logo
REVIEW>> VE SẦU MÙA HẠ LẮNG NGHE TUYẾT TAN
ve-sau-mua-ha-lang-nghe-tuyet-tan
Tìm truyện

VE SẦU MÙA HẠ LẮNG NGHE TUYẾT TAN

Tác giả:

Lê Trì

Designer:

AI_Anh Thảo

Độ dài: 94

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 90

“Ôn Tuyết Ninh thầm thích một người.

Anh ấy có dáng người cao ráo, ngoại hình xuất chúng, được rất nhiều người yêu mến. Mỗi khi anh cười, đuôi mắt sẽ cong lên, trên má có lúm đồng tiền nông.

Thành tích học tập của anh xuất sắc, là khách quen trên bảng vinh danh của nhà trường.

Có rất nhiều người thích anh, mỗi lần anh đi ngang qua sẽ có không ít người lén lút nhìn theo.

Thường xuyên nghe thấy có người hỏi thông tin liên lạc của anh ấy, hỏi xem anh đã có người mình thích hay chưa.

Nhưng anh có người mình thích hay không?

Ngay cả việc hỏi câu hỏi này cũng là vượt quá giới hạn về mối quan hệ giữa họ.”

Vì đó mới là thầm thích, âm thầm lặng lẽ yêu mến anh, không để cả thế giới hay biết, cũng chẳng để anh hay chuyện, thầm vui vì những lần chạm mặt mà đến anh cũng chẳng nhớ, trăm công dàn xếp vì một lần đứng trước mặt anh. Cứ lúc vui lúc buồn như thế, cho đến một ngày những điểm giao ít ỏi trong cuộc sống của họ biến mất thì lại đành ngậm ngùi tạm biệt mối tình thơ.

Nhưng Ôn Tuyết Ninh chưa bao giờ hối hận, dù câu chuyện thầm thích của cô cuối cùng sẽ nở hoa hay lụi tàn, cô chưa bao giờ hối hận vì đã thích Lục Từ.

Bởi một người như thế ấy, sao cô có thể không thích cho được?

Anh giống như ánh mặt trời đầu ngày vậy, chẳng còn mơ màng như lúc bình minh cũng không bỏng cháy như ban trưa rực lửa, anh rạng rỡ mà vẫn dịu dàng, không đem ánh sáng tới cho cả thế giới nhưng luôn nhẹ nhàng bao bọc những người xung quanh.

Trong ngần ấy tháng năm đằng đẵng thích anh, tuy anh không hề hay biết nhưng bóng dáng của anh đã rất nhiều lần bầu bạn cùng cô những lúc cô đơn nhất. Giống như ngày ấy trong lớp học khi cô chẳng có một nơi muốn trở về, khi sự lạc lõng chợt ập tới với cô, hình ảnh anh chơi bóng rổ dưới sân trường bỗng xuất hiện rồi xua tan đi nỗi buồn tủi ấy.

Và thế là cô thích anh thôi.

Cô đã thích anh như thế suốt mấy năm trời, cứ lặng lẽ ngắm nhìm hình bóng anh, lẫn trong đám đông dõi theo anh, nhìn anh tỏa sáng, nhớ nụ cười có lúm đồng tiền nông và sống mũi có một nốt ruồi nhạt của anh, sắp xếp những cơ hội để được anh gọi tên một lần, được đứng trước anh giây lát khi chờ thanh toán. Cô không dám làm gì quá lộ liễu, chỉ dám tranh thủ từng khoảnh khắc nhỏ nhoi đó mà thôi.

Từ cấp hai cho tới cấp ba, trước cái buổi tối anh kéo lấy tay cô đó, Ôn Tuyết Ninh đã từng nghĩ rằng, mối quan hệ mỏng manh của họ rồi sẽ kết thúc ở một điểm nào đó, và rồi hai cuộc đời lại rẽ theo hai hướng riêng, chẳng còn liên quan gì tới nhau.

Nhưng mọi thứ lại không đi theo diễn biến đó, vì cuối cùng cô cũng có một cơ hội để thật sự giao nhau với anh trước khi trở thành một hạt bụi nhỏ trong cuộc đời rực rỡ của anh.

...

Trong ấn tượng của mọi người, Ôn Tuyết Ninh là một người khá hướng nội, thành tích của cô trong lớp không tồi nhưng cũng không phải hạng nhất hạng hai, tình tình hiền hòa nhưng không giỏi giao tiếp, tuy xét ra vẫn có điểm hơn người nhưng khi tựu chung lại thì vẫn rất tầm thường.

Có điều, giữa cuộc sống chẳng như ý muốn của ai này thì ai mà chẳng có một hai lớp mặt nạ, Ôn Tuyết Ninh cũng vậy thôi. Sống trong một gia đình trọng nam khinh nữ, có một người cha nhu nhược và một cô bạn gái quen thói đay nghiến của cha thì Ôn Tuyết Ninh nào dám ngỗ nghịch? Cô muốn đi học, không muốn bị ném về quê, không muốn tương lai bị đứt đoạn giữa chừng, mà người quyết định việc đó lại chính là những người quen thói mắng nhiếc cô đây.

Nhưng sống như một người hiền lành dễ bắt nạt không có nghĩa cô cũng là người như thế. Sự hiền lành cam chịu là lựa chọn của cô, còn cô, Ôn Tuyết Ninh, là một người có thể làm tất cả để đạt được mục tiêu của mình. Nói dối để được nhận vào làm thêm là vậy, cầm chiếc chày cán bột chống trả lại người cha bạo hành là vậy, hay sẵn sàng làm loạn đến cả khu dân cư và cảnh sát để lấy được tiền học đại học cũng là vậy.

Ôn Tuyết Ninh mang một vẻ ngoài nhẫn nhịn nhất, lại là người cố chấp nhất với những mong muốn của mình và thích Lục Từ chính là một trong số đó.

Thật ra, Ôn Tuyết Ninh là một người thích thầm rất tiêu chuẩn, cô chưa bao giờ cố tình làm quen với Lục Từ, không có ý gây sự chú ý trước mặt anh, lân la tặng quà cho anh hay có bất cứ hành vi tỏ vẻ yêu thích nào mang tính công khai và lộ liễu. Nhưng nếu một ngày có một cơ hội nào đó để cô được tới gần anh hơn một chút, thì cô nhất định sẽ nắm chặt lấy nó và tận dụng thật tốt.

Sau đó, cô cũng đã làm được điều đó thật. Có lẽ vì cô không giống những cô gái thích vồ vập lấy anh, tỏ ra yêu thích anh, thích bắt chuyện với anh, nên anh vui vẻ tiếp xúc với cô hơn những người khác. Cứ vậy từng ngày rồi từng ngày, mỗi ngày lại tích cóp một chút sự thân quen, cuối cùng, cô đã được anh giới thiệu là một người bạn của mình.

Nhưng dường như từ khi trở thành người bạn được Lục Từ thừa nhận, Ôn Tuyết Ninh thường vô tình phát hiện ra những điều lạ lẫm ở anh. Tại sao chàng trai rực rỡ ấy lại có vẻ tách biệt như vậy? Tại sao tên Wechat của anh lại là loài ve sầu vùi mình trong đất bao năm chỉ để cất lên một khúc ca ngắn ngủi? Tại sao ảnh đại diện của anh lại là bầu trời sao lặng lẽ tĩnh mịch?

Tất cả mọi thứ đều đi ngược lại với sự rạng rỡ mà anh luôn thể hiện ra, một chút lạnh nhạt, một chút thờ ơ, một chút yếu lòng, những điều đó đã dần tạo nên một Lục Từ hoàn toàn khác trong Ôn Tuyết Ninh. Nhưng dẫu vậy thì có sao? Người cô thích là Lục Từ, là sự hiện diện đã lặng lẽ bầu bạn với cô suốt năm dài tháng rộng, nên dù là Lục Từ rực rỡ chói lọi hay Lục Từ lặng lẽ đơn độc, đối với Ôn Tuyết Ninh, đó chỉ là một sự thay đổi cần đôi chút thời gian thích ứng mà thôi.

Bởi anh không chỉ là người cô thích, mà anh còn là một người vô cùng, vô cùng quan trọng với cô. Sự thật đó đã trở thành một điều cố hữu trong cô vào mùa đông lạnh lẽo năm ấy, khi anh nghe cô thổ lộ về hoàn cảnh của mình và anh nói, anh sẽ giúp cô, anh hy vọng, cô sẽ đạt được mọi ước nguyện của mình. Nếu thi đại học là chìa khóa để thay đổi cuộc đời cô, vậy anh sẽ giúp cô chạm tới nó.

Cho đến rất lâu sau này, Ôn Tuyết Ninh đã từng tự hỏi, liệu rằng việc đánh cắp thời gian thuộc về anh có ý nghĩa hay không? Có lẽ là có, có lẽ là không. Nhưng nếu sự đánh cắp đó có thể khiến anh được vui vẻ, được hạnh phúc, được tìm thấy chính mình, vậy cô nghĩ, đáp án sẽ là có.

“Anh là người quan trọng nhất, quan trọng hơn bất kỳ ai. Anh không phải người lớn tuổi, không phải người thân, không phải thầy giáo, không phải bất kỳ ai có trách nhiệm và nghĩa vụ phải tốt với cô, nhưng lại tốt với cô hơn bất kỳ ai, anh không mưu cầu gì cả, anh chân thành và tha thiết hy vọng, cô có thể thực hiện được cuộc đời của chính mình.

Vậy nên, so với chút thầm mến không cam lòng của bản thân, cô càng muốn người hy vọng cô tìm được cuộc đời mình, cũng có thể sống tốt cuộc đời này.

Anh phải vui vẻ.
Anh phải hạnh phúc.
Anh phải tìm được chính mình.
Nếu thỉnh thoảng quay đầu lại, cũng có thể nhìn em.”

Nhưng Ôn Tuyết Ninh à...

Cuộc sống của anh vốn như một vùng đất trống được bao quanh bởi tấm kính vạn hoa in bóng những cảnh sắc xinh đẹp rực rỡ nhất trên thế gian này, có điều tất cả lại chẳng có bất cứ thứ gì liên quan tới anh.

Lúc nào anh cũng loanh quanh luẩn quẩn trong vùng đất trống chẳng có lấy một ngọn cỏ ấy, không bước ra, cũng chẳng cho ai bước vào.

Điều duy nhất anh từng làm trong khoảng không gian chật hẹp của mình chính là vun trồng cho một bông hoa mà anh vô tình tìm thấy. Anh chỉ coi đó như một việc tiện tay không tốn mấy công sức, vậy mà đóa hoa ấy lại coi anh trở thành người quan trọng nhất cuộc đời.

Anh không muốn như vậy, vì anh biết anh có thể chăm sóc cho nó, nhưng anh lại thiếu tình yêu, không thể thủ thỉ với nó mỗi ngày, nên anh đã đem nó đặt vào một vườn hoa dồi dào dinh dưỡng, mong rằng sau này nó sẽ trở thành bông hoa đẹp nhất, rực rỡ nhất giữa muôn ngàn bông hoa, sống trọn vẹn cuộc đời của mình là được.

Và rất lâu sau đó, bông hoa ấy đã bung những cảnh hoa của mình, trở thành tâm điểm của muôn hoa đúng như anh từng nghĩ. Ấy vậy mà sao, một bông hoa đẹp xinh như thế lại chạy về vùng đất trống lạnh lẽo của anh, đem những bông phần từ nhụy hoa của mình trồng xuống mảnh đất cằn cỗi, biến nơi ấy trở thành một biển hoa xinh đẹp.

Ôn Tuyết Ninh à, gặp được bông hoa ấy, thật ra là may mắn đáng quý nhất trong cuộc đời của Lục Từ đó.

___

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Cá Voi Mây

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN