logo
REVIEW>> ÁNH TRĂNG RẠNG RỠ
anh-trang-rang-ro
Tìm truyện

ÁNH TRĂNG RẠNG RỠ

Tác giả:

Vitamoon

Designer:

AI_Cẩn Du

Độ dài: 63

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 416

“Rốt cục em cũng hiểu, anh đã hoá hồi ức

Ai gợi hỏi chuyện, em chẳng lời biện bạch

Viết một khúc nhạc vắng điểm kết

Cũng không thể tiếp tục

Như bầu không khí đợi chờ nơi đầu phố

Vô tình đi ngang, ùa về cảnh môi cười lẫn lệ sa

Lòng em bỗng thống thiết, nào kiềm nổi

Hoá ra, em chưa từng quên anh…” *

Có những câu chuyện cũ, theo thời gian qua đi, phủ lên một lớp bụi mờ, khiến cho người ta nhầm tưởng rằng đã quên đi tất cả. Thế nhưng, khi cơn gió nhè nhẹ thổi đến, những ký ức ngày nào lại lần lượt như thước phim quay chậm hiện về. Cảm xúc và sự rung động vẫn như còn nguyên vẹn, âm thầm nhắc nhở cho ta, nó luôn ở đó, chưa hề phôi pha.

Nhìn tấm thiệp cưới đặt trên bàn, lòng Giang Nịnh Nguyệt tràn đầy những mơ hồ khó tả. Phải chăng, bởi vì đã từng thầm yêu và bỏ lỡ, đã từng xa cách và đánh mất, cho nên tâm tư của cô mới rối bời lạ lẫm như bây giờ.

Thế nhưng, quá khứ là thứ không thể đổi thay, hiện thực lại càng không thể bị phá vỡ. Vì thế, Giang Nịnh Nguyệt hiểu rõ bản thân sẽ phải làm gì tiếp theo. Chỉ là, trong lòng cô như gác ngang một nỗi buồn vướng vít. Bởi vì, Tề Minh chàng trai mà cô thầm mến trong những năm tháng cấp ba trong sáng, sẽ kết hôn cùng người con gái anh ta yêu. Và cô, được mời đến tham dự với tư cách bạn học cũ.

Nhớ lại quãng thời gian thanh xuân rực rỡ ấy, Giang Nịnh Nguyệt không khỏi bồi hồi. Hoá ra, cô đã thích và giữ hình bóng một người trong lòng lâu như vậy. Thế nhưng, cô chưa lần nào thể hiện hay bộc lộ tình cảm của mình mà luôn cư xử đúng mực như những người bạn bình thường.

Cho đến khi lên Đại học, Giang Nịnh Nguyệt biết Tề Minh đã có bạn gái, thì cũng là lúc những mông lung động lòng chớm nở trong cô bị vùi lấp thật sâu.

Cứ thế, Giang Nịnh Nguyệt tiếp tục nỗ lực học tập, từng ngày hướng đến con đường tương lai tươi sáng, không để cho bất cứ điều gì ảnh hưởng đến bản thân nữa. Từ đó, cái tên Tề Minh cũng dần phai nhạt.

Hôm nay, đứng phía dưới hội trường, Giang Nịnh Nguyệt nhìn lên sân khấu chú rể cùng cô dâu, một bên vỗ tay chúc mừng, một bên âm thầm quyết định cắt đứt mọi thứ, đặt dấu chấm hết cho câu chuyện thanh xuân thầm lặng của mình. Chúc rằng, cả hai sẽ luôn hạnh phúc bên nhau.

Những vấn vương trong lòng, hãy theo sự rộn rã của pháo hồng và hoa tươi, của rượu vang và tiếng cười, tan biến hết thảy.

Giang Nịnh Nguyệt cũng không ngờ được tại bữa tiệc hôm ấy cô đã gặp lại một người bạn khác lớp lúc trước. Anh còn nhận ra cô ngay từ giây phút đầu tiên. Cả hai trò chuyện vài câu cũng rất vui vẻ. Ngẫm lại, nhiều năm như vậy vẫn có thể gọi đúng tên nhau, đã là một điều tốt đẹp.

***

Giang Nịnh Nguyệt theo học Nghệ thuật, là một hoạ sĩ xinh đẹp có tài hoa và danh tiếng, công việc chủ yếu liên quan đến vẽ tranh cũng như tham gia thêm nhiều dự án lớn khác, thu nhập rất cao. Thế nhưng, trong mắt bố mẹ, họ luôn muốn cô nhanh chóng ổn định lập gia đình.

Vì vậy, chỉ cần là Giang Nịnh Nguyệt rảnh rỗi, mẹ sẽ sắp xếp cho cô đi xem mắt hết người này đến người kia. Cho dẫu cô có không thích và từ chối, bà cũng sẽ bằng mọi cách khiến cô phải khuất phục mà làm theo ý mình.

Giang Nịnh Nguyệt thật sự mệt mỏi.

Lần này, mẹ lại giới thiệu cho Giang Nịnh Nguyệt một người đàn ông khác. Qua lời bà nói thì anh rất xuất sắc, chẳng có điểm nào chê. Và cô cũng không ngờ, người cô chuẩn bị xem mắt đó cũng chính là bạn học cũ cô vừa gặp mấy hôm trước trong đám cưới của Tề Minh, là Trình Thời Dập.

Thật ra, Giang Nịnh Nguyệt đến giờ vẫn khó lòng phủ nhận về sự tồn tại của cậu bạn Trình Thời Dập này. Trước hết, vì anh là bạn của Tề Minh nên thường xuyên qua lớp cô chơi. Khi ấy, cô thầm thích Tề Minh nên những người xung quanh anh ta cô đều để ý đến. Thứ hai là vì ở trường, anh thật sự nổi bật. Chẳng những cao ráo đẹp trai mà thành tích học tập hay thể thao của anh đều vượt trội.

Trình Thời Dập tựa như mặt trời chói chang trong mắt mọi người, vừa kiêu hãnh thanh cao, vừa xa vời khó với.

Vậy mà hôm nay, Giang Nịnh Nguyệt lại cùng Trình Thời Dập ngồi đối diện nhau trong một cà phê, chia sẻ về việc bị người nhà bắt ép và thúc đẩy trong một mối quan hệ yêu đương và đi đến kết hôn. Thật buồn cười biết bao. Trước đây dù có vẽ bao nhiêu bức tranh hay sức tưởng tượng bay bổng đến thế nào, Giang Nịnh Nguyệt cũng không dám phác học nên khung cảnh này.

Càng tiếp xúc với Trình Thời Dập, Giang Nịnh Nguyệt càng nhận ra anh có rất nhiều điểm tốt. Lúc nào anh cũng lịch thiệp như quý ông, tinh tế lại dịu dàng vô cùng. Ở bên anh, cô luôn được là chính bản thân mình. Dường như, nếu có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ vững chãi chắn ở phía trước, chở che cho cô.

Giang Nịnh Nguyệt cảm thấy, anh thật sự là người đáng tin cậy và đem đến cảm giác an toàn cho cô.

Vì vậy, dù trái tim chỉ đang dao động đôi chút, Giang Nịnh Nguyệt vẫn muốn cùng Trình Thời Dập bước vào một cuộc hôn nhân mà không có nền tảng nào.

“Chúng ta kết hôn đi.”

Mong rằng, sự lựa chọn của cô là đúng. Mong rằng, bọn họ có thể bên nhau dài lâu. Mong rằng, dũng cảm của cô sẽ đem đến kết quả xứng đáng.

Chỉ là, Giang Nịnh Nguyệt không biết, trong mối quan hệ ràng buộc này, đều là những điều mà Trình Thời Dập đang mong cầu. Thế nên, nếu đã có cơ hội, dù sóng to gió lớn thế nào, anh cũng sẽ không để cho con thuyền tình của họ phải chao đảo giữa biển khơi.

Bởi vì, là Trình Thời Dập vẫn luôn thầm yêu Giang Nịnh Nguyệt đã lâu.

***

Trình Thời Dập sinh ra trong gia tộc quyền thế giàu có, lại thông minh tài năng xuất chúng. Vì vậy, dẫu anh có đứng ở nơi nào, đều khiến người khác phải ngước nhìn bằng sự ngưỡng mộ và ghen tỵ. Tưởng chừng một chàng trai như thế sẽ không có điều gì bận lòng, vậy mà chẳng mấy ai hay, anh lại giấu trong tim bóng dáng một cô gái rất nhiều năm.

Cô gái đó tên là Giang Nịnh Nguyệt, ánh trăng rạng rỡ trên bầu trời.

Còn nhớ ở những năm học cấp ba, Trình Thời Dập đã luôn chú ý đến Giang Nịnh Nguyệt. Cho dù cô ở đâu, ánh mắt anh đều dõi theo cô không rời.

Khi cô đi dưới nắng, ánh sáng lung linh trên tóc cô. Khi cô đi dưới mưa, hạt mưa lấp lánh trong đôi mắt. Khi cô đi dưới tuyết, bông tuyết vương lên đôi má hồng. Khi cô đi dưới gió, xao xuyến hàng mi cong.

Thế nhưng, Giang Nịnh Nguyệt lúc ấy chỉ chuyên tâm đến chuyện học hành, còn Trình Thời Dập lại sợ tình cảm của bản thân khiến cô bị chi phối mà không dám bày tỏ. Cứ thế, anh ghìm chặt lại sợi tơ yêu, chẳng để nó vấn vương phiền nhiễu cho Giang Nịnh Nguyệt.

Để rồi, định mệnh lại vô tình vẽ nên một đường chia xa. Giang Nịnh Nguyệt theo đuổi ước mơ tại trường Nghệ thuật. Trình Thời Dập thì qua nước ngoài du học. Mọi chuyện dần lắng đọng theo vết tích thời gian.

Thế nhưng, từ tận sâu trong lòng, Trình Thời Dập vẫn chưa giây phút nào quên đi cô gái nhỏ Giang Nịnh Nguyệt. Chỉ là, anh cần thêm chút thời gian, để biến khoảng cách xa xôi của bọn họ trở thành một cái chớp mắt mà thôi.

Và anh, đã làm được rồi.

Giống như một giấc mơ mà đêm nào Trình Thời Dập cũng mộng tưởng trong bao nhiêu khao khát và cố chấp. Cuối cùng, anh đã có thể sánh đôi cùng Giang Nịnh Nguyệt, nắm tay cô, ôm cô vào lòng, yêu thương trân trọng và bảo vệ cho cô cả đời này.

Giang Nịnh Nguyệt, Nịnh Nguyệt, Nguyệt Nguyệt.

Mỗi lần gọi tên cô, trái tim Trình Thời Dập cũng trở nên mềm mại và dịu dàng. Hết thảy sự quyến luyến triền miên đều tan theo âm thanh êm dịu đó, hoà vào lòng anh, ấm áp vô vàn.

Có Giang Nịnh Nguyệt, những trống rỗng ngổn ngang trong anh, như được lấp đầy.

Thì ra, trong tình yêu, được đáp lại là một điều kỳ diệu và tuyệt vời đến thế.

“Giai điệu này

Khúc nhạc mãi xoay vần trong tâm trí anh

Bởi đã yêu em

Nhưng trót đánh rơi ngàn vạn điều muốn nói

Giai điệu này

Bao nốt nhạc cảm xúc vẫn ngân vang đời anh

Vì từng yêu em

Nên mất đi em, mới biết mình muốn trân trọng em.” *

_____

*: Trích bản dịch lời bài hát Melody do Đào Triết thể hiện

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Lạc Tiên

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN