logo
ĐANG TIẾN HÀNH >>QUÂN CÓ BỆNH, BỆNH Ở KHANH
quan-co-benh-benh-o-khanh
Theo dõi

QUÂN CÓ BỆNH, BỆNH Ở KHANH  

(0 đánh giá)

Tran / Editor:

AI_Mâm đa quả

Lịch đăng:

Thứ 3, thứ 5, thứ 7

Tình trạng:

Đang tiến hành

Độ dài: 108

Lượt xem: 3611

Giới thiệu

(Phu quân cưới lần hai của nữ chính là nữ giả nam trang, hai người thành thân giả.) Úc Khanh xuyên thành mối tình cầu mà không được của nam chính trong tiểu thuyết ngược tâm, đến khi rơi vào đường cùng, có người cho nàng ba quan tiền, yêu cầu nàng thành thân với một nam nhân đã tàn phế hai chân, mù lòa hai mắt. Nam nhân này tên là Lâm Uyên, dung mạo tuấn tú, dù không lên tiếng vẫn toát ra khí chất của bậc vương tôn. Trong nguyên tác không có nhân vật nào giống như vậy, ban đầu Úc Khanh chỉ định lấy tiền để ứng phó, bèn đồng ý. Nhưng sớm hôm kề cạnh, Úc Khanh đồng cam cộng khổ cùng hắn, thế là động lòng, hai người hứa hẹn bên nhau cả đời. Về sau, nàng xui rủi bị nam chính bắt đi, trải qua trăm đắng nghìn cay, nàng vẫn một lòng tâm niệm rằng Lâm Uyên vẫn đang đợi nàng. Nhưng vào khoảnh khắc nàng quay về, Lâm Uyên lại biến mất. Úc Khanh không tìm được hắn, biết hắn đã lừa mình. Lời thề hẹn dưới ánh nến trong căn phòng dột nát ngày ấy, chẳng qua chỉ là lời dối trá của một gã lang quân hào môn ứng phó qua loa với tấm chân tình của nàng. Nàng thôi không mong nhớ, sống yên ổn qua ngày. - Sau khi Tạ Lâm Uyên đăng cơ, căm hận khoảng thời gian hai mắt mù lòa, hai chân tàn tật, bèn ra lệnh cho sử quan hủy diệt toàn bộ dấu tích của mình ở thôn trang trong núi nhỏ, giống như che giấu một sự sỉ nhục. Mãi đến ngày hắn nghe nói Úc Khanh thành thân. Cả Ngự lâm quân đều biết, ngày ấy, bệ hạ đột nhiên hạ chỉ, ngự giá ra cung, đến thẳng thôn trang trong một ngọn núi nhỏ. Hắn dừng ngựa trước viện tử cháy đen, hai mắt đỏ ngầu như máu, cả người tràn đầy sát khí, chạy thẳng vào đống đổ nát, chỉ thấy một mảnh dây hỷ còn sót lại. Nghe nói vào đêm đại hôn, cả hai phu thê đã bỏ mạng trong biển lửa. Từ ngày đó, Tạ Lâm Uyên hận Úc Khanh thấu xương, lệnh cho tăng lữ đạo sĩ, dẫu có lên trời xuống đất cũng phải tìm cho ra hồn phách của nàng, tốt nhất là có thể băm nàng thành trăm mảnh để làm dịu lửa giận trong lòng. Nhưng trọn năm năm vẫn không thu hoạch được gì, cuối cùng hắn như khúc gỗ mục nát, tâm như tro tàn. Về sau, trong đêm cung yến Nguyên tiêu rực rỡ ánh đèn lồng, giữa điệu múa rồng uyển chuyển, mọi người đang vây quanh vị Trạng nguyên vừa đỗ đạt cùng phu nhân, khen ngợi hai người lang tài nữ mạo, trời sinh một cặp. Thiên tử vẫn ngồi cô độc xưa nay lại đột nhiên bước ra khỏi bình phong ngọc, giữa đám huân quý đang quỳ rạp đầy đất, hắn nâng khuôn mặt hoảng sợ như sắp khóc của phu nhân Trạng nguyên lên. Hắn mím chặt môi, nhìn nàng chằm chằm, cảm xúc nơi đáy mắt gần như mất khống chế, không ai có thể thấy được sự điên cuồng mất rồi lại được của hắn. Úc Khanh rưng rưng nước mắt, môi son mấy máy, khẩn cầu trong im lặng: Đừng ở đây. Không màng sắc mặt trắng bệch của Trạng nguyên lang bên cạnh, Thiên tử ôm eo nàng lên, cúi người về phía trước, cười khẽ bên tai nàng: “Thuở xưa phu nhân và trẫm từng có giao tình, sao phải hành đại lễ thế này?”
Xem thêm
Đọc từ đầu
Đọc tiếp

DANH SÁCH CHƯƠNG

SỐ CHƯƠNG
NGÀY CẬP NHẬT
GIÁ 
Chương truyện chưa tới lịch đăng, mua để xem trước
Chương truyện đặc biệt, mua để xem

BÌNH LUẬN