Tác giả:
Thất Tát Nương Tử
Reviewer:
AI_Dã Quỳ
Designer:
AI_Diệp Trà
Thể loại:
Cổ đại,
Cung đình hầu tước,
Cung đấu,
Tranh quyền đoạt vị,
Sạch,
Sủng Ngọt,
Ngược,
Báo thù,
Nhẹ nhàng,
HE
Độ dài: 122
Tình trạng: Hoàn edit
Lượt xem: 221
Ngày tiểu thiếp Tần thị của phủ Trung Thư Lệnh đau đớn lâm bồn, toàn bộ hoa quỳnh trong Kinh thành đều đồng loạt nở rộ chỉ trong một đêm. Tần thị hạ sinh được một cặp tỷ muội, một trong hai đứa trẻ vì dị tượng trên mà được tiên đoán mang mệnh cách phượng hoàng, tương lai nhất định sẽ là mẫu nghi thiên hạ.
Nhưng nhiêu đó vẫn là không đủ để đảm bảo cho Lệ Tri và Lệ Hạ một cuộc sống sung túc như các tiểu thư khác. Bởi vì là thứ nữ nên hai người không khá hơn nha hoàn là bao, có điều cả hai đều chẳng mong ước thứ gì quá to lớn.
Hai tỷ muội gắn liền như hình với bóng, chăm sóc nương tựa lẫn nhau từ năm này qua năm khác, không cầu vinh hoa phú quý, chỉ nguyện một đời bình an.
Dường như đối với người có mệnh phượng hoàng, một đời bình an lại chính là điều ước xa xỉ viển vông nhất.
Vào đêm giông bão nọ, Lệ Hạ đã vĩnh viễn rời xa khi chưa tròn mười ba tuổi. Đó không phải là lỗi của Lệ Tri, nhưng nàng vẫn luôn tự trách mình sao đêm đó lại ngủ quá say, mà không hề hay biết rằng Lệ Hạ đã đau đớn tuyệt vọng đến c hết, cả người đều chìm ngập trong vũng m áu đỏ chói mắt.
Đôi mắt vốn dịu dàng tĩnh lặng của nàng, sau một đêm bỗng chốc cuồn cuộn dâng trào hóa thành hố sâu không thấy đáy, xóa tan sự vô dục vô cầu trước kia không còn một mảnh.
Sau ba năm sóng yên gió lặng, đảng Thái tử bị luận tội mưu nghịch, đứng mũi chịu sào chính là phủ Trung Thư Lệnh. Cả Thái tử và Lệ lão gia bị c hém đ ầu thị uy, toàn bộ Lệ gia bị lưu đày đến Minh Nguyệt Tháp, vùng đất cằn cỗi c hết chóc ở phía Bắc của Đại Yến.
Trên đường đi, Lệ Tri bỏ ngoài tai hết những lời dị nghị của mọi người, không màng tất cả để chăm sóc cho đứa con ốm yếu của phế Thái tử, Tạ Lan Tư.
Nàng kiên trì nhường hắn khẩu phần ít ỏi của mình, mạo hiểm xông vào doanh trại thổ phỉ để cứu hắn, chẳng hề do dự mà lấy cái c hết để chứng minh lòng thành của mình. Ngay cả khi hắn điềm nhiên ngồi nhìn mấy con chó hoang cắn xé nhau để giành giật miếng màn thầu nàng đưa cho hắn, Lệ Tri vẫn điềm nhiên như không.
Lúc Tạ Lan Tư hỏi lý do, nàng không chút e dè ngẩng lên, nói rằng mình ngưỡng mộ hắn đã lâu.
Khi đó, một chữ của nàng, hắn cũng không tin.
***
Cũng như Lệ Tri, ngay từ khi sinh ra thì Tạ Lan Tư đã không phải là một đứa trẻ bình thường.
Hắn là đứa con duy nhất của công chúa tiền triều và Thái tử tân triều, từ lúc chào đời đã mang một thân phận khiến cho người ta bàn tán ra vào. Chưa hết, các đạo sĩ dựa vào sinh thần bát tự mà phán Tạ Lan Tư mang mệnh đại hung, nếu không giải trừ thì sau này ắt sẽ đem lại tai ương hậu hoạn cho Đại Yến.
Vì thế, trong lúc các thiếu niên khác được thỏa sức cưỡi ngựa rong chơi, Tạ Lan Tư đã phải chịu đựng việc bị các đạo sĩ ấn xuống để quất roi, đổ m áu chó mực vào miệng, quay cuồng nghe họ nhảy múa tụng kinh giải trừ hung tinh trong người hắn.
Trong khi những hoàng tử kia được mẫu phi mình nâng niu như báu vật, trước ngực của Tạ Lan Tư đã được xăm những dòng Chú Đại Bi đầy đau đớn do chính mẫu thân của hắn hạ lệnh.
Các cung nhân hay kể nhau rằng, họ chưa từng trông thấy Tạ Lan Tư khóc bao giờ.
Dù là khi Thái tử bị c hém đ ầu hay Thái tử phi qua đời, vẻ mặt của hắn vẫn điềm nhiên như không. Khi ý chỉ lưu đày đến, hắn không hề kinh ngạc hay sợ hãi, mà chỉ mang theo một thân bệnh tật ốm yếu bước lên xe ngựa, để lại đằng sau những vinh hoa phù phiếm, những vàng bạc của cải mà đáng ra hắn nên được nhận, không một lần ngoảnh đầu nhìn lại.
Trên đường đến Minh Nguyệt Tháp, Tạ Lan Tư đã chứng kiến tất cả những gì Lệ Tri tình nguyện làm cho mình, đáng tiếc là không thể tin. Hắn chỉ tin những người đã c hết, nhưng vở diễn của nàng, hắn cũng không ngại xem thêm một chút.
Nàng chăm sóc cho hắn bất kể đêm ngày, kéo hắn trở về từ Quỷ Môn quan. Hắn cũng đã ra tay giúp đỡ huynh đệ tỷ muội của nàng, ân nghĩa sòng phẳng huề nhau.
Sau khi đến Minh Nguyệt Tháp, vì một câu của Tạ Lan Tư nên Lệ Tri mới không phải làm việc cực nhọc, được thu nhận vào Đô Hộ phủ làm nha hoàn. Hắn không nợ gì nàng, nàng còn phải biết ơn hắn mới đúng.
Tạ Lan Tư khó thuần là thế, nhưng Lệ Tri cũng không phải người dễ nản lòng. Nàng vừa phải lo chu toàn việc của mình, vừa phải chăm sóc các đệ muội còn nhỏ, bận đến mức chân không chạm đất vẫn băng qua nửa cái phủ để dỗ dành lấy lòng hắn.
Khi thiếu gia Đô Hộ phủ hỏi cưới Lệ Tri, nàng đã từ chối, còn tình nguyện theo Tạ Lan Tư đến đồng cỏ Bồng Khê để làm công việc nuôi ngựa bẩn thỉu. Mọi người đều mắng nàng ngu ngốc, chỉ có nàng mới hiểu được mình muốn gì.
Nàng vẫn chưa trả được mối thù thay Lệ Hạ, nếu cứ thế mà yên bề gia thất, thì làm sao còn mặt mũi để gặp lại nàng ấy nơi cửu tuyền nữa? Hơn nữa, chút tài sản của Đô Hộ phủ nho nhỏ, sao xứng để nàng cho vào mắt.
Vì thế, Lệ Tri chọn Tạ Lan Tư. Nàng biết hắn cũng giống mình, đều mang trong mình đầy rẫy những tham vọng tâm cơ thâm trầm như biển sâu, vừa đủ kiên nhẫn để chờ thời cơ, vừa đủ nhẫn tâm khi thời cơ đến. Người như hắn và nàng, không đời nào cam tâm chôn vùi cả đời mình ở nơi hoang vu cằn cỗi như vậy.
Sự thật chứng minh rằng, nàng đã đúng. Tạ Lan Tư một trận thành danh, không tốn một sợi tóc mà đem đầu của Dực Vương trở về. Hoàng đế tán thưởng tài năng của hắn, tha tội lưu đày và triệu những người có công về lại Kinh thành.
Đó có lẽ là nước cờ sai lầm nhất của Hoàng đế.
Kể từ khi Tạ Lan Tư được phong Quận Vương còn Lệ Tri nhậm chức Cung Chính Ti, thế cục trong triều đình lẫn hậu cung đều đang dần đảo chiều.
Nàng tìm kiếm chỗ đứng cho mình, cũng không quên tiếp tục vun đắp mối quan hệ với Tạ Lan Tư. Ngay cả thân còn trao rồi, thì mấy lời thề non hẹn biển kia có đáng là gì đâu.
Nhưng Lệ Tri đã đánh giá thấp tâm cơ của Tạ Lan Tư.
Hắn có vẻ ngoài ngọc khiết tùng trinh như một quân tử thực thụ, chỉ nàng mới biết chính hắn đã tự châm ngòi nổ cho trận chiến ở Minh Nguyệt Tháp. Chiếu chỉ trở về Kinh thành của Hoàng đế, hay ngay cả việc Thái tử mưu phản, đều nằm gọn gàng trong kế hoạch của hắn.
Lệ Tri tốn biết bao nhiêu công sức để đến được ngày hôm nay, nhưng Tạ Lan Tư chỉ cần nhấc một ngón tay đã khiến cho mọi thứ đổ sông đổ biển, bảo sao nàng lại quyết định trở mặt với hắn. Nàng muốn hắn phải nếm trải cảm giác cầu mà không được, đáng đời hắn vĩnh viễn phải chịu cảnh cô độc một mình.
Nhưng nàng đâu biết rằng, con đường mà Tạ Lan Tư đã chọn thuở trước vốn dĩ chỉ trải đầy xương trắng và m áu tươi, lại vì một đóa hoa Đỗ Quyên mà đã thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.
Hắn thừa biết mục đích của Lệ Tri khi tiếp cận mình, nhưng vẫn muốn cược một ván với vận mệnh.
Nếu thắng, hắn sẽ có được nàng, sẽ có thể giữ chặt nàng ở bên cạnh mình mãi mãi. Nàng là nữ tử xinh đẹp nhất thiên hạ, lại diễn rất giỏi, giỏi đến mức chính nàng cũng không thể phân biệt được thật hay giả. Nàng nói nàng yêu hắn, nhưng tim nàng không đập nhanh, mắt nàng cũng trong veo không một gợn sóng.
Có lời tiên đoán rằng nàng mang mệnh cách phượng hoàng, cho dù bị vùi dập rơi xuống cũng sẽ dục hỏa trùng sinh mà trở lại. Nàng dùng chính đôi tay của mình mở ra con đường dẫn đến hậu vị, giành lấy quyền sống c hết, đó chính là sấm ngôn.
Còn Tạ Lan Tư, thiên mệnh đại hung, đem lại tai ương c hết chóc cho Đại Yến, lại vì nàng mà từng bước leo lên vị trí cửu ngũ chí tôn. Theo đuổi chim Loan, vạn kiếp bất phục, đó lại là thần tích.
Nếu chưa từng có thì sẽ không đau khổ, nhưng vì đã từng có mà nay lại mất đi nên mới đau thấu tâm can. Khoảnh khắc nàng lạnh lùng nói chưa từng yêu hắn, dường như Tạ Lan Tư đã nếm được nỗi đau vạn tiễn xuyên qua trái tim.
Hắn trời sinh không biết đau, nhưng chính lúc đó, khóe mắt của hắn lại đỏ hoe như sắp rỉ ra m áu.
May mắn làm sao, ván cược này, hắn không thua. Có lẽ là trời cao thương xót, ban cho hắn một ân huệ như giọt mưa rơi xuống hoang mạc cằn cỗi, để hắn có thể đánh thức được một chút nhân tính còn sót lại đã bị lãng quên từ rất lâu về trước.
Tạ Lan Tư vốn rất lạnh lùng, nhưng mỗi lần nhìn thấy Lệ Tri, ánh mắt hắn chẳng khác nào cún con nhìn thấy chủ nhân. Mặt Lệ Tri vẫn lạnh tanh, nhưng nội tâm bên trong sớm đã dậy sóng từ lâu.
Nếu như có thể, nàng rất muốn thoát ra khỏi cái gông xiềng vẫn luôn đeo trên cổ mình như một lời nguyền kia, trở về những năm tháng vô ưu vô lo có tỷ muội ở bên cạnh.
Làm gì có ai thích việc cứ mãi đắm chìm trong bể t hù h ận đâu. Những năm qua vẫn luôn mưu tính trong sợ hãi, nay có người tình nguyện dâng lên cho nàng tất cả mọi thứ, làm sao có thể không động lòng được đây?
Trở về những tháng ngày ở đồng cỏ Bồng Khê, cùng nhau rong ruổi nơi hương đồng cỏ nội, chạy đua cùng ngựa con, ngắm mưa bên hồ sen, đứng dưới bầu trời rực sao của đại mạc mà uống trọn một vò rượu Hồ, cất lên một khúc kinh ca làm say đắm lòng người.
Tạ Lan Tư nghe vậy, cười đáp: “Nhưng mà Bàn Bàn, đời này của nàng chỉ có hai lựa chọn thôi.”
Đưa ta đến cực lạc, hoặc xuống địa ngục cùng ta.
Năm rộng tháng dài, nàng cứ từ từ mà chọn.
____
“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Tichhoaphi
*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết
BÌNH LUẬN
THÔNG TIN
Công ty TNHH thương mại dịch vụ truyền thông đa phương tiện Allin
Địa chỉ: 15/2 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 4, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
LIÊN HỆ
Email: [email protected]
@copyright 2022.
Allin ltd. All rights reserved