Tác giả:
Mạnh Ngũ Nguyệt
Reviewer:
AI_Dã Quỳ
Designer:
AI_Diệp Trà
Thể loại:
Hiện đại,
Thanh mai trúc mã,
Thanh xuân vườn trường,
Sạch,
Sủng Ngọt,
Song hướng yêu thầm,
Nhẹ nhàng,
Chữa lành,
HE
Độ dài: 92
Tình trạng: Hoàn convert
Lượt xem: 182
“Tôi kể người nghe câu chuyện yêu thầm, vừa ngọt ngào lại như cái dằm đâm vào trong tim.”
Trần Nhất Lan và Ôn Sơ Nịnh đã quen biết nhau từ thuở còn chưa lọt lòng.
Mẹ của hai người họ là đồng nghiệp, lại cùng sống trong một khu chung cư, lúc mang thai từng nói đùa rằng sẽ cho hai đứa nhỏ đính ước với nhau.
Nhưng Trần Nhất Lan và Ôn Sơ Nịnh cũng chẳng thân thiết gì nhau cho lắm, mãi đến khi gia đình nhà họ Ôn tan vỡ. Bố mẹ Ôn thường xuyên cãi nhau, bận rộn làm giấy tờ ly hôn, căn nhà ấm cúng của Ôn Sơ Nịnh bỗng chốc trở nên thật lạnh lẽo, sau khi tan học cô thường la cà rất lâu mới chịu về.
Cho đến khi thủ tục ly hôn hoàn tất, bố cô rời đi xây dựng tổ ấm riêng của mình, còn mẹ gửi cô ở lại cho cậu, bản thân thì đến Anh quốc tìm kiếm hạnh phúc mới. Lúc ấy Ôn Sơ Nịnh vừa qua sinh nhật chín tuổi không lâu, ấm ức tủi thân không sao tả nổi, đi ngang qua sân thể dục bị một trái bóng bay trúng đầu nên bùng nổ ngay tức khắc.
Thủ phạm tên là Trần Nhất Lan, trông thấy Ôn Sơ Nịnh gào khóc thì hoảng loạn thật sự, luống cuống tay chân móc hết mọi thứ trên người ra để dỗ dành cô.
Câu chuyện của họ đã bắt đầu như thế.
Nhiều năm qua đi, mối quan hệ giữa hai người không hề trở nên xa cách vì tâm lý tuổi dậy thì mà ngược lại, càng ngày lại càng thân mật khăng khít hơn trước.
Lên cấp ba, Trần Nhất Lan trở thành hạt giống xuất sắc nhất trong đội tuyển bơi lội toàn tỉnh, được tất cả mọi người đặt kỳ vọng sẽ tạo nên kỷ lục mới trong Thế vận hội sau vài năm nữa. Nhưng ở đội tuyển toàn quốc, anh lại gặp phải khó khăn trước những thiên tài đến từ các nơi khác, cộng thêm áp lực học hành từ mẹ, từng bước đi của anh có chút mệt mỏi chật vật.
Còn Ôn Sơ Nịnh, cô gặp khó khăn mỗi khi gặp gỡ gia đình mới của bố. Cô cảm thấy ghen tị với con gái của họ, cảm thấy lạc lõng trong những buổi đi chơi mà bố cố gắng hàn gắn mối quan hệ với cô, sau đó chỉ dám nuốt hết mọi uất ức vào trong.
Cô muốn vào đại học Ngoại ngữ nhưng điểm Văn lại quá tệ, nỗ lực từng ngày giống như muối bỏ vào biển, nhiều khi lo lắng mà không biết phải làm sao.
May mà cô còn có Trần Nhất Lan.
Khi học tiểu học, Ôn Sơ Nịnh buồn bã nhìn các bạn khác có bố mẹ đón, Trần Nhất Lan đã bấm còi xe đạp bảo cô: “Lên đi, anh chở cậu về.”
Khi lên cấp ba, Trần Nhất Lan thường xuyên phải theo đội tuyển thi đấu khắp nơi, những kỳ nghỉ hiếm hoi anh đều dành thời gian cho cô. Chỉ với một cuộc điện thoại từ cô, anh có thể từ bỏ hết tất cả để chạy đến, bất chấp nắng mưa hay là cách trở địa lý.
Trong hai người, người nói nhiều hơn là Ôn Sơ Nịnh. Cô có thể kể cho anh nghe rất nhiều chuyện, duy chỉ có một việc thích anh là không thể.
Làm sao có thể nói ra rằng, trong quyển nhật ký của cô tràn ngập tên của anh, biết bao nhiêu đêm không ngủ được đều là nghĩ về anh, nghĩ về những quá khứ và cả tương lai của hai người họ.
Làm sao có thể nói ra được, tấm lưng của anh rộng rãi vững chắc, bàn tay của anh lại dịu dàng ấm áp biết bao.
Có những lúc suy nghĩ rối rắm như tơ vò, khi gặp mặt lại phải đành nuốt tất cả vào trong, tuy nhức nhối nhưng lại chẳng đủ can đảm để bày tỏ. Anh được quá nhiều người theo đuổi, cô biết mình chẳng phải là tuyệt vời nhất trong số rất nhiều người đó.
Lỡ như anh không thích cô thì sao? Lỡ như anh đã có người trong lòng rồi thì sao?
Muốn anh biết, lại sợ anh không biết.
Họ là thanh mai trúc mã đã nhiều năm, nếu như anh biết mà không thể đáp lại cô, Ôn Sơ Nịnh nghĩ, không thể tưởng tượng nổi lúc ấy cô sẽ thế nào.
Nếu như anh không biết, nếu như anh thích người khác. Ôn Sơ Nịnh lại càng không dám tưởng tượng thêm.
Anh đã thay bố mẹ Ôn bước đi trên con đường trưởng thành cùng với cô, không chỉ là mối tình đơn phương mà cô vụng trộm giấu đi, mà còn là một người thân, một tri kỷ rất quan trọng mà cô chẳng thể đánh mất. Vậy nên cô chỉ đành cất hết mọi thứ đi thôi.
Đến một ngày nọ, bệnh dạ dày của Trần Nhất Lan tái phát, anh sốt cả một đêm. Ôn Sơ Nịnh cũng ở bên chăm sóc một đêm, có thứ gì đó khiến cô kìm lòng chẳng đặng, lấy hết can đảm hôn lên khóe môi của anh.
Sáng hôm sau, Trần Nhất Lan tỉnh dậy, câu đầu tiên nói với cô là: “Chúng ta là anh em nhiều năm như vậy, không phải cậu thích mình đấy chứ?”
Ôn Sơ Nịnh đã cho anh một cái tát, sau đó chạy biến đi.
***
“Ngày tôi vừa mới đến thế gian này, trong lòng đã hiếu kỳ với bao nhiêu thứ
Cam nguyện xông pha khắp nhân thế dẫu chỉ là một lần trong đời
Nay tôi đã dạo khắp thế gian, lòng vẫn lưu luyến biết bao là điều
Đã thấy được những góc cạnh của cuộc đời
Thế nhưng lại vẫn gục ngã trước nụ cười của em.” *
Ôn Sơ Nịnh thích Trần Nhất Lan là vào một ngày đẹp trời của năm mười bốn tuổi.
Còn Trần Nhất Lan thích Ôn Sơ Nịnh đã là chuyện của bảy năm trước đó.
Năm bảy tuổi, trong sân cát ở công viên gần nhà, lúc buổi chiều vừa tàn nắng, một nụ cười của Ôn Sơ Nịnh và hàng trăm nhịp đập rộn ràng trong lồng ngực của cậu bé Trần Nhất Lan.
Bố Trần đã đặt quá nhiều kỳ vọng mà quên mất phải hỏi anh có mệt hay không, mẹ đã dồn ép việc học mà quên phải hỏi anh có muốn hay không. Hai người thường xuyên cãi nhau về định hướng tương lai của Trần Nhất Lan, duy chỉ có cảm giác của anh là không thấy đề cập đến.
Chỉ có Ôn Sơ Nịnh hay biết mà thôi.
Khi trưởng thành, Trần Nhất Lan thích nhất hai loại cảm giác. Thứ nhất là được đắm mình trong làn nước, thứ hai là những phút giây ở bên cạnh cô.
Cô hiểu được những suy nghĩ mà anh không nói ra, cũng chẳng hỏi nhiều mà chỉ yên lặng đi cùng anh. Cô bận rộn việc học là thế, vậy mà vẫn không quên lặn lội đường xa đến để cổ vũ cho anh. Rõ ràng cô cũng có đầy rẫy những tổn thương trong lòng do gia đình tan vỡ, nhưng đã sẵn sàng quên hết tất cả mà động viên anh kiên trì đến cùng với ước mơ của mình.
Cô nói, cho dù cậu là vận động viên nghèo nàn hay là nhân viên văn phòng ù lì chậm chạp, mình vẫn sẽ luôn ở bên cậu.
Trần Nhất Lan thích Ôn Sơ Nịnh, rất rất thích. Anh muốn có một tương lai với cô, lại càng muốn đảm bảo tương lai ấy cô sẽ không phải chịu vất vả khổ sở gì cả.
“Ôn Sơ Nịnh, chúng ta hứa với nhau đi. Khi mình lấy được giải thưởng quán quân toàn quốc, cậu sẽ thi đậu đại học Ngoại ngữ. Hoặc là khi cậu nhận giấy báo trúng tuyển, mình sẽ cầm cúp và huy chương đến gặp cậu.”
Và đó chính là nguồn động lực vô bờ bến khiến cho Ôn Sơ Nịnh lao vào giải đề bất kể đêm ngày. Giữa mùa hè náo nhiệt là lúc mọi người đi chơi, cô lại chấp nhận đóng cửa ở nhà học đến chảy máu mũi. Lời hứa đó cũng đã khiến Trần Nhất Lan luyện tập không ngừng nghỉ, nhiều lúc cơ bắp căng lên đau đớn anh vẫn không thể dừng lại.
Tuổi trẻ thật tốt đẹp biết bao, chỉ vì một lời nói mà lại cam lòng vượt núi băng rừng, cắm đầu lao thẳng về phía trước, dẫu biết sẽ có ngõ cụt nhưng vẫn chẳng chịu quay đầu.
Rất nhiều năm sau, khi Ôn Sơ Nịnh dọn dẹp lại đống sách cũ thời cấp ba, bất chợt có một tờ giấy đã ố vàng rơi ra từ quyển sách Tiếng Anh.
Trên giấy viết, “Ôn Sơ Nịnh, chờ mình đoạt quán quân sẽ tỏ tình với cậu. Vậy cho nên, trước năm 36 tuổi cậu không được yêu đương đâu đấy —— Trần.”
Thiếu niên trong giấc mộng của cô cưỡi gió đạp mây, đẹp đẽ tựa vầng thái dương, lộng lẫy hơn cả sao trời. Khi anh chạm tay đến đỉnh vinh quang, thì cô cũng đã hoàn thành được nguyện vọng thời cấp ba của mình.
Không phí hoài những năm tháng tuổi trẻ, băng qua những cơn mưa rào tầm tã trên đường đi, dốc sức mà chạy thật nhanh đến nơi ngã rẽ cuộc đời có một người đang đợi cô.
Đó là Trần Nhất Lan, anh đến để đem hết thảy những tâm tình của ngày hạ xưa cũ để trả lại cho cô.
Bức thư tình không đề tên người gửi nằm lại trong ngăn bàn, gốc cây Tường Vi từng hẹn ước năm xưa cũng đã héo tàn, nhưng người đang chờ rốt cuộc cũng đã đợi được người ấy đến nơi.
Sơ Nịnh, chúng ta đã rời xa nhau nơi ngã rẽ của tuổi đôi mươi, đã nỗ lực phấn đấu hết mình để chạm tay đến giấc mơ, đã đi đến nhiều nơi và gặp gỡ nhiều người khác nhau, đã nhìn thấu hết mọi mặt tối tăm của thế gian này.
Sau tất cả, tôi nhận ra mình vẫn chỉ muốn ở lại bên cạnh em, cùng em đi qua hết thảy những năm tháng còn lại trong cuộc đời. Tôi luyến tiếc sự dịu dàng của em, càng thấy trống rỗng vì không có em ở bên cạnh, giống như cái thời em vẫn luôn đi theo sau tôi vậy.
Còn em, liệu em còn có thể chấp nhận tình cảm của tôi hay không?
____
*: Trích bản dịch lời bài hát Nổi gió rồi do Châu Thâm thể hiện
“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Dã Quỳ
*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết
BÌNH LUẬN
THÔNG TIN
Công ty TNHH thương mại dịch vụ truyền thông đa phương tiện Allin
Địa chỉ: 15/2 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 4, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
LIÊN HỆ
Email: [email protected]
@copyright 2022.
Allin ltd. All rights reserved