logo
REVIEW>> ​​YÊU KIỀU ĐÙA GIỠN
yeu-kieu-dua-gion
Tìm truyện

​​YÊU KIỀU ĐÙA GIỠN

Tác giả:

Chi Đông

Độ dài: 128

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 172

“Trên trời hay dưới đất, buổi gặp gỡ ngỡ như phút ban đầu

Thời gian thấm thoát thoi đưa, chẳng thể lưu lại những ngày xưa

Từng mượn đôi mắt chàng, sưởi ấm khoảnh khắc lạnh lẽo nhất

Lội hết dòng Vong Xuyên, vẫn chẳng thể quên đi tình duyên kiếp này.” *

“Đừng đi.”

“Ta không muốn chàng đi.”

“Chờ ta trở lại, liền đến phủ cầu hôn nàng.”

“Tuyết Yên, chờ ta trở lại cưới nàng.”

“Tuyết Yên, chờ ta.”

Mộng và thực đan xen, vùi lấp hết thảy những hy vọng.

Khoảnh khắc ấy, rõ ràng là mùa hè nóng cháy. Thế nhưng, nàng lại như mắc kẹt trong mùa đông giá rét, mọi thứ thấm đẫm mờ phai. Chàng đã nói chờ chàng trở về cưới nàng cơ mà. Cuối cùng, lại thất hứa.

Lời ly biệt bỗng chốc hoá thành lời tử biệt.

Nước mắt vương trên mi, lướt qua gò má nhỏ, ẩm ướt cả trái tim đau đớn. Chẳng còn gì nữa rồi. Như một cơn ác mộng kinh hoàng, tỉnh giấc cũng không cách nào khiến nó tan biến. Vĩnh viễn, vùi sâu trong lồng ngực những vết cắt chằng chịt, m áu tươi tuôn trào.

Năm ấy, giữa những yêu thương và chờ đợi, có một đoạn nhân duyên bị thiên ý chia cắt, âm dương vĩnh biệt, không thể tương phùng.

“Mênh mang biển trời, mải miết đi theo chàng

Quấn quýt lưu luyến

Chữ tình khói nói, cứ mãi nghẹn ngào chẳng nên lời

Uổng phí cả ngàn tháng năm

Muôn vàn tình ý làm sao tháo gỡ

Quên đi kỳ hạn, tình ấy mới tới như ước hẹn.” *

***

Cố Tuyết Yên là tiểu thư Cố gia, vốn dĩ kim chi ngọc diệp nên sống trong nhung lụa mà lớn lên. Thế nhưng, cuộc đời của nàng ngay khi từ khi bắt đầu, đã vướng vào bất hạnh. Bởi vì, không ai cần nàng.

Nhiều năm về trước, Lâm Tố Lan tục huyền gả vào Cố gia. Cố Uẩn và Cố Ngưng Ngọc lúc ấy mới hai tuổi, đều là con của người vợ trước. Thế nhưng, hai đứa nhỏ dưới sự chăm sóc yêu thương của bà, tình cảm vẫn luôn khăng khít.

Ngược lại Cố Tuyết Yên, tuy rằng là con ruột của Lâm Tố Lan, nhưng lại bị đối xử lạnh nhạt hờ hững, không được ở cạnh mẹ của mình. Bởi vì, thời điểm nàng sinh ra, huynh tỷ bỗng bệnh nặng cả tháng mãi không dứt. Lão phu nhân nghe theo lời đại sư, phải tách ra nuôi dưỡng mới có thể cứu hai đứa trẻ kia được. Lại chờ đến khi Cố Ngọc Ngưng cập kê, nàng mới có thể trở về.

Từ đó, Cố Tuyết Yên nhỏ bé bị đưa đến thôn trang xa xôi, tự mình trưởng thành.

So với những tiểu cô nương khác, Cố Tuyết Yên đặc biệt xinh đẹp mềm mại và vô cùng hiểu chuyện. Nàng đã từng mong cầu và khao khát biết bao được ôm ấp chở che trong vòng tay của cha mẹ. Thế nhưng, khi đối diện với thực tế, trái tim liền nguội lạnh đau đớn. Bởi vì, nàng nhận ra rằng, trên thế giới này thứ xa xỉ nhất chính là tình thân. Mà nàng, vĩnh viễn cũng không thể có.

Nhiều năm xa cách nay trở về, Cố Tuyết Yên như lạc vào những mộng cảnh lạ lẫm, xa hoa rực rỡ lại nhuốm đầy băng giá công kích. Dường như, nàng là một kẻ ngoài lề ở Cố phủ, không thể đặt chân đến ngưỡng cửa hạnh phúc ấm áp.

Cô đơn lại lạc lõng, mệt mỏi lại ưu phiền.

Dường như, đó là những tháng ngày chênh vênh bất an nhất trong cuộc đời của Cố Tuyết Yên. Nàng không tìm thấy chút hy vọng gì cho mình, ánh nắng rạng rỡ ngoài kia, cũng không thể sưởi ấm được mảnh hoang tàn quạnh hiu trong lòng nàng.

Cho đến khi, Cố Tuyết Yên gặp được Tạ Hành.

Chàng là tất cả những dịu dàng quyến luyến mà nàng từng ước ao mong đợi. Thế nên, trái tim nàng yếu ớt rung động, mong rằng lưỡng tình tương duyệt, thiên ý chiều lòng người, bọn họ sớm được bên nhau.

Chỉ là, khi tình duyên đang độ mặn nồng hẹn ngày thành đôi, cũng là lúc Tạ Hành phải mang theo tình yêu và sự chờ đợi của Cố Tuyết Yên, nhảy lên lưng ngựa bước ra chiến trường. Để rồi, định mệnh ngang trái, tơ duyên đứt đoạn, người chôn thây trong biển máu nơi vạn dặm xa, người mang theo trái tim tổn thương vụn vỡ, đắm chìm trong từng trang ký ức hoen ố cũ kỹ.

Khi ấy, Cố Tuyết Yên dường như gục ngã trước tin dữ, bệnh nặng nghiêm trọng, kéo dài chút hơi tàn trong tuyệt vọng. Cố gia lại sợ nàng mang đến xui xẻo, tìm cách đưa nàng lên chùa tĩnh dưỡng chữa trị. Mong rằng, Đức Phật từ bi, cứu vớt nàng.

Và cũng chính tại nơi đây, trong hương khói mờ ảo và nước thuốc lượn lờ, Cố Tuyết Yên đã gặp lại Tạ Hành, bám víu vào những thân thuộc xa lạ ấy, tìm lại hy vọng cho chính mình. Mà nàng nào đâu biết, vốn dĩ tất cả là một âm mưu để tiếp cận giam giữ nàng, xoay chuyển số phận nàng đến đảo đ iên rối bời.

Bởi vì, người nàng thấy không phải là Tạ Hành, hắn là Tạ Sách, em trai song sinh của chàng.

***

Cố Tuyết Yên biết rõ, Tạ Sách không phải là một người dễ chọc, nàng không nên liều lĩnh đến gần trêu đùa hắn. Thế nhưng, nàng lại không làm được. Nỗi nhớ nhung với Tạ Hành, những khổ sở tang thương trước cái c hết của chàng khiến nàng như đánh mất lý trí. Tự nhủ rằng, chỉ cần nhìn thấy gương mặt giống chàng kia một chút thôi, là đủ rồi.

Hoặc bởi vì, trong một lần tình cờ, Cố Tuyết Yên biết được, Tạ Sách cũng chỉ xem nàng như một kẻ thế thân cho người trong lòng hắn. Bức tranh có vài nét tương tự nàng và nốt ruồi nhỏ nơi khoé mắt kia, cho nàng sự yên tâm giả dối.

Cứ thế, Cố Tuyết Yên dần đi vào lãnh địa của á c q uỷ, chơi đùa tâm tư cùng nó.

Và nàng đã không ngờ rằng, Tạ Sách nắm hết thảy mọi thứ của nàng, kể cả những che giấu sâu kín nhất. Mà khi hắn lật mở ra, tất cả đều sẽ phải trả cái giá rất đắt, kể cả người đã c hết là Tạ Hành.

Và rồi, mọi thứ bị xé rách hoàn toàn, phơi bày trần trụi đáng sợ. Hoá ra, nàng rơi vào bàn tay của hắn mất rồi. Không thể dừng trò chơi cuồng đ iên này lại, trốn chạy lại càng xa vời.

Thế nên, Cố Tuyết Yên cầu xin Tạ Sách hãy chấm dứt mọi chuyện và buông tha cho nàng. Nụ cười của hắn khi ấy, mang đầy sự ẩn nhẫn cuồng loạn trong lòng, vờ rằng sẽ thuận theo nàng, buông bỏ hết thảy. Và nàng, đã tin.

Tạ Hành từ cõi c hết trở lại, giữ đúng lời hứa năm xưa, sính lễ kiệu hoa vang trời đón Cố Tuyết Yên về phủ. Không ai hay biết, một đoạn dĩ vãng nghĩ lại mà kinh của nàng cùng với Tạ Sách. Cứ thế, nàng ôm may mắn gả sang.

Nào ngờ, trước ngày thành hôn, hỉ sự liền biến thành tang sự. Biển lửa mênh mông, cắn nuốt tất cả. Cố Tuyết Yên, thân xác hoá tro tàn.

Ban ngày, Tạ Sách vào linh đường an ủi Tạ Hành, “Người c hết không thể sống lại.”

Ban đêm, trong một toà biệt viện ngoài ngoại ô, “người c hết” đã được Cố gia an bài xong xuôi Cố Tuyết Yên lại rơi nước mắt như mưa, cầu xin Tạ Sách, “Van xin chàng, van xin chàng thả ta ra.”

Tạ Sách trói đôi tay nàng, tham luyến hôn lên nước mắt nàng, “Ta có phải hay không đã nói với nàng, không được gả cho hắn.”

“Thả nàng ư, nằm mơ.”

“Không sao cả, Tuyết Yên, nàng đừng sợ.”

“Yên Nhi, nàng sẽ yêu ta, nàng không còn lựa chọn nào khác.”

***

Tạ Hành là Trấn Bắc hầu phủ đại công tử, dung mạo xuất chúng, là người ôn hoà khiêm nhường lễ nghĩa. Tạ Sách là em song sinh của chàng. Tuy cả hai bề ngoài giống nhau nhưng tính cách lại rất khác biệt. Tạ Sách nội tâm thâm sâu tàn nhẫn, không từ mưu kế thủ đoạn để đạt được mục đích của mình. Đến khí chất của hắn cũng là một mảnh băng giá lạnh lẽo, không ai dám đến gần.

Tạ Sách trước giờ chỉ cần là thứ mà hắn yêu thích, hắn nhất định sẽ lấy về trong tay. Bất kể đó là gì và của ai. Vì thế, hắn mơ ước người trong lòng huynh trưởng đã lâu, mưu đồ không được, vậy chỉ có thể ngạnh đoạt.

Sở dĩ Tạ Sách có những suy nghĩ sai lệch như vậy là do cách nuôi dưỡng của cha mẹ hắn. Tuy là anh em, nhưng trong mắt Tạ gia, mọi người chỉ xem trọng Tạ Hành, hết lòng yêu thương bảo vệ. Còn Tạ Sách, tựa như chiếc bóng cho huynh trưởng. Lúc Tạ Hành còn, hắn ở nơi tăm tối không ai thèm nhìn. Lúc Tạ Hành mất, hắn ở nơi sáng làm kẻ thay thế.

Tạ Sách nhìn thấu hết rõ lòng người, hắn cười khinh bỉ càn rỡ. Là ai cho phép các người đem hắn ra làm thế thân kia chứ? Lại lấy tư cách gì để thao túng bắt ép hắn đi theo con đường mà các người sắp đặt mong muốn? Vận mệnh của hắn, không ai có thể nắm giữ. Kể cả tình yêu của hắn, những kẻ muốn ngáng chân hay ngăn cản, đừng trách hắn bóp nát huỷ diệt, nhuộm m áu thế gian.

Trong cuộc đời này, Tạ Sách chưa từng muốn thứ gì mà không được, cầu mà không thấy. Cố Tuyết Yên, vĩnh viễn chỉ có thể ở bên cạnh hắn mà thôi.

Bởi vì, ngay từ ban đầu, nhân duyên của nàng là sơ kết cùng với hắn. Thế nhưng, có những kẻ lại cho rằng, sự nhầm lẫn do ông trời là định mệnh se tơ. Nào có dễ dàng như thế, tơ rối hắn cắt bỏ, sai lệch hắn sửa lại, đến cả thiên ý nghịch hắn, hắn cũng bất chấp tất cả mà đối đầu.

Thế nên, Cố Tuyết Yên à, nàng vốn dĩ là của Tạ Sách hắn. Cho dù vạn vật đổi thay thì điều này không bao giờ thay đổi. Hắn nguyện dùng sinh mệnh và tuổi thọ của mình, nối lại nhân duyên đã từng đánh mất cùng nàng. Mong Cố Tuyết Yên về sau, mỗi năm khánh sinh cát nhạc, tuổi tuổi bình an.

Tựa như lời chúc mà nàng đã dành cho hắn, thắp lên ngọn lửa ấm áp trong lòng Tạ Sách trong những tháng ngày chìm vào tăm tối khổ đau. Để hắn biết rằng, chỉ cần có nàng bên cạnh, tất cả những hỗn loạn cuồng đ iên trong lòng hắn, đều được lấp đầy.

Cố Tuyết Yên, cho dù là kiếp nào, nàng đều là của ta.

____

*: Trích bản dịch lời bài hát Vô vong do Trương Lỗi thể hiện, Ost Trầm vụn hương phai

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Lạc Tiên

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN