logo
REVIEW>> DÃ ĐỘ - NGOẠI TRUYỆN THẨM DỤC LÂU
da-do-ngoai-truyen-tham-duc-lau
Tìm truyện

DÃ ĐỘ - NGOẠI TRUYỆN THẨM DỤC LÂU

Độ dài: 96

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 90

* Rv được viết cho nam phụ Thẩm Dục Lâu

“Quyền lực là không có sự công bằng.” *

Thẩm Dục Lâu là con riêng của Thẩm Đình Sơn, chủ tịch tập đoàn Thẩm Thị. Thế nhưng, từ bé anh đã sống cùng mẹ ở nước ngoài. Cả hai mẹ con nương tựa vào nhau, tháng ngày trôi qua bình yên ấm áp.

Và rồi biến cố kinh hoàng ập đến. Mẹ anh gặp phải tai nạn t ử v ong khi tham gia vào trò chơi cảm giác mạnh. Mà tất cả những gì xoay quanh cái c hết của bà, đều khiến người ta có cảm giác kỳ lạ đầy bí ẩn.

Khi ấy, Thẩm Dục Lâu chỉ là một cậu bé nhỏ tuổi, trong thoáng chốc mất đi người thân yêu nhất trong cuộc đời mình, cũng mất đi điểm tựa cho trái tim bơ vơ lạc lõng nơi xứ người. Thế nên, anh biết bản thân mình cần làm gì để tiếp tục tồn tại với thế giới đầy rẫy sự đ ộc á c phù phiếm này.

Cũng nhờ vào sự bình tĩnh và khôn khéo của Thẩm Dục Lâu, đã cứu Thẩm Thị khỏi sự khủng hoảng truyền thông nghiêm trọng, đưa giá cổ phiếu tụt dốc không phanh dần ổn định lại trên thị trường. Anh cũng nhanh chóng lọt vào mắt của bố, khiến ông quyết định đem anh về nước nuôi dưỡng.

Thẩm Dục Lâu lúc ấy đủ thông minh để hiểu rằng, anh chính là quân cờ trong tay của Thẩm Đình Sơn. Và chỉ cần anh còn mang lại giá trị, ông sẽ không thể vứt bỏ anh. Thế nên, anh chấp nhận sống tại nhà họ Thẩm, ẩn nhẫn chờ đợi cơ hội lật ngược tình thế của mình.

Nhìn bên ngoài, Thẩm Dục Lâu chính là một cậu chủ sinh ra trong gia tộc thượng lưu, sống trong phú quý mà lớn lên. Thế nhưng, mấy ai biết được, bên dưới lớp vỏ bọc cao sang xa xỉ ấy là những bạo lực cuồng nộ được che giấu kỹ càng. Anh, không hề nhận được bất kỳ yêu thương nào ở nhà họ Thẩm. Dường như nơi đây, anh là một mảnh ghép thừa thãi, cho dù có cố gắng gọt dũa hay mài mòn bản thân bao nhiêu, đều không thể khớp vào bức tranh hạnh phúc đã có của bọn họ.

Thẩm Dục Lâu cũng chưa từng mong cầu những điều ấy. Hơn hết, anh luôn cảm thấy ghê tởm và ngột ngạt bởi sự dối trá họ vẽ ra. Rõ ràng, ai nấy đều c hán g hét khinh bỉ khi nhìn vào anh, đều muốn châm chọc giẫm đạp đưa anh xuống vực thẳm. Vậy mà, họ luôn dùng nụ cười dịu dàng cùng lời nói quan tâm giả tạo lừa phỉnh anh.

Lòng người ở chốn này, tựa như r ắn r ết, trườn quanh khắp nơi.

***

Khi Thẩm Dục Lâu đến làng chài nghèo cùng với bố làm từ thiện, anh đã gặp được cô gái nhỏ tên là Khương Bảo Lê. Khoảnh khắc nhìn thấy cô, anh tựa như nhìn thấy một phần của mình lúc trước. Ký ức lặp lại, lướt qua tâm trí, để nỗi bi thương ngập tràn.

Thì ra, trên thế giới này thật sự tồn tại một người giống như anh. Lạc lõng, chới với và tuyệt vọng đến thế. Đôi mắt của cô, như chất chứa toàn bộ sự cầu xin không thể thốt nên lời. Và trong khoảnh khắc ngắn ngủi trầm mặc đó, Thẩm Dục Lâu đã dao động.

Cứ thế, Thẩm Dục Lâu đưa Khương Bảo Lê từ bùn lầy về cảng đảo với anh.

Những năm tháng tiếp theo, phía sau Thẩm Dục Lâu luôn là cái đuôi nhỏ Khương Bảo Lê. Cô thích nhất là quấn quýt bên anh, ríu rít những câu chuyện bất tận. Ánh mắt và nụ cười chỉ dõi theo anh, như mang theo cơn mưa mùa hạ nhẹ rơi xuống vùng đất khô cằn hoang vu. Nhờ có cô mà cuộc sống vốn u buồn tẻ nhạt của anh, được lấp đầy bằng những mảng màu xinh đẹp khác nhau.

Thẩm Dục Lâu cũng nhận ra rằng, Khương Bảo Lê đã đem trái tim mình đặt vào tay anh, thuần khiết lại chân thành.

Thế nhưng, Thẩm Dục Lâu là một người vô cùng tham vọng và tỉnh táo. Lý trí nhắc nhở cho anh biết, Khương Bảo Lê chỉ có thể là đoá hoa hồng đẹp nhất tự tay anh vun trồng chăm sóc. Nhưng anh vĩnh viễn không thể cùng cô viết tiếp câu chuyện tình yêu như cô hằng mong muốn. Bởi vì, cô chỉ mang đến cho anh sự ấm áp vui vẻ thoáng qua, còn người con gái anh cần bên cạnh, phải là người cho anh bậc thang bước lên quyền lực, vẽ ra đế chế hùng mạnh của bản thân mình.

Thẩm Dục Lâu không muốn mãi khom lưng cúi đầu hay quỳ gối van lơn bất kỳ ai. Quyền uy và tiền tài trên đỉnh cao kim tự tháp, luôn là điều mà anh hướng đến. Thế nên, anh bằng lòng trả giá để đạt được mục đích. Dẫu cho, nó có là lưỡi dao sắc bén khiến anh chảy m áu đau đớn như thế nào.

Vì vậy, khi biết Tư Độ có cảm xúc khác thường dành cho Khương Bảo Lê, Thẩm Dục Lâu đã muốn biến cô thành con át chủ bài để thương lượng với anh ta. Cứ thế, mặc cho đáy lòng rung lên từng hồi chuông cảnh báo trước nước đi nguy hiểm này, anh vẫn kiên quyết không thay đổi suy nghĩ của mình.

Thẩm Dục Lâu muốn Khương Bảo Lê đến bên Tư Độ, quyến rũ anh ta, phá huỷ cuộc hôn nhân của anh ta và Kiều Mộc Ân. Dự án sứa bất tử, anh nhất định phải giành lấy. Cho đến khi đạt được kết quả cuối cùng, tất cả mọi trở ngại đều bị anh dẹp bỏ.

Lúc ấy, Thẩm Dục Lâu cho rằng, chẳng sao cả, chẳng có gì đáng để bận tâm cả. So với những thứ khác thì Khương Bảo Lê cũng chỉ là người khiến anh có chút bối rối mà thôi. Đến cùng, đôi bên đều được như ý nguyện, không phải là điều tốt hay sao? Đợi khi anh nắm được Thẩm Thị trong tay, anh sẽ biến mọi thứ về như cũ, chắc chắn như vậy.

Thế nhưng, Thẩm Dục Lâu nào ngờ được, một bước sai lầm, những bước tiếp theo đều là sai, như đang dẫn dắt anh xuống đ ịa n gục làm bạn với m a q uỷ. Anh thật sự đánh mất Khương Bảo Lê thật rồi. Không chỉ đánh mất cô, còn đánh mất luôn ánh sáng của cuộc đời mình.

Khoảnh khắc Khương Bảo Lê không chút do dự nào quay người rời đi trong màn mưa như trút nước có bao nhiêu đau lòng kia chứ? Từng hạt rơi xuống, tan vỡ ướt át, thấm đẫm vào trái tim cô.

“Thẩm Dục Lâu, từ nay về sau, chúng ta không còn dính dáng gì đến nhau nữa.”

***

Nhờ có Khương Bảo Lê, Thẩm Dục Lâu đã nhận được kết quả xứng đáng với những gì anh bỏ ra đặt cược. Ván bài này, rõ ràng anh đã thắng. Quảng Lâm phải đền tội cho cái c hết của mẹ anh. Thẩm Đình Sơn trở thành người thực vật. Tập đoàn Thẩm Thị do anh nắm quyền. Nhưng sao, anh lại không hề vui vẻ như tưởng tượng.

Không có Khương Bảo Lê bên cạnh, thế giới của anh, trống rỗng hoang vắng đến lạ lùng.

Anh bắt đầu tham luyến về những ký ức cũ. Khi anh buồn, cô kể những câu chuyện cười ngốc nghếch muốn chọc anh vui. Khi anh ốm, cô ở bên vừa khóc vừa chăm sóc cho anh. Khi anh đau xót trong ngày giỗ của mẹ, cô mỗi năm đều theo anh đến thăm mộ bà, lặng yên chẳng nói lời nào. Khi anh bị sự tham lam ích kỷ che mờ mắt, cô vẫn kiên định muốn giúp anh không chút ngại ngần. Khi đối diện với sự sống và cái c hết, vẫn là cô tình nguyện hy sinh vì anh.

Thế nhưng, buồn cười làm sao khi Thẩm Dục Lâu anh luôn cho rằng đó là những điều hiển nhiên, hiển nhiên đến mức anh cứ thử thách sự kiên nhẫn và bao dung của cô đối với mình. Sau cùng, lại huỷ diệt hết thảy. Để rồi, chỉ còn nỗi ân hận và nuối tiếc khôn nguôi.

Con đường Thẩm Dục Lâu đã chọn trải qua đầy nước mắt cùng m áu tanh. Anh dường như đã có được tất cả. Nhưng trong giây phút này, anh lại cảm thấy mình là người đáng thương nhất trên đời. Những vinh quang hào nhoáng này, anh chia sẻ cùng ai, những niềm vui hạnh phúc này, anh gửi đến cho ai.

Kỳ thật, Thẩm Dục Lâu rất cô độc, cô độc đến nỗi, giữa biển người mênh mông anh chẳng tìm thấy được một người thân quen, một người có thể trao anh sự thành tâm trong sáng không vướng chút tạp niệm nào.

Hoá ra, trăm vạn ngã rẽ, khiến anh dần lạc lối. Cuối cùng, không thể tìm thấy đường về nhà.

Thẩm Dục Lâu hối hận, hối hận vì sao đã nắm giữ được thứ trân quý nhất lại buông bỏ như thế. Giờ đây, khi mỗi ngày phải đối mặt với Kiều Mộc Ân, cả thể xác và tâm hồn anh đều mệt mỏi. Anh muốn phá huỷ tất cả, chẳng màng đến cái giá cho những bốc đồng hôm nay phải trả là gì.

Thế nhưng, vẫn là không kịp.

Khi Tư Độ đứng chắn trước Khương Bảo Lê và trong đôi mắt cô chỉ lấp lánh bóng dáng anh ta, Thẩm Dục Lâu biết mình đã thua triệt để, thua đến tan xương nát thịt, chẳng thể quay đầu.

Nhưng, Thẩm Dục Lâu lại không cam tâm tình nguyện. Nếu đã không thể cùng nhau lên thiên đường, chi bằng nắm tay nhau rơi vào đ ịa n gục.

Khương Bảo Lê, khi anh bán linh hồn mình cho q uỷ dữ, anh đã không còn đường lùi. Nếu được bắt đầu lại, sẽ không để em rời đi như thế.

____

*: Trích lời thoại phim Yong Pal

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Sim - Team Allin

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN