logo
REVIEW>> SAU KHI SỐNG LẠI, TA GẢ CHO CHIẾN THẦN CỐ CHẤP
sau-khi-song-lai-ta-ga-cho-chien-than-co-chap
Tìm truyện

SAU KHI SỐNG LẠI, TA GẢ CHO CHIẾN THẦN CỐ CHẤP

Độ dài: 96

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 277

Đại Tề nguyên long năm thứ năm.

Ngày mồng tám tháng Chín, sắc trời khác thường.

Ánh sáng mặt trời tựa như máu, loang lổ chiếu xuống vạn dặm mênh mông dưới mặt đất, tạo thành một dải dài thê lương mà bi tráng.

Nhu Gia đứng trên đoạn tường thành cao, váy áo mỏng manh tung bay theo gió, sắc mặt tái nhợt yếu ớt, cô đơn xen lẫn bi thương tận cùng. Nàng như đoá hoa hải đường kiều diễm ướt át, lung lay chớm tàn sau cơn mưa rả rích đêm qua. Hạt mưa còn vương trên hoa, hay là giọt nước mắt còn vương trong tim nàng. Chẳng thể nói rõ thành lời.

Khoảnh khắc này, mọi thứ như một đoạn ký ức đứt gãy, giãy giụa lầm than. Hoá ra, cả một đời của Nhu Gia, từng bước sai lầm đổ vỡ, dẫn đến kết quả bi kịch của ngày hôm nay.

Rõ ràng, Nhu Gia thân là Hoàng hậu của Hoàng đế Nam Tề Trần Dục, lại bị chính phu quân của mình nguyện dâng cho kẻ thù Bắc Dịch. Đứng trước sự sống và cái c hết, quyền lực cùng tự tôn, hắn ta chẳng hề do dự đem nàng ném cho loạn quân đùa bỡn, ức hiếp khinh nhục. Vận mệnh của nàng, có chăng cũng chỉ là quân cờ có giá trị đánh đổi vào giây phút này.

Nhu Gia thật sự rất muốn cười nhạo, cười đến cuồng đ iên, cười đến bi thương thấm đẫm nước mắt. Gần hai mươi năm thanh mai trúc mã sớm tối bên nhau, là mấy năm phu thê tình nghĩa ân ái, hơn nữa nàng còn là ân nhân cứu mạng của Trần Dục. Thế nhưng, cuối cùng lại chẳng bằng một người tên Cao Oản, kẻ xa lạ quyến rũ hắn ta gặp được nơi phương xa.

Vì bảo vệ cho ánh trăng trong lòng mình, hắn ta kiên quyết đẩy nàng đến chỗ c hết, từng lời từng chữ thốt ra lại là xảo biện dối trá t àn đ ộc.

“Nàng… giúp trẫm nhiều lần như vậy, thì thêm một lần này nữa đi.”

“A Quân tỷ… nàng đi đi, nếu thật sự quân địch có thể lui binh… Trẫm… sẽ cho nàng lập bia công đức. Vĩnh viễn nhớ kỹ nàng, mỗi ngày đều cho người tụng kinh…”

Nhu Gia tâm như biển lặng. Nước mất nhà tan, Đại Tề kết thúc tại đây, nàng cũng chẳng còn gì lưu luyến.

“Ta, Nhu Gia công chúa do Đại Tề chỉ dụ sách phong, thà c hết không chịu nhục.”

Một thoáng lướt qua, nàng nghiêng mình thả trôi theo làn gió…

Thế nhưng, chờ đợi Nhu Gia không phải là cơn đau ập đến mà chính là lồng ngực ấm nóng của một người xa lạ. Hắn cứ thế, vượt qua quân địch, đến sát tường thành bất chấp tất cả mà cứu nàng. Hắn nói: “Công chúa điện hạ, vi thần cứu giá chậm trễ.”

Nhu Gia cứ tưởng rằng cả đời này của nàng ra đi trong hoang tàn quạnh hiu, không còn lại gì. Thế nhưng, lại có một người vì nàng mà bước qua hiểm nguy gian khó, vì nàng mà liều mạng với thiên quân vạn mã, vì nàng là công chúa Nhu Gia, chứ không phải Hoàng hậu Nam Tề…

Ân tướng quân, hắn đến cứu giá nàng.

Hoàng đế Trần Dục mang theo Quý tần Cao Oản được nhiều người bao vây chở che mà trốn chạy. Kinh thành hỗn loạn rối ren, đao thương c hém g iết không ngừng, khắp nơi nhuộm đầy m áu tươi.

Ân Tự bảo vệ Nhu Gia phía sau lưng, tìm trong tử lộ cho nàng một lối thoát. Giọng hắn trầm ổn dịu dàng: “Điện hạ, chạy phía sau này, có thể sống lâu một khắc thì sống lâu một khắc, vi thần sẽ che chở cho ngài.”

Mũi tên rơi như mưa, Ân Tự dù tài giỏi đến đâu cũng làm sao chống chọi lại được vô số quân địch. Lưng hắn găm đầy tên nhọn, máu thấm ra ẩm ướt tanh nồng. Thế nhưng, hắn luôn bảo hộ công chúa an toàn.

“Điện hạ, vẫn luôn chạy về phía trước, đừng quay đầu lại.”

“Đừng quay đầu lại.”

Sau cú té từ trên lưng ngựa xuống, Ân Tự đã không thể chống đỡ thêm nữa. Hắn phun ra toàn máu, quanh thân cũng là máu. Nhu Gia nước mắt rơi như mưa thu, đau lòng run rẩy đầy sợ hãi, “Ân tướng quân…”

“Điện hạ, đừng khóc…”

Ân Tự giơ tay muốn lau đi nước mắt trên khuôn mặt nàng. Thế nhưng, chỉ là sự bất lực và tuyệt vọng, không ai có thể bảo vệ công chúa của hắn nữa rồi…

Cả một đời của Ân Tự, niềm an ủi duy nhất là được c hết trong vòng tay Nhu Gia. Nhưng hắn nào đâu biết được, sau đó nàng cũng dùng thanh đao sắc bén kia, kết thúc sinh mệnh của mình.

Đến tận những giây phút cuối cùng, nàng vẫn luôn tự hỏi, “Vì sao, vì sao người lại liều c hết cứu ta?”

Rõ ràng, bọn họ chỉ là những người xa lạ…

Phải chăng, là do nhân duyên sai lệch, trong một thoáng nào đó, nàng đã đánh mất sợi tơ tình của mình. Vận mệnh cũng vì đó mà đổi thay nghiêng ngả, khiến cho nàng cùng hắn phải đi đến ngày hôm nay.

Nếu thế, chỉ mong có kiếp sau, được nối lại nguyệt hồng, sửa đổi kiếp số.

***

Có lẽ bởi vì cái c hết kiếp trước của Nhu Gia và Ân Tự quá đáng thương. Thế nên, ông trời đã cho nàng thêm một cơ hội nữa, để thay đổi tương lai tai ương của mình. Lần này, Nhu Gia sẽ không chấp nhận vận mệnh đã định sẵn, bằng bất cứ giá nào, nàng đều phải cứu sống bản thân và Ân Tự khỏi bi kịch trên đoạn tường thành kia. Và những kẻ đẩy nàng đến bước đường cùng ấy, ai rồi cũng phải trả giá.

Trở về hai năm trước khi mọi chuyện bắt đầu, Nhu Gia biết điều mà nàng nhất định phải làm là huỷ bỏ hôn ước với Hoàng đế Trần Dục và tìm cách gả thấp cho Ân Tự đang còn trong phủ Tướng quân.

Nhu Gia là nhi nữ của Trưởng công chúa đã mất, thiên kim tiểu thư Trấn Quốc công phủ. Nàng từ bé vẫn luôn sống trong nhung lụa xa hoa mà lớn lên. Năm nàng chín tuổi, trong một lần ra ngoài đã liều mạng cứu lấy Thái tử Trần Dục. Thế nên, được Hoàng đế đặc cách thân phong thành Công chúa.

Thân phận tôn quý, dung nhan diễm lệ rực rỡ, tính tình thuần khiết thiện lương… đó là những từ ngữ mà khắp kinh thành nói về Nhu Gia. Thế nên, người xứng kết duyên cùng nàng chỉ có thể là Hoàng đế đời kế tiếp, Trần Dục.

Kiếp trước, Nhu Gia cũng cho là như vậy. Nàng một lòng một dạ với Trần Dục, dẫu có bị hắn ta lạnh nhạt c hán g hét như thế nào đều mỉm cười bỏ qua tất cả. Nàng cho rằng, chỉ cần bản thân nỗ lực hơn nữa thì lưỡng tình sẽ tương duyệt, đôi lứa sẽ bên nhau trọn đời.

Thế nhưng, càng bước càng sai lầm. Hoàng cung như chốn lồng giam hoa lệ trói buộc thể xác và linh hồn Nhu Gia, từng ngày nhấn chìm nàng vào vực sâu tăm tối. Trần Dục không chỉ khiến tình yêu và sự chờ đợi của nàng rơi vào bế tắc tổn thương còn khiến nàng nhận ra, nàng không có đường lùi. Mỗi ngày đều là những hoảng loạn bất an, không tìm thấy lối thoát.

Và sự xuất hiện của Cao Oản như vết cắt ngang qua bọn họ. Trần Dục mê đắm nàng ta, vì nàng ta mà hết lần này đến lần khác khiến Nhu Gia phải khổ sở đau đớn. Cuối cùng, đẩy nàng lên đài cao, đi đến cái kết bi thảm kia.

Thế nên, kiếp này Nhu Gia chẳng muốn bận tâm chút nào đến Trần Dục hay Cao Oản. Nàng chỉ muốn gặp Ân Tự, gả cho hắn, muốn bù đắp lại hết thảy những đau thương mà hắn đã phải chịu đựng. Cho dẫu, bây giờ bọn họ chỉ là những người xa lạ thì cũng không sao cả. Nàng nguyện ý đánh cuộc với vận mệnh mình thêm một lần nữa. Đánh cuộc rằng, Ân Tự sẽ bên nàng.

Vì thế, Nhu Gia đã quỳ gối xin Thái hậu tác thành cho nàng kết duyên cùng Ân Tự.

Ngày thành hôn, chiêng trống vang trời, vạn dặm hồng trang…

Lại không ai hay biết, guồng xe định mệnh đã rẽ ngang, định rằng thay đổi điên đảo khó lòng nắm bắt.

***

Ân Tự là tư sinh tử của Ân Liệt tướng quân cùng nữ tử thanh lâu. Từ bé hắn sống với mẹ, không tên không danh phận, khổ cực muôn phần. Sau này, mẹ hắn c hết đi, hắn được đưa đến tướng phủ. Bởi vì xuất thân thấp kém ti tiện, thế nên ở phủ hắn không được cha yêu thương, không được huynh đệ quan tâm, lại càng không được lòng những kẻ hầu người hạ ở đây.

Dường như, thế giới này, chỉ có mình hắn cô độc lạc lõng, đối diện với tất cả những giẫm đạp, nhục nhã khinh thường của bọn họ mà thôi.

Thế nên, Ân Tự như con sói hoang đầy tính công kích, âm trầm mà ẩn nhẫn, lạnh lùng mà hung bạo. Cho dù là ai, hắn đều dùng sự tương phản trong đôi mắt của mình để nhắc nhở rằng, chớ nên đụng vào hắn, nếu không hắn sẽ không ngần ngại dùng răng nanh và móng vuốt cắn xé kẻ đó đến c hết.

Linh hồn hoang dã của hắn, chưa từng biết sợ là gì. Con đường mà hắn chọn, cho dù thương tích đầy mình, hắn cũng sẽ đi cho đến hết.

Ân Tự cứ nghĩ rằng, cuộc đời của hắn vĩnh viễn chìm trong bóng tối dày nặng và bùn lầy nhơ nhớp, mãi mãi không thể nhìn thấy ánh sáng cùng mặt trời. Thế nhưng, vào khoảnh khắc hắn bắt gặp đôi mắt trong veo như mặt hồ mùa thu sau cơn mưa và cái nhìn trong sáng không nhiễm bụi trần của Nhu Gia, mọi thứ đã đổi thay đến nghiêng trời lệch đất.

Hoá ra, là thế giới của Ân Tự quá nhỏ bé dơ bẩn thế nên hắn không biết rằng, ngoài kia vẫn luôn có những điều tốt đẹp kỳ diệu đến thế. Nàng đến, tựa như muôn vàn tia sáng chiếu lên vùng đất chỉ đầy giông tố bão tuyết của hắn chút ấm áp bình yên, tựa như cơn mưa rào ngày hạ tưới mát nơi khô cằn hoang vu chỉ có gió cát bỏng rát lòng người chút mềm mại quyến luyến.

Ân Tự cứ thế, tham luyến say mê và xao xuyến bối rối vô vàn trước Nhu Gia. Sự dịu dàng của nàng, lẳng lặng xoa dịu những cuồng đ iên bão táp trong lòng hắn, cũng vuốt phẳng những o án h ận gào thét cuồn cuộn trong tim hắn. Để hắn, không lạc lối trong bóng tối và sự thù hận.

Bởi vì, nàng đã nói rằng: “Đôi mắt của A Tự rất đẹp, giống như là ngôi sao.”

Nhân duyên với Nhu Gia là điều quý giá nhất mà Ân Tự nắm giữ. Thế nên, hắn càng muốn cho nàng hết thảy mọi thứ. Hắn phải trở thành chiến thần có trong cả quyền lực và tiền tài. Chỉ có như thế, những kẻ vốn dám mơ tưởng xa vời về nàng như Trần Dục hay mưu toan hãm hại nàng như Cao Oản, đều phải c hết. Tâm tư hắn vốn ngoan độc thâm sâu. Con sói hoang là hắn, chưa bao giờ che giấu sự hung ác, tàn bạo của mình.

Cả đời của Ân Tự, tất cả những mềm nhẹ của hắn, đều dành cho công chúa điện hạ Nhu Gia mà thôi.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Lạc Tiên

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN