logo
REVIEW>> HOA TRÊN DA THỊT
hoa-tren-da-thit-0001
Tìm truyện

HOA TRÊN DA THỊT

Tác giả:

Phi Manh

Reviewer:

AI_Dã Quỳ

Designer:

AI_Tịch Lam

Độ dài: 96

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 247

Giới thiệu:

Trong buổi diễn thi cuối kỳ, sân khấu hợp tác giữa Thư Dao và nam thần trường học Tống Tinh Chu thu hút sự chú ý lớn.

Khi buổi biểu diễn kết thúc, Tống Tinh Chu ôm cô.

Tiếng hét phấn khích vang lên ở phía dưới khán đài, nhưng Thư Dao lại hoảng hốt nhìn về phía lối thoát hiểm không xa.

Vệ sĩ mà Minh Đình sắp xếp bảo vệ cô đang đứng chờ ở đó.

Trên đường về nhà, cô nói với vệ sĩ: “Chỉ là biểu diễn thôi, ôm nhau lúc kết thúc cũng chỉ là phép lịch sự. Anh tôi đang bận công việc ở cảng thành, không cần báo cáo mấy chuyện lặt vặt này làm phiền anh ấy.”

Vệ sĩ mặt không cảm xúc, đáp gọn: “Tôi biết rồi, Thư tiểu thư.”

Nửa đêm tỉnh giấc, Thư Dao ngửi thấy mùi hương quen thuộc. Cô ngồi dậy, chạm mắt với ánh nhìn lạnh lẽo, tĩnh lặng của người đàn ông.

“Anh?” Cô ôm lấy trái tim đang đập loạn nhịp, giọng run rẩy: “Sao anh lại về?”

Người đàn ông ngồi trên ghế sofa, đưa tay kéo lỏng cà vạt. Yết hầu khẽ chuyển động, giọng trầm thấp hỏi cô: “Biết sai chưa?”

Thư Dao cúi đầu thật nhanh: “Em sai rồi.”

“Rất tốt.” Người đàn ông ra lệnh bằng giọng điệu lạnh lùng: “Lại đây.”

Những năm tháng lớn lên bên cạnh Minh Đình, Thư Dao được nuôi dưỡng rất tốt. Cô xem anh như trời, anh nói gì chính là thế ấy, chưa từng phản kháng.

Cho đến một ngày, cô bật khóc, hét lên với Minh Đình: “Anh cả như ba! Anh làm thế này là loạn luân đấy!”

Người đàn ông trước mắt nghe vậy chỉ khẽ bật cười: “Loạn luân à? Nghe thú vị đấy, thử xem.”

*

Sau này, khi Thư Dao định dẫn bạn trai về nhà, cô bị Minh Đình chặn lại giữa đường.

Trong không gian chật hẹp của ghế sau xe hơi, Minh Đình bóp nhẹ chiếc cổ mong manh của cô, lạnh giọng hỏi: “Hắn là bạn trai em, vậy anh là gì?”

***

Thư Dao không giống với những đứa trẻ khác, từ nhỏ cô đã không có mẹ ở cạnh.

Tuy rằng không có mẹ, nhưng cuộc sống của cô lại chẳng khác một nàng công chúa nhỏ là bao.

Sau khi rời khỏi nhà, ba đã mang cô cùng đi đến thành phố, bắt đầu một cuộc sống mới với vô vàn những khó khăn ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Vì để trang trải cuộc sống, Thư Minh Viễn phải đi làm, lại vừa phải làm bố vừa làm mẹ, hơn nữa cơ thể Thư Dao từ khi sinh ra đã yếu ớt nhiều bệnh, cần phải có người ở bên chăm sóc và đưa đón cô nhiều hơn.

Thế nhưng ba chưa bao giờ xem cô là gánh nặng. Ngược lại, Thư Minh Viễn đã dành hết thảy những gì tốt đẹp nhất mà mình có được cho Thư Dao. Mặc dù hai người vẫn phải sống căn nhà chật hẹp đã xuống cấp, nhưng váy vóc, kẹp tóc, giày dép thì chưa bao giờ thiếu – những gì những bé gái khác có, Thư Dao cũng phải có.

Suốt mười hai năm đầu đời, Thư Minh Viễn là ba, là mẹ, là người bạn, cũng là ngôi nhà duy nhất của Thư Dao. Ba cẩn thận che chở cho cô, yêu thương cô vô bờ bến. Cuộc sống khi ấy tuy chật vật khó khăn là thế, nhưng đối với Thư Dao, ấy lại là thứ hạnh phúc không gì sánh bằng.

Mãi cho đến mùa mưa năm ấy, đó là lần đầu tiên Thư Minh Viễn để cô quỳ dưới mưa, để cô bị mọi người c hửi m ắng b ắt n ạt, để cô sốt đến váng đầu, để cô nhịn đói một mình.

Bởi vì ba đã mất rồi. Trong một vụ tai nạn thảm khốc, c hết đi mà chẳng kịp trăn trối một lời, cứ thế để lại Thư Dao bơ vơ một mình trên đời, phải đối mặt với những ác ý cùng sự hờ hững lạnh nhạt của tất cả mọi người xung quanh. Cô biết mình sẽ là một gánh nặng, và người ta chỉ chấp nhận nhận nuôi cô vì những lợi ích ít ỏi cuối cùng mà ba con cô mang lại.

Thư Dao không muốn như thế. Cô muốn hoàn thành những ước mơ còn dang dở của ba, nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu, bởi vì nỗi đau đớn đến tuyệt vọng đã nhấn chìm cả thân xác lẫn linh hồn của cô.

Lúc ấy Thư Dao chỉ còn lại một suy nghĩ, rằng cô muốn gặp lại ba.

Khi Minh Đình quay trở lại, anh đã thấy cô đang đứng chơi vơi bên tầng thượng, đang vươn tay lên trời như muốn bấu víu lấy thứ gì đó.

Anh gọi cô: “Dao Dao.”

Ngoài ba ra, chưa từng có một ai gọi cô là Dao Dao.

“Dao Dao, ba em đã dặn anh phải chăm sóc cho em thật tốt.”

Vậy nên, em về nhà cùng anh nhé?

***

Khi Minh Đình đón Thư Dao về, anh chỉ mới mười bảy tuổi. Lúc ấy, Minh Lệ mẹ anh đang hôn mê sâu trong bệnh viện, trong khi tất cả các thành viên còn lại của nhà họ Minh và ba anh đều đang nhăm nhe nhắm vào tài sản của bà.

Chỉ mới mười bảy tuổi, nhưng lại phải gánh vác trên vai trách nhiệm chèo chống một tập đoàn lớn, lại vừa phải hợp tác với cảnh sát tìm ra chân tướng sự thật, mọi thứ lại càng khó khăn hơn khi nó lại liên quan đến chính ba ruột của anh.

Có thể nói là lúc đó, Thư Dao chẳng khác nào một sợi dây mà Minh Đình tự buộc vào người mình. Cô mới mất ba, phải trải qua cú sốc tâm lý cực lớn, lại còn phải tập thích nghi với cuộc sống mới, biết bao nhiêu người nghi ngờ dị nghị thân phận của cô khi sống chung một mái nhà với Minh Đình. Giận dữ có, ghét bỏ có, thương hại có, yêu quý cũng có, từng thứ một cứ ập đến khiến cô chẳng kịp trở tay.

Đối với một thiếu niên mười bảy tuổi, việc thấu hiểu một bé gái mười hai tuổi là không thể nào. Anh không hiểu dịu dàng, bởi vì chưa từng được đối xử dịu dàng. Anh sinh ra trong một gia đình danh giá, nhưng ba anh chỉ biết khom lưng khúm núm vì tiền tài, trong khi mẹ lại quá mạnh mẽ lý trí, chưa bao giờ ở bên bầu bạn với anh như một bậc làm cha làm mẹ đúng nghĩa.

Khi đối mặt với Thư Dao, lúc đầu Minh Đình cũng chẳng có bao nhiêu kiên nhẫn. Ngặt nỗi mỗi khi thấy anh thiếu kiên nhẫn, cô lại bắt đầu rưng rưng nước mắt. Thư Dao dễ khóc, yếu đuối, nhát gan, nhạy cảm, bướng bỉnh, nhiều chuyện, chỉ cần tách riêng từng điểm một ra, anh đều rất ghét, vậy mà cô lại hội tụ tất cả những đặc điểm ấy trên người.

Nhưng vì cô, Minh Đình lại học được cách trở nên kiên nhẫn dịu dàng hơn bao giờ hết. Cả người anh toàn là gai nhọn, ai đến gần cũng đều bị tổn thương. Thư Dao lại không giống vậy, cô giống như miếng bọt biển đã đầy vết thương, có thể bao dung tất thảy mọi gai nhọn trên người anh, dù có bị đâm thủng cũng chẳng hề sợ hãi.

Họ trưởng thành cùng nhau, bước đi cùng nhau, che chở động viên lẫn nhau, một người cứng rắn, một người mềm yếu, hai thái cực trái ngược hoàn toàn lại gắn bó với nhau như một gia đình, cùng nhau trải qua những sóng gió bấp bênh trong cuộc đời.

Khi ấy, đối với Thư Dao, Minh Đình chẳng khác nào anh trai ruột thịt trong gia đình, là người đã thay ba yêu thương chăm sóc cho cô. Anh là người đã thức bao nhiêu đêm để chăm sóc một người không có máu mủ ruột rà, cũng là người đã thay Thư Minh Viễn chứng kiến quá trình trưởng thành của Thư Dao, từ khi cô lần đầu tới kỳ, đến khi cô trổ mã trở thành một thiếu nữ, từ một nụ hoa mong manh trong gió nở rộ thành một đóa hoa hồng kiêu sa rực rỡ, thu hút biết bao nhiêu ong bướm đến vây quanh.

Rồi Thư Dao dần dà nhận ra, cô đã phụ thuộc vào anh nhiều hơn cô nghĩ. Nhắm mắt là anh, mở mắt là anh, trước mặt là anh, trong tim cũng là anh. Anh đã hiện hữu khắp mọi ngóc ngách cuộc đời cô, tình yêu của anh luôn là thứ cô hằng khao khát, còn sự lạnh nhạt của anh luôn là hình phạt chí mạng đối với cô.

Từ những ngày đầu gặp gỡ giữa cơn mưa, mối tình thầm lặng của cô đã thấm đẫm từ lâu, rồi lặng lẽ nảy mầm ở những khoảng tối không ai biết.

Thư Dao đã từng nghĩ tình yêu của mình vô vọng, nhưng lại chưa từng nghĩ đến rằng, thực ra Minh Đình cũng đang chờ cô lớn lên từng ngày.

Từ đêm sinh nhật mười tám tuổi của anh, đến lễ trưởng thành năm mười tám tuổi của cô. 1686 ngày, anh vẫn luôn chờ cô lớn lên.

Đường hoàng bước đến che ô cho cô, đưa cô băng qua những cơn mưa cuộc đời, mãi mãi sẽ chẳng rời đi.

Minh Đình là vị cứu tinh của Thư Dao, là gia đình, là bến về, cũng là tình yêu của cả đời cô. Tất cả đều bắt nguồn từ một lời nói dối cùng một chút không đành lòng của anh, vậy mà cuối cùng anh đã có được cả một báu vật vô giá dành cho riêng mình.

“Tuổi mười bảy của anh, là một năm rối ren hoảng loạn, năm đó em đã đến bên cạnh anh, trở thành em gái của anh.

Từ đó thế giới của anh có thêm một đôi mắt hay khóc, một nụ cười đáng yêu, một giọng nói ấm áp, một trái tim yêu anh.

Từ năm mười bảy tuổi đến năm hai mươi lăm tuổi, cuối cùng anh cũng có thể vượt qua bóng đêm để ôm em, hôn em, nói với em rằng, Thư Dao, làm em gái của anh rất dễ dàng, làm người nhà của anh cũng rất hạnh phúc, vậy em có muốn làm người yêu của anh không?

Đến khi tình yêu không thể thốt nên lời, tình cảm dành cho em chính là những chiếc đinh sắt đóng sâu vào xương tủy, đâm sâu thì đau đớn, nhổ ra thì chết, sự giày vò không ngừng nghỉ khiến cả thế giới của anh chỉ còn lại một việc duy nhất – chính là yêu em, yêu em và yêu em.”

Thật tốt, từ nay về sau cô sẽ không còn phải theo đuổi cái vỏ nhỏ bé đó nữa.

Vì nơi nào có anh, nơi đó chính là nhà của cô.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Từ sao Hoả đến La Mã

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN