logo
REVIEW>> VỨT BỎ SỰ NUÔNG CHIỀU
vut-b-su-nuong-chieu
Tìm truyện

VỨT BỎ SỰ NUÔNG CHIỀU

Tác giả:

Chi Đông

Độ dài: 80

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 211

Hoa Ly và Hoa Mạc chạy trốn đến thôn Đào Nguyên sinh sống đã hơn nửa năm. Thế nhưng, trong lòng các nàng vẫn không thôi thấp thỏm về những chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Bởi vì, số phận của các nàng ngay từ khi bắt đầu đã luôn bị người ta nắm lấy, tuỳ ý xoay vần.

Trước kia, Hoa Ly chỉ là một tiểu cô nương bình thường, chẳng may hồng trần rối loạn mà phải vào nương thân Phất Hương Các, tửu lâu tiệc rượu, mỹ nhân mua vui cho đời.

Khi đó, chủ nhân chân chính của Hoa Ly sau tấm màn, người có quyền định đoạt sinh tử của nàng thì ra lại là Tứ hoàng tử Tiêu Triệt. Hắn ta ở phía trên cao kia, dùng quyền uy và thủ đoạn của mình, ép từng người đi vào khuôn khổ, làm theo những gì mà hắn ta sắp xếp.

Hoa Ly lại như một bông hoa nhỏ, nào có sức kháng cự trước gió tanh mưa m áu chốn hoàng quyền. Nàng chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ trong tay của kẻ có quyền lực mà thôi. Vì thế, dù biết trước con đường phía trước là cái c hết, cũng phải nhảy vào.

Kỳ thật, Hoa Ly vô cùng xinh đẹp kiều diễm, tựa nụ hoa e ấp trong ngày sương sớm, đợi nắng lên liền nở rộ rực rỡ. Mà dung nhan của nàng bất hạnh thay lại giống nhất với người trong lòng đã mất của Lục hoàng tử Tiêu Trác.

Vì vậy, Tiêu Triệt liền bắt ép đưa nàng đến Đô Thành để thực hiện việc lớn cho hắn ta. Thế là, một nhóm những cô nương vẻ ngoài yêu kiều tương tự nhau được gom lại một chỗ, huấn luyện trở thành ám tuyến, nhận nhiệm vụ mưu hại Tiêu Trác.

Đáng tiếc, kế hoạch chưa thực hiện được thì tai hoạ đã giáng xuống. Tất cả rơi vào âm mưu lớn mà Tiêu Trác giăng ra, một lưới bắt gọn, đến những cô nương như Hoa Ly và Phất Hương Các cũng phải chịu cảnh tán loạn. May mắn thay, Hoa Ly thông minh nhanh nhẹn, tìm cách trốn thoát với Hoa Mạc, lưu lạc đến tận thôn nhỏ xa xôi Đào Nguyên.

Từ đây, các nàng che giấu thân phận trước kia, làm những người bình thường chỉ muốn sống cuộc đời giản dị, không còn phải tham gia vào cuộc chiến nơi thâm sâu tàn nhẫn đó nữa.

Thế nhưng, rời xa con sóng dữ lại chẳng thể ngăn được những mạch nước ngầm cuồn cuộn trong lòng đất, đến một lúc nào đó, mọi thứ lại quay về như vốn dĩ định mệnh đã sắp đặt mà thôi. Chỉ là, Hoa Ly không nhận ra, hoặc nàng đã biết nhưng sợ hãi vờ rằng tất cả chẳng có gì.

***

Từ trước đến nay, Hoa Ly luôn được mọi người tán thưởng về nhan sắc xinh đẹp diễm lệ của mình. Mà xuất thân của nàng cũng từ Phất Hương Các, nơi được xem là chuyên đào tạo những cô nương để trở thành hoa khôi bao người thèm khát ngưỡng mộ.

Thế nên, cho dù là bất cứ ai khi nhìn thấy sự mềm mại kiều diễm nũng nịu của nàng, đều không thể kìm lòng được mà bị thu hút. Vì vậy, Hoa Ly rất tự tin về những gì mình đang có.

Thế nhưng, chẳng hiểu tại sao ở nơi thôn nhỏ nghèo nàn này, lại có một người lễ nghĩa quân tử khiêm nhường cứng nhắc như Lâm Hạc Thời. Mặc cho Hoa Ly có bao lần xuất hiện trước mặt, hắn đều tỏ vẻ thờ ơ lạnh nhạt với nàng. Sự lạnh lùng nghiêm khắc của hắn khiến nàng vô cùng tức giận. Rõ ràng, đứng trước một đoá hoa lại chẳng mảy may rung động chút nào.

Hoa Ly không tin, lại càng không chấp nhận được bản thân bị người khác ghét bỏ như thế. Vậy nên, nàng quyết định, phải trêu chọc hắn, khiến cho tảng băng lạnh lẽo như tuyết này một ngày nào đó đổ gục trước nàng. Dù sao thì, cái tên Hoa Ly từ Phất Hương Các cũng không phải chỉ để trưng cho vui.

Thế là, Hoa Ly cứ luôn bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt của Lâm Hạc Thời, khiêu chiến với những cảm xúc của hắn. Khi đó, kỳ thật nàng chỉ muốn trêu đùa vui vẻ mà thôi. Nào có những suy nghĩ xa xôi gì. Bởi vì, Lâm Hạc Thời thật sự khôi ngô tuấn tú tài hoa hơn người, rất phù hợp với thẩm mỹ của nàng. Hắn lại cao lớn tựa như cây tùng cây trúc, trên người luôn toát ra khí chất của người quân tử, ôn hoà lại dịu dàng.

Hoa Ly muốn xem xem, người như Lâm Hạc Thời một khi đi đến giới hạn sẽ có những phản ứng như thế nào? Nàng không tin, bản thân mình sẽ thua cuộc trước hắn.

Thế nên, luôn là những cảnh tượng, tiểu cô nương váy áo xinh xắn ríu rít bên cạnh công tử gia trầm mặc kiệm lời. Và lần nào cũng là những đoạn đối thoại nhàm chán vô nghĩa:

“Lâm đại phu à…”

“Lâm đại phu ơi…”

“Ta không thoải mái…”

“Ly cô nương.”

“Ly cô nương, đừng như vậy.”

Sở dĩ Hoa Ly dám càn rỡ đùa giỡn với Lâm Hạc Thời lý do rất đơn giản. Nàng đến nơi này không biết ngày nào sẽ rời đi. Và Lâm Hạc Thời cũng thế. Nghe đâu, hắn đang chuẩn bị lên Kinh Thành tham gia kỳ thi lớn. Nàng biết với khả năng của hắn, công danh sẽ là một mảnh xán lạn. Khi đó, hắn sẽ ở lại nơi ấy xây dựng sự nghiệp.

Mà quan trọng là, từ biệt rồi, trời cao biển rộng, nàng có gì liên luỵ kia chứ.

Thế nên, Hoa Ly coi trời bằng vung, chẳng sợ gì nữa. Những tháng ngày ở đây, Lâm Hạc Thời mỗi lần nhìn thấy nàng đều bị trêu chọc đến nỗi mặt đỏ tai hồng, ấp úng vô thố. Còn nàng thì phấn khích vui vẻ cực kỳ.

Thời gian thấm thoát trôi qua, Lâm Hạc Thời phải khăn gói vào kinh dự thi. Hoa Ly vờ rơi vài giọt nước mắt oán than “Chàng đừng quên ta” xong thì vứt hết mọi thứ sau đầu, đi tìm niềm vui mới.

Lúc ấy, chính Hoa Ly cũng không biết, nàng đã không còn đường lùi nữa. Người ấy, trong những năm tháng đó, chỉ đang dung túng cho sự kiêu ngạo nhiễu loạn của nàng mà thôi. Đợi khi hắn trở về, sẽ nắm nàng trong lòng bàn tay mà cho nàng biết thế nào hậu quả khi chơi đùa cùng á c q uỷ.

***

Lâm Hạc Thời có xuất thân cao quý nhưng cũng là một câu chuyện dài mang tên bi kịch. Bởi vì, quá khứ và nỗi đau mà mẹ hắn gánh chịu trở thành vết thương nơi tim hắn. Tất cả những h ận t hù chán ghét đều được hắn chôn sâu trong lòng, nguyện rằng sẽ có ngày trả lại tất cả cho những kẻ xấu xa kia.

Thế nhưng, những lời cuối cùng tha thiết của mẹ lại khiến hắn đau đớn. Bà mong rằng hắn vứt bỏ được sự t hù h ận, bình yên trải qua kiếp người. Bởi vì, bà biết được rằng, mang trong lòng những điều ấy, trái tim sẽ không thể tìm thấy được sự an ổn. Mà đời người thì dài đằng đẵng, bà không muốn con trai trở thành kẻ cô độc lạc lõng giữa thế gian tràn ngập những hỗn loạn bi thương này.

Kỳ thật, Lâm Hạc Thời rất giống mẹ. Nhìn bên ngoài hắn luôn cho người ta thấy vỏ bọc của một chính nhân quân tử, tri thư lễ nghĩa ôn hoà. Nhưng bên trong lại là những ám ảnh, những kích thích ham muốn cuồng đ iên đến tàn bạo. Chỉ cần là thứ mà hắn nhìn trúng, không thể ngăn được sự phấn khích lan tràn đó, muốn chiếm lấy nó, tuỳ ý huỷ hoại không thương tiếc.

Mà Hoa Ly chính là tất cả những khao khát mong cầu của hắn.

Nàng đã không biết rằng, khi còn ở thôn Đào Nguyên, hắn đã luôn nhẫn nhịn như thế nào để không doạ nàng sợ, khắc chế ra sao để ngăn lại những hưng phấn loạn nhịp khi chạm vào nàng. Bởi vì hắn biết, nàng thích dáng vẻ mà hắn tạo ra. Thế nên, thời cơ chưa đến, sao có thể để nàng chạy trốn được kia chứ?

Vì thế, khi thấy Lâm Hạc Thời quay trở lại tìm mình, Hoa Ly thật sự sợ hãi. Nàng nhận ra, Lâm Hạc Thời không phải là Lâm Hạc Thời mà trước kia nàng dám quẩn quanh bên cạnh trêu chọc nữa rồi. Hắn giờ đây, tựa như con sói hoang dã đã nhắm trúng con mồi của mình, giương móng vuốt ra vờn nàng, không cách nào thoát được.

“Không phải muốn ta đừng quên nàng sao?”

“Như thế nào dường như là Ly cô nương đã quên ta, uổng công ta bồi nàng chơi lâu như vậy.”

Lâm Hạc Thời đã tháo xuống chiếc mặt nạ giả dối bao lâu nay hắn mang, bình tĩnh đứng trước mặt Hoa Ly. Trò chơi lúc này mới thật sự bắt đầu.

Không còn là một cuộc rượt đuổi nữa, mà bây giờ là từng bước áp sát con mồi, cho nó nhởn nhơ quanh mình, khe khẽ liếc nhìn nó và đưa nó vào chiếc bẫy đã giăng ra, ép buộc nó phải ở bên hắn mãi mãi.

Hoa Ly, từ nay nàng chỉ có thể là của ta. Cho dù ta có hoá thành ma thành q uỷ, cũng phải mang nàng theo bồi táng.

Vận mệnh ngay từ khi bắt đầu, vốn đã buộc chặt đôi ta ở bên nhau, mãi cũng không thể chia lìa.

“Từ những lời đầu nói ra trong lần đầu gặp gỡ

Đều như hứa hẹn nắm chặt tay nhau chẳng rời xa

Từ nay về sau, người cứ luôn khoan thai mà tới muộn

Điệu múa phiêu bồng chớp mắt đã trôi xa.

Hoa quỳnh chớm nở, mưa kịp lúc, hoa lại phô sắc tím

Nét rực rỡ khi xưa nay hoá thành thơ

Mấy bái thành niệm, ơn trời ban cho sinh tử có nhau

Mặc cho thời gian nhuộm bạc mái đầu…” *

___

*: Trích bản dịch lời bài hát Hoa quỳnh chớm nở mưa đúng lúc do Châu Thâm - Trịnh Vân Long thể hiện, Ost Tam sinh nha sát

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Lạc Tiên

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN