh trưởng bỏ mạng, được các gia nhân tướng lĩnh mở đường m áu để chạy thoát.

Kể từ đó, hai nhà Kiều Ngụy kết thù, chính là thù nợ m áu huyết hải thâm sâu không gì tả nổi.

Mười năm sau, Ngụy gia nổi lên cát cứ phương Bắc, danh tiếng của Yên Hầu Ngụy Thiệu vang xa khắp đất Trung Nguyên, sát phạt như thần, thế như chẻ tre, khiến cho Kiều gia ở Duyện Châu sợ hãi không thôi.

Nhằm xoa dịu mối quan hệ căng thẳng giữa hai nhà, Kiều gia cầu hôn Yên Hầu cho nữ nhi nhà mình, với hy vọng có thể biến cuộc hôn nhân này thành lá chắn hai mặt. Một là nương nhờ sự che chở của Ngụy Thiệu, hai là khiến cho Ngụy Thiệu không thể tiến đánh mình.

Đó là hy vọng của các bậc gia chủ trong nhà, nhưng chỉ một mình Tiểu Kiều biết kết cục của mối giao ước hòa hảo này.

Nàng đến từ thời hiện đại, xuyên vào trong thân xác của Tiểu Kiều, đồng thời cũng tiếp thu hết những ký ức kiếp trước của thân thể này qua những giấc mộng hằng đêm.

Kiếp trước, người gả cho Ngụy Thiệu là Đại Kiều. Hắn lạnh lùng với Đại Kiều ngần ấy năm, sau khi thống nhất tam quốc liền dẫn binh tiêu diệt Kiều gia, còn Đại Kiều uất ức t ự v ẫn.

Tiểu Kiều lại gả cho Lưu Diễm thuộc vương thất Đông Hán, là vị hoàng đế danh chính ngôn thuận của dân chúng. Sau khi bị Ngụy Thiệu ép tới đường cùng, Lưu Diễm rút k iếm kết liễu Tiểu Kiều, sau đó cùng nàng đồng tuẫn.

Sống lại một đời, Tiểu Kiều này không còn là Tiểu Kiều khi trước nữa. Nàng không quen thân với Lưu Diễm, tại sao phải sống c hết cùng hắn? Nàng chỉ muốn ngăn cản cuộc hôn nhân sai lầm kia, thay đổi kết cục của toàn bộ Kiều gia ở Duyện Châu.

Nàng nghĩ, chỉ cần Đại Kiều không gả, thì hôn ước cũng sẽ không còn hiệu lực nữa.

Chỉ không ngờ rằng, sau khi Đại Kiều bỏ trốn, người được đưa lên kiệu hoa lại là Tiểu Kiều.

Nàng mới mười bốn tuổi, gánh trên vai sự an nguy của toàn bộ Duyện Châu cùng hàng trăm con người ở Kiều gia mà gả đến phương Bắc xa xôi. Nhìn ánh mắt tràn trề hy vọng của bá phụ, sự bất lực của phụ thân, còn có niềm vui mừng hân hoan của dân chúng khi tránh được c hiến t ranh, Tiểu Kiều chỉ có thể cười khổ.

Nàng biết rất rõ Ngụy gia sẽ không hoan nghênh chào đón nàng, cho nên sau khi đón dâu hẳn một tháng Ngụy Thiệu mới xuất hiện để thành hôn một cách qua loa sơ sài. Đêm tân hôn hắn cầm k iếm chỉ vào mũi nàng cũng thôi đi, ngay ngày hôm sau lại lệnh cho thuộc hạ gấp rút hộ tống nàng về Ngư Dương, làm như hắn chỉ sợ thiên hạ không biết hắn chán ghét nàng lắm không bằng.

Sống ở Ngụy gia, Tiểu Kiều chỉ có thể cẩn trọng từng bước một, cân nhắc câu nào không nên nói, việc nào không nên làm, giống như bước đi trên lớp băng mỏng manh vậy. Nàng chu đáo quán xuyến việc nhà, ân cần chăm sóc cũng như lấy lòng Ngụy Thiệu.

Nàng biết, vận mệnh của cả Duyện Châu đều phụ thuộc vào một ý nghĩ của hắn. Nếu như ngày nào đó Ngụy Thiệu nảy sinh sát ý không thể cứu vãn được, thì khi bi kịch kiếp trước lại lần nữa xảy đến, Tiểu Kiều cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn mà thôi.

Ngụy Thiệu tuy là một người quyết đoán, nhưng đôi lúc Tiểu Kiều cũng không thể hiểu được sự vui buồn giận dữ thất thường của hắn. Nàng cũng có những bí mật, vừa phải loại bỏ âm mưu trong nội bộ Ngụy gia vừa phải chống lại tác động của thế lực bên ngoài gây chia rẽ hắn và nàng, ban đêm cũng ngủ không được ngon. Vậy mà lắm lúc Ngụy Thiệu giống như ăn nhầm cái gì đó, làm ầm lên khiến Tiểu Kiều không kịp trở tay.

Nàng biết mình có dung mạo xinh đẹp, hai người lại là phu thê cưới hỏi đàng hoàng. Hắn say mê thân thể nàng, nảy sinh tình cảm với vẻ bề ngoài của nàng, lại hài lòng việc nàng ngoan ngoãn làm tròn trách nhiệm của mình, không nhúng tay vào đại nghiệp của hắn.

Tuy vậy, Tiểu Kiều vẫn không thể buông lỏng cảnh giác. Thù g iết cha g iết huynh, đâu phải ân ái mặn nồng vài ngày là tiêu tan không còn dấu vết gì. Nàng biết mình cần phải giữ tỉnh táo, không thể chỉ vì vài câu đường mật mà lơ là, cho nên tình cảm mà Tiểu Kiều dành cho Ngụy Thiệu, chỉ giới hạn ở mức thê tử dành cho phu quân mà thôi.

Cả hai đều biết rằng, nếu một ngày nào đó hắn tấn công Duyện Châu, thì Tiểu Kiều sẽ không chút do dự mà trở mặt với hắn. Kính trọng như vậy, săn sóc như vậy, duy chỉ không có sự đắm say cuồng nhiệt, thề sống c hết trọn đời ở bên nhau.

Đó, lại chính là thứ duy nhất Ngụy Thiệu cầu mà không thể có được nơi nàng.

***

“Bóng mờ lập lòe ngả nghiêng, rọi chiếu dung nhan của người

Ngày nào sẽ lại vén mái đầu xanh

Mộng xưa lại ràng buộc, yêu hận lại gợn sóng, nhìn trăng sáng lẻ loi trong mây.

Thiên sơn vạn thủy hóa ra rung động chỉ cần một ánh nhìn

Không thể xua tan đi hình ảnh lần đầu gặp gỡ

Mộng tan mang theo cả chấp niệm của ta.” *

Ngụy Thiệu là con út trong nhà, được mọi người trong Ngụy gia yêu thương hết mực nên có danh xưng tiểu bá vương. Sau khi cha huynh bỏ mạng trong tay Lý Túc, Ngụy Thiệu một đêm đổi tính.

Hắn đã tự mình lĩnh quân quay lại trả thù, tự tay lăng trì xử tử Lý Túc trước sự khiếp sợ của toàn quân. Mười chín tuổi trở thành chủ soái, trong vòng vài năm đã nuốt trọn toàn bộ các thế lực ở phương Bắc.

Người duy nhất có thể khiến hắn nghe lời, chắc hẳn chỉ có tổ mẫu của Ngụy gia, Từ phu nhân. Mối hôn sự với Kiều gia chính là do bà đồng ý, Ngụy Thiệu có h ận cỡ nào cũng không muốn trái lời bà. Do vậy, hắn vẫn không nghĩ đến việc yêu thương nàng như thê tử kết tóc, lúc đến bái đường thành thân cũng chẳng quan tâm nàng mập ốm tròn béo ra sao.

Nhưng mà thật sự không ngờ rằng Tiểu Kiều lại xinh đẹp đến vậy. Hắn cũng chỉ là nam nhân bình thường thôi, nhìn một lần lại muốn nhìn thêm vài lần nữa, đến tối nằm bên cạnh cũng sẽ ngủ không được ngon.

Trước sự chu đáo dịu dàng lại hiểu chuyện của nàng, Ngụy Thiệu cũng dần dần xiêu lòng, dần dần nới rộng giới hạn của mình, rộng đến mức khi nàng tức giận có thể đạp vào mặt hắn cũng được.

Lúc đó, ai có thể nói cho hắn biết đó là động tâm.

Nếu như không phải vì động tâm, thì làm sao hắn lại phải vứt hết mọi thứ để đuổi theo nàng đến tận Tín Đô mà không biết mệt mỏi.

Nếu như không phải là động tâm, thì tại sao hắn lại dung túng cho nàng hết lần này đến lần khác, bối rối hoảng hốt khi nàng rơi nước mắt, bồn chồn không yên, trống rỗng mất mát khi không có nàng ở bên cạnh.

Nếu như không phải là động tâm, vậy thì tại sao nửa đêm hắn phải dầm mưa mà đến, chỉ để đỏ mắt cầu nàng thương hắn, thương hắn giống như cái cách mà hắn thương nàng như vậy?

Man Man của hắn ấy, nàng xinh đẹp tựa thiên tiên, nam nhân tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán chỉ để đổi lấy một cái ngoảnh lại của nàng. Nàng bao dung dịu dàng đến nỗi có thể nuốt hết uất ức thừa thãi vào trong, nhưng chỉ cần liên quan đến chuyện Kiều gia thì lại trở nên kiên cường, cứng rắn đối chọi lại với hắn.

Man Man của hắn, nàng tốt đẹp quá đỗi, đến nỗi Ngụy Thiệu quên phải quan tâm đến cảm nghĩ của nàng. Hắn xem mọi việc nàng làm là lẽ đương nhiên, chưa một lần cảm kích, miệng thì nói lời yêu thương, nhưng thực chất đã kiên nhẫn ngồi lắng nghe cảm nhận của nàng bao giờ đâu.

Câu chuyện về anh hùng cùng mỹ nhân, xưa nay không hề hiếm lạ.

Đồn rằng, Yên Hầu rất ghét phu nhân của hắn, nhưng vì nàng, hắn đã đốn hạ thành trì mà Trần gia gìn giữ biết bao nhiêu đời nay. Vì nàng, hắn đã không tiến đánh Duyện Châu, mặc cho Kiều gia đã phản bội hắn quy phục nhà Đông Hán.

Người đời cho rằng nàng là họa thủy, nhưng ai có thể quên được hình ảnh nàng mặc áo giáp ra trận, đứng trên tường thành đánh trống cổ vũ sĩ khí, t ử thủ với giặc Hung Nô để chờ quân hầu trở về?

Lấy được nàng là phúc phận cả đời của Ngụy Thiệu. Nhưng gả cho hắn, lại chưa chắc là may mắn của Tiểu Kiều.

Biết làm sao được, Ngụy Thiệu chỉ rõ rằng, cho dù mối t hù h ận rộng lớn như vực sâu chắn ở giữa hai người họ, cho dù Kiều gia lại lần nữa thất tín bội ước, cho dù nàng âm thầm chống đối lại hắn, thì bản thân cũng sẽ vĩnh viễn không thể buông tay nàng.

Đánh Nam dẹp Bắc, tắm m áu sa trường, lại chỉ nguyện đem hết thảy sự tốt đẹp nhất trên đời trao tặng cho nữ nhân cả đời hắn đều yêu thương.

Hắn nói, Man Man, ta nhất định sẽ đem ngôi vị cao quý nhất một nữ nhân có thể có đặt vào tay nàng.

Man Man, nếu như có kiếp sau, ta vẫn muốn được nghe nàng gọi một tiếng phu quân.

Chỉ xin nàng, đừng rời xa ta.

___

*: Trích bản dịch bài hát Mộng Độ do Cúc Tịnh Y và Hoắc Tôn thể hiện, OST Như Ý Phương Phi

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN