Tác giả:
Tụ Tụ Yên
Reviewer:
AI_Thủy Tiên
Designer:
AI_Bích Sơn
Thể loại:
Cổ đại,
Xuyên không,
Cường thủ hào đoạt,
Tương ái tương sát,
Hào môn thế gia,
Tranh quyền đoạt vị,
Sạch,
Ngược,
Điên cuồng,
Độc chiếm ,
Biến thái,
HE
Độ dài: 91
Tình trạng: Hoàn edit
Lượt xem: 364
“Khá khen cho tiểu nương tử không bị dao động bởi quyền thế, đáng tiếc là xưa nay mỗ không biết cách thương hương tiếc ngọc, chỉ giỏi mỗi chuyện bẻ cánh hùng ưng.”
***
Tống Hành không phải là một võ tướng tầm thường.
Từ thuở niên thiếu, hắn đã theo cha chinh chiến khắp nơi, vào ra chiến trường từ sớm, mắt đã quen thấy cảnh g iết chóc, tay cũng quen việc cầm đ ao thương g iết địch, hắn nhanh chóng trở thành bá chủ một phương thời loạn thế.
Vừa hai mươi tuổi là hắn đã kế thừa chức quan Hà Đông Tiết độ sứ, nhiều năm trời rong ruổi ngoài sa trường, đã lập được không ít chiến công. Nay hắn thành công dẫn binh công phá Tấn Châu, thiên hạ tạm thái bình, hắn đại thắng trở về, hiên ngang ngồi vào vị trí gia chủ Tống gia.
Vị thế của hắn lúc bấy giờ đã hơn xa trước kia, lần trở về này, hắn đã là Định Bắc Hầu uy dũng mà chẳng một kẻ nào dám khinh nhờn.
Lúc về, hắn nghe nói trong phủ có khách quý.
Sở dĩ “quý” là vì, vị khách này chính là muội muội của ân nhân cứu mạng của Tống Tam lang. Vị ân nhân xả thân cứu thân nhân hắn đã bất hạnh ra đi, Tam lang cảm kích tấm lòng trượng nghĩa của người nọ không thôi, bèn phái người tìm hiểu gia thế, sau khi biết được muội muội duy nhất của người nọ vẫn còn tại thế, hiện đang đơn độc sống tại một vùng quê hẻo lánh, Tam lang nhất quyết mời người về phủ để tiện bày tỏ lòng thành.
Đây chỉ là chuyện nhỏ, người nhà hắn muốn báo ơn thế nào thì cứ báo ơn thế ấy, chẳng cần phiền đến Tống Hành hắn bận tâm.
Vốn dĩ hắn cũng chẳng muốn để tâm đến cái vị “thân nhân của ân nhân của Tam lang” này, bởi vậy mà hắn chỉ nghe thuộc hạ bẩm báo lại tình hình rồi cứ thế bỏ chuyện này ra sau đầu, nhưng run rủi thế nào mà…
Một ngày kia, trong màn mưa xuân lất phất, cách một cây cầu nho nhỏ bắc qua đình viện, hắn đã gặp được nữ tử ấy.
Nữ lang diện một thân bạch y, váy áo có phần đơn bạc, trâm cài tóc cũng đơn giản, không cầu kỳ, khuôn mặt nàng trắng nõn chẳng chút phấn son. Nàng dịu dàng dặn dò nha hoàn chú ý giữ gìn sức khoẻ, vừa nói vừa nở nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt nàng sáng trong, vóc dáng tuy mảnh mai nhỏ bé nhưng sống lưng lại thẳng tắp, khí chất thanh cao hiếm gặp, khiến hắn không nhịn được mà phải nhìn nhiều thêm mấy lần.
Vừa thấy nàng, trong đầu Tống Hành đã hiện lên ngay tám chữ: lục tấn chu nhan [*], khí chất như lan.
Bấy giờ hắn mới nhớ ra, hình như nữ lang mang thân phận khách quý kia, tên là Dương Sở Âm…
Bẵng đi vài ngày, sau đó, trong bữa tiệc mừng sinh thần muội muội, Tống Hành mới có cơ hội gặp lại nàng.
Tuy ngày ấy đã chạm mắt, cũng có thể coi như là đã gặp gỡ, nhưng đêm nay hắn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, như thể trước đây chưa từng gặp nàng, khiến mọi người đều cho rằng tối nay là lần đầu họ gặp gỡ, cũng khiến mọi người hiểu lầm rằng hắn không hề động lòng phàm trước nữ lang có tư dung bậc này.
Ai ai cũng cảm thán trước sức chịu đựng phi phàm của Hầu gia. Hoá ra, người có năng lực gây dựng đại nghiệp, định càn khôn như Hầu gia đây, đều giỏi giữ mình, tâm tịnh như nước, sẽ không dễ nổi lên sắc tâm.
Nhưng, chỉ mỗi Tống Hành mới biết, trong suốt thời gian diễn ra yến tiệc, đôi mắt hắn đã hướng về phía nàng bao nhiêu lần. Chỉ mỗi hắn mới biết, khoảnh khắc vô tình thấy gò má nàng đỏ hây hây vì say rượu, toàn thân hắn đã khô nóng ra sao, chẳng khác nào bản thân vừa nhảy vào hố lửa cả.
Và cũng chỉ mỗi Tống Hành hắn mới biết lý do tại sao mà sau khi trở về, hắn lại ngâm mình trong nước lạnh hơn một canh giờ, dẫu rằng trời chỉ vừa vào xuân cách đây không lâu, đêm về còn rất lạnh.
Nàng xem hắn như hồng thuỷ mãnh thú, lúc chưa gặp chỉ muốn lánh đi thật xa để khỏi phải chạm mặt, đến khi gặp rồi thì chỉ hận sao bản thân không thể cách hắn xa thêm một chút.
Còn Tống Hành, lúc chưa gặp thì hắn chẳng mảy may đặt nàng vào mắt, đến khi gặp rồi thì kinh tâm động phách trước dung nhan nàng. Còn bây giờ, hắn xem nàng như là con mồi, mà hắn… lại chính là một người thợ săn tài hoa, chưa bao giờ cho phép con mồi thoát khỏi tầm tay mình.
Con mồi đã lọt vào tầm ngắm, đã vô tình khơi dậy ý chí chinh phục của gã thợ săn lão luyện, có lý nào con mồi lại trốn thoát được?
Công cuộc “săn mồi” của Tống Hành đã bắt đầu theo cách ấy.
…
Thi Yến Vi vô tình xuyên đến thời đại xa lạ này, sau đó lại mơ hồ trở thành khách quý của Tống phủ.
Ở “nhà” của mình, nàng có cha thương mẹ yêu, có bạn trai thanh mai trúc mã hết mực cưng chiều, có mấy người bạn thân thiết đến nỗi chuyện gì cũng chia sẻ với đối phương. Cuộc sống của nàng ở thời hiện đại muôn màu muôn vẻ, lúc vui thì dạo phố mua sắm, khi không vui thì đi ăn hàng cùng chị em, ban ngày đi học đi làm, đêm xuống lại tụ tập bạn bè. Tuổi trẻ ngông cuồng, không có gì mà nàng không dám làm cùng hội chị em thân thiết cả.
Có lẽ là do ông trời không muốn thấy con người sống quá sung sướng, quá thuận lợi, nên mới buộc linh hồn nàng vào thân xác của cái người tên Dương Sở Âm này, rồi kéo nàng đến đây, chia cắt nàng với cuộc sống đủ đầy hạnh phúc kia.
Tống phủ cũng là “nhà” đấy, nhưng là nhà của người ta, nhà của ai đó, chứ chẳng phải là nhà của nàng.
Nói cao sang thì là nàng khách quý, nhưng thật ra, người thật sự có ơn với Tống gia chẳng phải nàng, nàng lại càng không có quan hệ gì với nhà họ cả. Nói trắng ra, nàng ở Tống phủ thế này cũng chỉ là phận “ăn nhờ ở đậu” mà thôi.
Nhưng Thi Yến Vi cũng là người biết suy nghĩ, lại giỏi ẩn nhẫn. Nàng biết thân mình đang trong thời loạn, an nguy khó bảo toàn, nên trước mắt nàng chỉ đành sống tạm tại Tống phủ này, rồi đến khi thời cuộc ổn định, nàng sẽ đến Cẩm Quan thành Tây Nam.
Đến đó rồi, nàng sẽ cố gắng tìm cách trở về, chẳng may không còn đường về, thì ít nhất, nàng vẫn còn có thể sống những ngày tháng tiêu dao tự tại, không phải chịu gò bó gì.
Thi Yến Vi tính toán đủ điều, thận trọng lo liệu cho tương lai, song, nàng lại quên tính đến sự tồn tại của một người, đến thứ tình cảm điên cuồng mà người nọ giấu đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng xa cách kia.
Hắn từng bước tiến về phía nàng, thân hình cao lớn che khuất mọi ánh sáng, giam hãm nàng trong bóng tối, dùng thứ khí thế áp bách kia mà trói buộc nàng, mãi cho đến khi dung nhan yêu kiều tựa phù dung thất sắc, hắn mới nở nụ cười tà ác, như đang thích thú nói rằng: Cứ chạy đi, nàng sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi ta đâu.
Hoá ra, trong lúc nàng chẳng hay biết gì, hắn đã bố trí xong xuôi bẫy rập, chỉ còn chờ đến khi “con mồi” là nàng sập bẫy, rồi sau đó, hắn sẽ xuất hiện trong vai người thợ săn tốt bụng, “vô tình” đi ngang qua nên ra tay “cứu giúp” nàng, và rồi, từ đó trở đi, nàng sẽ vì mang ơn hắn mà phục tùng hắn đến hết đời này.
Nhưng có lẽ, chính hắn cũng không ngờ là “con mồi” này lại có thể trốn thoát.
…
Đôi tay Tống Hành từ lâu đã nhuộm đầy m áu tươi, toàn thân nồng đượm sát khí âm trầm, trông hắn lãnh đạm vô tình, tưởng như là kiểu người một lòng truy cầu quyền thế, nhưng thật ra, hắn lại là kẻ mù quáng theo đuổi tình yêu, khát khao tình yêu đến điên cuồng.
Thi Yến Vi nhìn thì dịu dàng ngoan ngoãn, luôn nói năng nhỏ nhẹ, nụ cười nhẹ nhàng luôn nở trên môi, tưởng như là kiểu người yếu đuối mong manh, nhưng thật ra, cốt cách lại thanh cao cứng rắn, trong mắt không chứa nổi một hạt cát nào, càng không thể chấp nhận được thứ tình cảm méo mó đến đáng sợ mà Tống Hành dành cho mình.
Tống Hành khoác chiến bào ra chiến trường từ sớm, con người vừa m áu lạnh vừa tàn nhẫn, hắn đã quen g iết chóc, cũng đã quen dùng cường quyền chiếm đoạt.
Thuở đầu, đứng trước vẻ đẹp thanh khiết như mai như sương của Thi Yến Vi, là do hắn kìm lòng không đặng mà muốn đến gần nàng, để có thể thưởng thức “đoá hoa” đẹp đẽ sinh động, độc nhất vô nhị này cách trọn vẹn hơn.
Một bước rồi lại một bước, càng đến gần, hắn mới phát hiện bản thân càng si mê, càng đ iên cuồng, dục vọng chiếm lấy “đoá hoa” này càng mãnh liệt hơn, cuối cùng là vượt khỏi khống chế, hoá thành tâm bệnh, vĩnh viễn cuốn lấy tâm trí hắn.
Hắn là gia chủ Tống gia, là Hầu gia cao quý chẳng ai dám chọc vào, sau này còn là quân chủ nhất thống thiên hạ. Còn nàng, rõ ràng nàng chỉ là phận gái thân cô thế cô, người thân chẳng có, gia thế cũng không.
Ban đầu, vì khao khát một cái liếc mắt từ đoá hoa thanh cao là nàng, hắn mới dò dẫm đến gần, cốt là để nàng thấy hắn, nàng nhìn hắn. Nhưng càng đến gần, hắn lại càng tự ti trước sự nhơ nhớp của bản thân, càng hiểu rằng nàng sẽ không bao giờ quay lại nhìn một kẻ bẩn thỉu và thấp kém như hắn, thế là hắn lại càng không muốn chấp nhận, càng không muốn tin vào điều ấy, rồi lại càng đ iên cuồng muốn hái đóa hoa này xuống.
Sai càng thêm sai, đến khi muộn màng thoát khỏi cơn mê, hồi tưởng lại mỗi một khoảnh khắc đã qua, hắn mới tự hỏi…
“Nếu khi đó hắn không dùng quyền thế để ép buộc nàng, mà hắn dùng tấm lòng chân thành lẫn bước từng bước chậm rãi để chinh phục nàng, liệu nàng có rung động, có thích hắn… dù chỉ là một chút hay không?”
Hắn từng nghĩ rằng, thời gian sẽ xoa dịu tổn thương trong nàng, rồi sẽ có ngày nàng chấp nhận hắn.
Nhưng hắn đã sai, sai ngay từ đầu.
Vì trên đời này vẫn còn có những vết thương không bao giờ có thể lành lại, có những lỗi lầm không bao giờ có thể cứu vãn được.
“Ngô nguyện giảm đi tuổi thọ, chỉ cầu chư thần phù hộ thê hữu của ngô, cho nàng một kiếp bình an.”
(Nam chính “choá đin” siêu cấp, truyện chỉ dành cho những ai thích thể loại nam chính “choá đin đ iên tình”. Nữ chính khá cứng, tuy đến cuối đã chọn buông bỏ thù hận nhưng nàng cũng chẳng thể yêu nam chính)
____
[*] Lục tấn chu nhan: thành ngữ Trung Quốc, miêu tả vẻ ngoài trẻ trung và xinh đẹp, đồng thời cũng ám chỉ một thiếu nữ.
“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Ngọc Tỷ Nhi
*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết
BÌNH LUẬN
THÔNG TIN
Công ty TNHH thương mại dịch vụ truyền thông đa phương tiện Allin
Địa chỉ: 15/2 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 4, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
LIÊN HỆ
Email: [email protected]
@copyright 2022.
Allin ltd. All rights reserved