
Tác giả:
Tuyên Giản
Reviewer:
AI_Lạc Tiên
Designer:
AI_Trường Xuân
Thể loại:
Hiện đại,
Hào môn thế gia,
Nghiệp giới tinh anh,
Duyên trời tác hợp,
Cưới trước yêu sau,
Showbiz,
Sạch,
Sủng Ngọt,
Thầm mến,
Nhẹ nhàng,
Chữa lành,
HE
Độ dài: 117
Tình trạng: Hoàn convert
Lượt xem: 691
Nhà họ Thời là một trong những gia tộc lớn ở thành phố này, họ có hai người con, một trai một gái. Anh trai Thời Kính tính tình trầm ổn trưởng thành, rất tài giỏi, tương lai sẽ là người thừa kế tập đoàn. Em gái Thời Thanh lại xinh đẹp động lòng người nhưng thể chất yếu ớt hay đau ốm. Vì vậy, tất cả mọi người trong gia đình đều hết lòng yêu thương bảo vệ viên minh châu quý giá này.
Thế nên, từ bé đến lớn Thời Thanh luôn sống trong nhung lụa phú quý không ai sánh bằng nhưng cũng đầy sự kiểm soát kìm kẹp như chiếc lồng giam hoa lệ. Bởi vì, cô đã từng gặp biến cố trong quá khứ, nó không chỉ khiến cô phải chịu tổn thương sâu sắc, còn làm cho những người thân bên cạnh luôn ám ảnh sợ hãi chuyện cũ sẽ lặp lại.
Vì thế, cho dù là bố mẹ hay anh trai, đều chỉ mong muốn một điều duy nhất là công chúa nhỏ của họ mãi bình an vui vẻ, không vướng đến những ưu phiền của cuộc sống.
Vậy nên, ước mơ được đứng trên sân khấu biểu diễn những điệu nhảy múa điêu luyện của Thời Thanh luôn bị ngăn cản. Ai cũng cho rằng nó không hề phù hợp với cô. Như một chú chim bị tước đi đôi cánh, Thời Thanh cảm thấy bầu trời rộng lớn bao la đang hiện ra trước mắt nhưng thật khó để được bay vào tận hưởng mây gió trên cao.
Cô cứ ngả nghiêng trong mớ hỗn độn của chính mình, vừa bất lực vừa tuyệt vọng, vừa khổ sở vừa mệt mỏi. Thế nhưng, chẳng thể thay đổi được điều gì.
Vì vậy, Thời Thanh đã bất chấp nhảy đến kiệt sức trong phòng tập rồi ngã nhào xuống sàn nhà lạnh ngắt, bàn tay cô cũng bị mảnh vỡ của thuỷ tinh cứa qua, máu tươi lan nhanh. Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ chỉ là một mảng màu tăm tối cô độc bao vây linh hồn cô mà thôi.
Thời Thanh đã không biết, luôn có một ánh mắt dõi theo cô từng phút giây và chưa từng dời đi. Người ấy lẳng lặng đặt bóng dáng của cô vào trái tim thế nhưng lại vờ rằng tất cả chỉ là sự tình cờ của định mệnh. Bởi vì, cô gái nhỏ đã quên đi một người tên A Dục mất rồi.
Giờ đây, cô xinh đẹp và rạng rỡ như một đoá hoa hồng nhung đỏ thắm trên nền tuyết trắng xoá. Thế nhưng, đoá hoa đó thật mong manh và mềm yếu, chỉ cần một chút xao động cũng sẽ tràn đầy vết xước. Thật khiến người khác đau lòng.
Hoá ra, yêu một người chính là khi nhìn thấy nước mắt của người ấy đong đầy sắp rơi cũng khiến trái tim mình như tan vỡ. Mà Giang Kỳ Dục sao có thể chịu đựng được kia chứ. Chỉ cần Thời Thanh khóc, hết thảy đều trở nên vô nghĩa. Chẳng ai có thể cản anh huỷ diệt toàn bộ thế giới này vì cô.
***
Thời Thanh sau khi về nước thì mới được gặp và làm quen với những người bạn của anh trai mình. Thế nhưng cô luôn có cảm giác rất kỳ lạ đối với người đàn ông tên Giang Kỳ Dục. Tựa như, bọn họ đã từng quen biết trước đó. Nhưng mà, rõ ràng đây là lần đầu tiên cô gặp anh.
So với anh Thời Kính, Giang Kỳ Dục mang đến cho cô sự lạnh nhạt xa cách và trầm tĩnh bí ẩn khó nói thành lời. Cô lại được nghe những tin đồn về anh như sở dĩ anh lạnh lùng vô tình như vậy là do bạn gái cũ đã khiến anh thương tích đầy mình, sau này thì anh trở nên chán ghét phái nữ.
Càng nghe Thời Thanh càng thấy Giang Kỳ Dục phù hợp với những tiêu chuẩn của mình về một bản “thoả thuận hôn nhân”. Anh không thích ai, không có ý định kết hôn cùng ai, mà cô thì cần gấp một người làm lá chắn để theo đuổi giấc mơ của mình. Chỉ cần anh đồng ý với cô, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Thêm nữa, Giang Kỳ Dục lại là bạn thân của anh trai cô, nhân phẩm tính cách có thể không hoàn hảo 100% nhưng đảm bảo là người tốt, có trách nhiệm và giữ chữ tín. Gia tộc hai bên đều thuộc giới quyền quý, môn đăng hộ đối, xứng lứa vừa đôi vô cùng. Vì thế, Thời Thanh nhất định phải kéo cho bằng được anh bước vào cuộc hôn nhân hợp tác này với mình.
Thời Thanh bên ngoài nhìn có vẻ mềm mại thuần khiết nhưng thật ra trời sinh có phần kiêu căng phản nghịch. Những gì mà cô đã muốn, dù khó khăn thế nào cũng phải thực hiện cho bằng được. Thế nên, dưới sự tấn công có chút hấp tấp vội vàng, xen kẽ vào đó là sự bất chấp và kiên trì, Thời Thanh đã thành công thuyết phục được Giang Kỳ Dục.
“Anh Kỳ Dục, chúng ta kết hôn đi.”
Cứ thế, hai mảnh ghép xa lạ, trong một thoáng lơ đễnh của vận mệnh, đã va vào nhau.
***
Giang Kỳ Dục cứ ngỡ mình đang nằm mơ. Cô gái nhỏ mà anh đem lòng yêu thương ấp ủ bao nhiêu năm nay đang sánh vai cùng với anh, bước vào thế giới của anh. Cho dù giữa bọn họ chỉ là cuộc hôn nhân danh nghĩa chẳng có tình yêu, chông chênh đầy biến động thì với anh cũng chẳng sao cả. Anh sẽ từ từ vun đắp con thuyền tình của họ, đưa nó ra biển lớn, đi về phía mặt trời.
Thế nhưng, Thời Thanh lại chẳng quan tâm đến nhiều thứ như vậy. Chuyện mà cô để ý dường như chẳng chung đường với Giang Kỳ Dục chút nào. Thế nên, một tháng sau khi cô được như ý nguyện nắm trong tay giấy kết hôn thì cùng ngày hôm đó liền đặt vé máy bay đi thành phố Hải Thị, quyết tâm đuổi theo ước mơ của mình.
Nào ngờ, nửa đêm hôm đó, có một người đã vượt ngàn dặm xa xôi đuổi theo đến, đem cô chặn ở cửa phòng khách sạn, giọng nói trầm thấp nguy hiểm bên tai:
“Bà Thái, vừa mới kết hôn xong em liền bỏ chạy, em đang đùa cợt anh sao?”
Hoá ra, khi Thời Thanh vẫn luôn cho rằng, giữa cô và Giang Kỳ Dục không có nền tảng tình yêu, hôn nhân này chỉ là đôi bên cùng có lợi ích thì anh đã luôn đặt cô vào lòng. Vậy nên, anh mới có thể dùng hết thảy sự dịu dàng và ấm áp của mình, dung túng nuông chiều cho cô như vậy.
Ở bên cạnh Giang Kỳ Dục, Thời Thanh có thể làm tất cả những gì mà cô mong muốn. Có anh ở đây, dẫu thế giới có rối ren hỗn loạn như thế nào, đều chẳng sao cả. Bầu trời có sập, anh cũng sẽ chống đỡ thay cô.
Thời Thanh vừa cảm động trước tấm chân tình của Giang Kỳ Dục vừa lo sợ những hạnh phúc hôm nay mà cô trộm được sẽ sớm tan biến khi bọn họ không còn bên nhau nữa. Anh quá tốt mà cô lại quá tầm thường. Thế nên, cô không dám mong cầu xa vời. Người như anh, xứng đáng có được những điều tốt đẹp hơn.
Nhưng mà, Thời Thanh không biết, Giang Kỳ Dục không cần ai cả, anh chỉ cần cô mà thôi. Từ những năm tháng cũ kỹ anh cất nơi đáy lòng cho đến tận hôm nay, tình yêu mà anh dành cho cô chưa từng đổi thay. Thời gian, bệnh tật đã khiến cô quên đi rất nhiều chuyện, cũng khiến cho trái tim cô mềm yếu mỏng manh. Thế nhưng, đừng sợ hãi, anh sẽ không bao giờ buông tay em.
“Anh A Dục, cảm ơn anh đã giúp em đem Tiểu Bạch tìm trở về, là nó đưa em tìm thấy anh.”
“Nó không phải là Tiểu Bạch.”
“Nhưng anh A Dục là của em.”
Em biết nó không phải là Tiểu Bạch của trước kia, nhưng anh vẫn luôn là anh.
Anh A Dục của Thanh Thanh.
____
“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Lạc Tiên
*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết
BÌNH LUẬN
THÔNG TIN
Công ty TNHH thương mại dịch vụ truyền thông đa phương tiện Allin
Địa chỉ: 15/2 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 4, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
LIÊN HỆ
Email: [email protected]
@copyright 2022.
Allin ltd. All rights reserved