Tác giả:
Túng Túng Đích Tiểu Bao
Reviewer:
AI_Lạc Tiên
Designer:
AI_Bích Sơn
Thể loại:
Cổ đại,
Cung đình hầu tước,
Cung đấu,
Tranh quyền đoạt vị,
Sạch,
Sủng Ngọt,
Tâm lý,
Điên cuồng,
Độc chiếm ,
Biến thái,
Nhẹ nhàng,
Ấm áp,
Chữa lành,
Cưới trước yêu sau,
Hào môn thế gia,
HE
Độ dài: 84
Tình trạng: Hoàn convert
Lượt xem: 159
Đã một đoạn thời gian trôi qua, nhưng đêm nào Tiết Hàm Đào cũng mơ thấy á c mộng. Sự sợ hãi, nỗi bất lực tuyệt vọng như bủa vây lấy linh hồn nàng, từng chút một đánh tan tác mọi thứ. Mưa rơi mờ mịt không thấy đáy, nước lũ cuồn cuộn dâng lên, cuốn tung vạn vật vào vòng xoáy c hết chóc.
Chiếc bồn gỗ chao đảo giữa dòng nước, tựa như sinh mệnh tàn rũ đang tuỳ thời bị vùi dập không thương tiếc. Có lẽ, dương số của Tiết Hàm Đào và chú chó nhỏ A Hung chỉ có thể đi đến hôm nay mà thôi. Một cái ngả nghiêng, mọi thứ đều chìm sâu xuống.
Trong khoảnh khắc sinh tử ấy, Tiết Hàm Đào nào còn có thể tỉnh táo suy nghĩ thêm được điều gì. Cho dù nàng đã nỗ lực đến tận giây phút cuối để níu kéo chút hơi tàn cho bản thân và A Hung thì nay cũng đành vô vọng.
Nhân ý sao chống được thiên ý đã định?
Cuối cùng, cũng tan thành cát bụi hoà vào biển trời bao la.
Nhìn lại, dường như cả cuộc đời của Tiết Hàm Đào, chẳng còn điều gì lưu luyến nữa. Song thân mất sớm, vị hôn phu từ hôn, một nhà bá phụ á c đ ộc muốn bán nàng cho kẻ ngốc để chịu cảnh giày vò, thanh danh thể diện của nàng lại bị kẻ xấu vu oan hãm hại… Bọn họ, ai cũng nhẫn tâm hung á c muốn huỷ diệt nàng.
Nhưng mà Tiết Hàm Đào có tội tình gì đâu kia chứ? Chỉ là, nàng sinh ra trong gia đình nghèo khó, không có nơi nương tựa, không người giúp đỡ chở che. Thế nên, ai cũng muốn xâu xé giẫm đạp nàng. Thân phận thấp kém, sức lực yếu ớt, dẫu nàng có chống trả hay muốn đổi thay vận mệnh cũng đều không thể.
Tiết Hàm Đào thật sự đã muốn buông xuôi tất cả. Nhiều ngày đói khát lênh đênh trên dòng nước, nàng gần như đã cạn kiệt chút hy vọng mỏng manh còn lại và chấp nhận số phận.
Thế nhưng, có lẽ ông trời rủ lòng thương xót cho kiếp người đầy đau thương mất mát của Tiết Hàm Đào nên đã phái xuống một vị thần cứu nàng. Người ấy, cao lớn tuấn tú, dung nhan xuất chúng, đến giọng nói cũng uy lực trầm ổn mang đến cảm giác an toàn ấm áp xưa nay nàng chưa từng cảm nhận được.
Nhờ có người đó, Tiết Hàm Đào và A Hung từ Quỷ môn quan trở lại nhân thế, một đường lang bạt theo người tiến đến Kinh Thành hoa lệ xa xôi. Từ nay, mở ra một trang mới trong duyên số của nàng, cũng định rằng sau tất cả những tai ương khổ sở, nàng sẽ tìm thấy ánh mặt trời soi sáng tương lai và trái tim mình.
***
Giờ đây, Tiết Hàm Đào chỉ có duy nhất một người thân trên cõi đời này là đường tỷ con nhà bá phụ. Thế nhưng, vật đổi sao dời, bãi bể hoá nương dâu, a tỷ trước kia chịu nhiều bất hạnh nay lắc mình thành Quý phi cao quý nơi hoàng cung nguy nga tráng lệ. Và Tiết Hàm Đào cũng được hưởng chút thơm lây.
Hiện tại, cuộc sống của nàng đã vơi bớt đi rất nhiều khó khăn, nàng thuê được tiểu viện, có Quả Nhi chăm sóc. Một thời gian lại vào cung thăm đường tỷ và cháu trai, đứa trẻ mang trong mình huyết thống hoàng gia, tương lai là Thái tử một nước.
Thế nhưng, so với ai khác Tiết Hàm Đào nhận thức rất rõ vị trí của mình. Nàng hiểu chuyện, thành thật và hiền lành vô cùng. Vì vậy, nàng không dám mong ước những điều xa vời không thể xảy ra hay lợi dụng sợi dây thân thuộc của mình cùng đường tỷ mà mưu cầu tiền tài quyền lực.
Tiết Hàm Đào vẫn như trước kia ở huyện Phong, nàng muốn dựa vào đôi tay để làm việc kiếm tiền nuôi bản thân cùng A Hung. Còn ân nhân của nàng, nàng sẽ dùng hết khả năng để báo đáp cho hắn. Thế nên, chiếc bình gốm sứ nhỏ chôn giấu hạt giống kia là báu vật của nàng.
Mong rằng, sự thành tâm kiên trì của Tiết Hàm Đào sẽ khiến nó nảy mầm và nở hoa. Vì vậy, mặc bão tuyết sương sa, mưa giăng nắng cháy, nàng vẫn luôn từng ngày từng ngày chăm sóc vun bón, nâng niu nó vô hạn. Bởi nàng tin, khi người đó cứu nàng, thiên mệnh đã dệt nên chiếc lưới tơ nhỏ cho nàng vì hắn mà ngăn trở con đường bước xuống địa ngục.
Chỉ là, Tiết Hàm Đào đã không biết, Hoàng đế nhìn trúng nàng rồi. Vậy nên, hắn ta quyết tâm phải đạt được thế cục tốt nhất trên ván cờ tranh quyền đoạt vị. Vì thế, không cần biết nàng có đồng ý hay không, hắn ta đã thay nàng định đoạt hôn sự. Mà điều bất ngờ nhất chính là, nối tơ duyên cho nàng cùng thế tử phủ Định Quốc công Thôi Bá Xung, cũng chính là người từng cứu nàng một mạng thời gian trước giữa dòng nước lũ.
Tiết Hàm Đào vừa run rẩy sợ hãi vừa cảm thấy vô cùng uất ức thay cho Thôi Bá Xung. Thánh chỉ đã ban như một lưỡi đao sắc bén chặt đứt tất cả những tư tâm trong lòng nàng. Từ một người mang ơn với thế tử nay nàng lại bị biến thành kẻ tham lam muốn tiến vào phủ lớn, dấy lên từng hồi hỗn loạn có nguy cơ phá huỷ tương lai xuân phong rực rỡ của hắn.
Tiết Hàm Đào nào dám kia chứ? Nàng chỉ là một tiểu cô nương gầy yếu xuất thân hèn kém ti tiện, nàng chẳng hiểu gì về những mưu toan chốn hoàng quyền xa lạ thâm sâu này. Nay vì nàng mà vị thần Tiết Hàm Đào vẫn luôn tôn kính ngưỡng mộ cũng bị kéo vào trần thế rối loạn đầy rẫy dơ bẩn. Nàng phải làm sao để cứu vãn mọi chuyện đây? Khi mà nàng như một nhánh cỏ hoang dại dưới nhân gian, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị người giẫm nát.
Thế nên, Tiết Hàm Đào liền vội vàng tiến đến phủ Định Quốc công báo tin cho thế tử Thôi Bá Xung để hắn biết và tìm cách ngăn chặn sự hoang đường của Hoàng đế. Thế nhưng, nàng lại thấy hắn lạnh nhạt dửng dưng với hết thảy. Dường như, chỉ có nàng là đang rối rắm và hoảng loạn cho mối nhân duyên này mà thôi.
Cứ thế, Thôi Bá Xung để mặc cho Tiết Hàm Đào loay hoay xoay chuyển tình thế, còn bản thân lại bình thản quan sát từng sự việc. Có lẽ, bởi vì bệnh tình hắn đang trở nặng và hắn biết bản thân không còn sống bao lâu nữa, hoặc cũng có lẽ khi nhìn thấy dáng vẻ của Tiết Hàm Đào xoay quanh mình, hắn cảm thấy thật thú vị.
Tựa như, một con hổ tàn bạo cô độc trong rừng rậm âm u mịt mù đang liếm láp từng vết thương trên người lại có một quả đào vô tình lăn đến bên chân. Quả đào chẳng hề hồng hào thơm ngon tròn trịa như những quả còn lại mà nó vừa nhỏ bé vừa xanh xao yếu ớt. Thế nhưng, hương thơm dịu nhẹ của nó lại quẩn quanh dễ chịu nơi đầu mũi, khiến cho trái tim đang bùng cháy những bất an nóng nảy của chú hổ hoà tan thành một mảnh êm ả bình yên.
Hoá ra, Thôi Bá Xung hắn nhiều năm ở trên đỉnh cao nhân sinh, đi qua trăm vạn dặm chinh chiến, hưởng thụ hết thảy tinh hoa đất trời, nay lại vì một thoáng hương đào dân dã nơi phàm trần mà xiêu lòng muốn chiếm hữu cho riêng mình.
“Linh hồn c hết héo của hắn không cam lòng, cần lấy một người xoa dịu.”
“Nàng không có lựa chọn, bệ hạ đưa nàng tiến vào chôn cùng ta, chính là chờ kế thừa di sản của ta.”
***
Nhắc đến thế tử Thôi Bá Xung là nhắc đến một truyền kỳ tại Kinh Thành phồn hoa. Năm 16 tuổi, hắn đỗ Trạng Nguyên. Năm 20 tuổi, hắn nhất chiến thành danh nổi khắp thiên hạ. Thế nhưng, năm 23 tuổi, hắn lại trở thành một kẻ bệnh sắp c hết. Mà trước khi c hết, hắn có thêm một vị thê tử do đích thân Hoàng đế tứ hôn. Nàng là Tiết Hàm Đào, đến cái tên cũng thấm đẫm hương vị mà hắn yêu thích.
Thôi Bá Xung từ bé đến lớn trưởng thành qua những âm mưu toan tính phân tranh quyền lực địa vị. Thế nên, tâm tư của hắn rất sâu, chưa từng vì người khác mà dao động hay nhún nhường. Trong mắt hắn, chỉ có c hém g iết, gió tanh mưa m áu mà thôi. Vì vậy, cho dù là sắp c hết, hắn cũng không cho phép bất kỳ ai nhảy nhót hay giăng bẫy cho hắn.
Thế nhưng, khi Thôi Bá Xung nhìn thấy Tiết Hàm Đào vì sợ vấy bẩn thanh danh hắn mà hết lòng hết dạ cho cuộc hôn nhân này, hắn lại mềm lòng.
Kỳ thật, nàng nào có cùng một thế giới với hắn. Thế nhưng Thôi Bá Xung lại tham luyến sự chân thành thiện lương, mềm mại dịu dàng của nàng dành cho hắn. Chỉ một chút lơ đễnh rung động, trái tim hắn không kiềm chế được mà tiến về phía Tiết Hàm Đào, muốn nắm giữ nàng trong vòng tay của hắn.
Thôi Bá Xung nhận ra, quả đào nhỏ trong lúc vội vã đã vô tình rơi xuống bên hắn, chẳng nói bất cứ lời tự tình nào nhưng lại đủ sức khiến hắn trầm mê quyến luyến không thể buông bỏ. Vì vậy, dẫu cho vạn vật đổi thay, thế gian xoay vần rối loạn, dẫu hắn phải đánh đổi cái c hết để được ở bên nàng trong những giây phút cuối cùng hắn cũng cam tâm.
Không thể cùng nàng đi qua trăm ngả đường tình nhưng nguyện cùng nàng về chung một mộ.
Người đời nói Thôi Bá Xung hắn tàn nhẫn ích kỷ đ ộc á c không ai bằng cũng được. Nói hắn vì một chữ si mà chôn vùi thanh xuân sinh mệnh của nàng cũng được. Nhân sinh lấm lem vết mực phai, đời người nổi trôi cơn sóng dìu, hắn không cam lòng để nàng ở lại.
Vì vậy, Tiết Hàm Đào, đừng rời xa hắn, cũng đừng để nước mắt vương trên hàng mi ướt đẫm. Bởi vì, hắn sẽ vì nàng mà huỷ thiên diệt địa, luân chuyển sinh tử càn khôn. Cuối cùng, kéo nàng trở về bên hắn, dây dưa cả một đời.
“Thời khắc nàng hôn mê bất tỉnh hướng vào ngực của ta, ta liền tưởng, đem linh hồn cứng cỏi kiên cường của nàng vây quanh bên cạnh ta là cỡ nào mỹ diệu.”
“Mỗi đêm, ta đều không ngừng mơ thấy nàng. Mơ thấy ta tiến vào thân thể nàng, làm nàng khóc, làm đôi tay gầy yếu của nàng không ngừng giãy giụa, rồi lại làm nàng phải quấn quýt bên ta mà cầu xin tha thứ.”
“Nếu nàng mệt mỏi hãy dừng lại không sao cả, nàng chỉ cần đứng yên ở đó, ta sẽ hướng quả đào nhỏ đi đến.”
____
“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Lạc Tiên
*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết
BÌNH LUẬN
THÔNG TIN
Công ty TNHH thương mại dịch vụ truyền thông đa phương tiện Allin
Địa chỉ: 15/2 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 4, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
LIÊN HỆ
Email: [email protected]
@copyright 2022.
Allin ltd. All rights reserved