Tác giả:
Đường Tô
Reviewer:
AI_Thủy Tiên
Designer:
AI_Nha Thanh
Thể loại:
Cổ đại,
Trùng sinh,
Hào môn thế gia,
Cung đình hầu tước,
Báo thù,
Tranh quyền đoạt vị,
Thiên kim thật giả,
Thiên chi kiêu tử,
Thiên chi kiêu nữ,
Sạch,
Sủng Ngọt,
Điên cuồng,
Nhẹ nhàng,
Chữa lành,
Ấm áp,
Hài hước,
HE
Độ dài: 247
Tình trạng: Hoàn edit
Lượt xem: 302
Giới thiệu:
Góc nhìn nam chính:
Một nam chính đ iên cuồng muốn truyền b ệnh đ iên cho nữ chính, lại được nữ chính “độ”.
Nam chính ở giai đoạn trước: Cô thích nàng, muốn khiến nàng giống như cô.
Nam chính ở giai đoạn giữa: Cô muốn xây lầu cao, thêu áo tơ vàng cho nàng.
Nam chính ở giai đoạn cuối: Trăn Trăn à, đừng giận nữa, để ý tới cô đi mà.
***
Năm Thịnh An thứ mười sáu, trong một gian phòng giam âm u ẩm ướt của Phủ doãn Phụng Kinh.
Thiên kim Nguỵ phủ dù không phải là kim chi ngọc diệp trong tay mẹ cha, nhưng với thân phận đích nữ Nguỵ phủ cũng đã đủ để Ngụy Niên được sống một đời bình yên, mười ngón tay không dính nước xuân. Thế mà bây giờ nàng lại thoi thóp nằm trên đống rơm khô dơ bẩn, thân thể phủ đầy vết thương, chẳng còn nhìn ra hình người.
Ngón tay nàng khẽ động đậy, nhưng vì xương ngón tay đã vỡ nát mà đau đớn tột cùng. Môi nàng khẽ mấp máy, nhưng lại chẳng thể nói nên lời, vì cổ họng đau rát đến nỗi chẳng còn có thể bật thốt nên bất kỳ một âm thanh nào. Mắt nàng vẫn đang mở, nhưng trong mắt chỉ toàn những vết m áu đen kịt ghê người, ánh sáng không thể chiếu đến đáy mắt, nàng cũng không còn thấy được gì.
Ban đầu, khi mới bị nhốt vào chốn n gục t ù này, Ngụy Niên còn ôm hy vọng, rằng những người thân yêu sẽ rửa sạch oan khuất cho nàng, nàng sẽ sớm được trở về. Nhưng thời gian dần trôi, nàng cũng dần hiểu ra, sẽ không có ai đến cứu nàng.
Họ khăng khăng nói nàng đã g iết người, chính là h ung p hạm nguy hiểm, cần bị bắt g iam, cần đưa ra xét xử, cần l ăng t rì làm gương.
Họ tàn nhẫn tra tấn nàng, ép nàng cúi đầu nhận tội, dẫu rằng nàng chưa từng làm gì, nhưng chẳng ai tin lời nàng nói, cũng chẳng chịu cho nàng lên tiếng giải oan cho chính mình.
Họ nói nàng có tội, tức là nàng có tội.
Kiêu ngạo bị mài mòn, hy vọng cứ dần tan biến, có lẽ, cho đến tận lúc này, nàng chỉ còn lại một mong muốn duy nhất, đó chính là “được c hết”.
Nhưng đến cả c hết mà họ cũng chẳng cho nàng được toại nguyện.
Nàng muốn c hết, c hết thật nhanh, nhưng vì gân tay gân chân đều đã bị cắt, nàng không thể t ự s át, chỉ có thể đợi hình phạt vô nhân tính kia đến tước đi mạng sống mình.
Muội muội g iết người vu oan giá hoạ cho nàng, cha mẹ huynh trưởng lạnh lùng đẩy nàng vào chốn l ao n gục, nha hoàn thân cận tung chứng cứ giả, quan sai phủ doãn tra tấn hòng ép nàng “nhận tội”… Những kẻ mà nàng xem là thân nhân, những kẻ vỗ ngực tự xưng công tư phân minh, không ngừng dồn nàng vào đường cùng.
Vậy mà, vị Thái tử điện hạ bị người đời đồn rằng có tính tình vui giận thất thường, tàn bạo thích g iết chóc, lại ra tay giúp nàng giữ lại chút thể diện cuối cùng trong cuộc đời này.
Cuộc đời ngắn ngủi mà bất hạnh của Ngụy Niên cứ thế mà kết thúc, kết thúc trong tức tưởi, cho đến c hết cũng không thể rửa sạch oan khuất, không sao thoát khỏi tội danh g iết người.
…
Ngụy Niên choàng tỉnh thức khỏi cơn ác mộng, một lần nữa mở mắt ra, trước mắt nàng đã không còn là bóng tối vô cùng vô tận trong nhà lao, đã không còn là tia sáng yếu ớt của ngày hành quyết. Mà lúc bấy giờ, nàng đang tựa vào cây hoè to đầu con đường dẫn vào biệt viện Hương Sơn.
Sau nhiều năm làm oan hồn phiêu đãng nơi nhân gian, cuối cùng ông trời cũng rủ lòng xót thương, cho Ngụy Niên sống lại, quay về trước thời điểm vô tình sa chân vào một vụ án vu oan giá họa kinh thiên động địa.
Có được cơ hội làm lại này, Ngụy Niên quyết phải vạch trần được bộ mặt giả nhân giả nghĩa của những kẻ đáng khinh kia, khiến bọn họ phải trả giá vì đã dám đạp lên mạng sống nàng để trèo cao.
Đối mặt với cạm bẫy đã được giăng sẵn, chỉ đang đợi “con mồi” là nàng bước vào, Ngụy Niên đã quyết tâm xé nát “kịch bản cũ”, bước vào con đường nhỏ dẫn thẳng đến biệt viện Hương Sơn.
Người ta hay nói, Thái tử Chử Yến của triều Bắc Lãng đẹp trai thì đẹp trai thật, nhưng lại mang vẻ đẹp tà ác của ác ma, là một tên đ iên đích thực, g iết người không chớp mắt. Mà biệt viện Hương Sơn lại chính là nơi “ngủ đông” của tên “ác ma” cuồng bạo thích g iết chóc đó.
Ngụy Niên bước vào “cấm địa” của “ác ma” như thế, lẽ nào nàng không biết sợ là gì sao? Chẳng lẽ nàng không sợ người nọ nổi đ iên rồi ra tay g iết nàng à?
Nàng sợ chứ, vì đã từng bước qua cánh cửa âm tào địa phủ một lần, nên hơn ai hết, nàng hiểu cảm giác tử thần chậm rãi đến, chậm rãi tước đi mạng sống mình nó đáng sợ ra sao. Nhưng, so với những kẻ đạo mạo thích diễn, thích khoác lên mình bộ mặt chính nghĩa giả dối kia, nàng lại cảm thấy, vị Thái tử “điên khét tiếng” này hiền lành hơn nhiều.
Vì ít nhất, người này sẽ không bất chấp lợi ích mà giẫm đạp lên nàng, mạng sống nàng. Vì ít nhất, người này chỉ “á c công khai” chứ không thèm che giấu cái “á c” ấy của mình.
Nhưng, dường như nàng đã đánh giá cao sức chịu đựng của bản thân, cũng như đã đánh giá thấp độ “đ iên” của người nọ. Đã lên cùng một thuyền, về cùng một phe, ngày ngày ở bên cạnh người nọ, Ngụy Niên nghĩ, nếu muốn trả được “món nợ máu” kia, nàng phải nỗ lực nhiều hơn nữa để có thể dằn xuống “s át t âm” với Thái tử điện hạ, không thể “ra tay” với người này, không thể thật sự trở thành “t ội p hạm g iết người” được.
Chỉ là, thật sự thì người này… đ iên không chịu nổi!
…
Người đời đều nói Thái tử điện hạ là kẻ đ iên, Chử Yến chẳng ngại bị bêu danh, thậm chí hắn còn sẵn lòng “đ iên” cho người đời nhìn.
Hắn đ iên cuồng, có t hù tất báo, tay nhuốm m áu địch quốc, khiến người ta chỉ mới nghe đến tên đã sợ hãi hãi hùng.
Tưởng chừng như trái tim hắn đã nguội lạnh, nhưng hoá ra hắn đang dùng vẻ ngoài cuồng bạo này ôm lấy một phần quá khứ chẳng mấy vẹn tròn, dùng ô danh này để chống đỡ một khoảng trời bình yên cho Bắc Lãng. Tưởng chừng như trên đời này sẽ chẳng có nữ tử nào, thậm chí là chẳng có một ai có thể bước vào, xoa dịu trái tim cuồng bạo này…
Nhưng rồi một ngày kia, có một nữ tử to gan xâm nhập vào “lãnh địa” của hắn. Nàng khác mọi nữ tử trên đời này, ở nàng có chút gì đó bình tĩnh, chút gì đó đ iên cuồng, chút gì đó to gan lớn mật, lại nhiều thêm chút thanh nhã, sạch sẽ.
Chính sự bình tĩnh đó, đ iên cuồng đó, chính sự to gan lớn mật đó… đã khơi dậy chút hứng thú ở nơi sâu thẳm trong lòng hắn. Khiến cho hắn hứng thú trước nữ tử đột ngột xông vào thế giới của hắn, cũng khát khao nhuộm lên vẻ thanh nhã, sạch sẽ kia chút “màu sắc”.
Tốt nhất là thứ gì đó có màu đỏ, đỏ thẫm như m áu tươi chẳng hạn.
Hắn đồng ý giữ lại cho nàng một mạng, chậm rãi đùa bỡn nàng trong tay, hứng thú nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia dần chuyển sang sợ hãi, hứng thú nhìn nàng vừa sợ hãi mình, vừa không thể không lấy lòng mình.
Chử Yến tha cho nàng không phải vì hắn nhất thời nổi lòng trắc ẩn, vì hắn là “kẻ đ iên”, mà đã đ iên thì làm gì có lòng trắc ẩn. Khi ấy hắn cho rằng, hắn tha cho nàng, chẳng qua là vì nữ tử này chẳng đáng tội c hết, mà biệt viện Hương Sơn thanh tịnh này của hắn đã nhuộm đủ nhiều m áu rồi, không cần thiết phải nhuộm thêm chút m áu của nàng.
Nhưng đến sau này hắn mới thật sự hiểu ra. Hắn tha cho nàng chính là đang cứu lấy nàng, mà cứu lấy nàng cũng chính là cứu lấy hắn của thời thơ bé.
Nàng không phải là cành vàng lá ngọc được người nhà nâng niu trong lòng bàn tay, không phải tiểu thư cao quý tay không chạm nước xuân, chẳng cần dính m áu. Mà nàng chỉ có một thân một mình, sau lưng nàng càng không có ai.
Nàng không có chống lưng, hắn có thể làm người chống lưng cho nàng. Nàng không có ai bảo vệ, hắn có thể bảo vệ nàng.
Chỉ là, cái chống lưng này của hắn, sự bảo vệ này của hắn cũng giống như một tấm khiên bảo vệ vậy. Tấm khiên bảo vệ này có thể chắn cho nàng mưa tên bão k iếm, là nơi mà hôm nay nàng có thể đặt trọn niềm tin mà nép mình vào, nhưng còn những nguy hiểm và biến số của ngày mai thì sao?
Một ngày nào đó, khi mất đi tấm khiên bảo vệ này, lại không có năng lực bảo vệ chính mình, nàng sẽ ra sao?
Hắn có thể chống lưng cho nàng, có thể bảo vệ nàng, nhưng còn những lúc hắn sơ suất, những lúc hắn không thể có mặt bên cạnh nàng, nàng sẽ ra sao?
Lúc thiên hạ thái bình, có thể tình yêu của hắn chính là bảo vệ nàng dưới cánh hùng ưng, dành ra cho nàng một khoảng trời yên bình, cẩm y ngọc thực, vô lo vô nghĩ.
Nhưng khi bốn bề nổi gió, thiên hạ phân tranh, tình yêu của hắn phải là dạy nàng cầm đ ao k iếm, dạy nàng phản kích, dạy nàng “có t hù tất báo”, và là dạy nàng trưởng thành.
Ngụy Niên nhất định phải trưởng thành, nhất định phải có năng lực bảo vệ chính mình.
Đây chính là cách mà Chử Yến yêu nàng.
Phần cứu rỗi này của hắn rất khác người, rất m áu me. Tình cảm của hắn cũng vậy, cũng khác người, cũng đ iên cuồng, giống con người hắn vậy. Thế nhưng, Ngụy Niên lại vẫn cảm nhận được tình yêu vô bờ cùng sự dịu dàng chỉ thuộc về hắn.
Chử Yến không biết nói lời hay, hắn chỉ giỏi nạt nàng, hù cho nàng sợ, dọa cho nàng khóc, nhưng chính hắn lại luống cuống tay chân, bất lực trước nước mắt nàng. Chử Yến luôn bày ra bộ mặt h ung á c, chẳng cho nàng sắc mặt tốt, nhưng chính hắn lại chẳng nỡ trách phạt hay lớn tiếng mắng nàng.
Chử Yến mang danh tàn bạo khát máu bao năm, nhưng hắn lại dốc hết mọi sự dịu dàng để dâng lên cho một nữ tử duy nhất, cũng chính là người mà hắn “vừa gặp đã yêu, nhung nhớ đêm ngày”.
Tình yêu này không phải là cảm xúc rung động nhất thời, không phải lời hứa hoa mỹ trọn đời trọn kiếp không đổi dời, càng không phải là giao dịch trao nhận hay là sự đánh đổi. Mà tình yêu của hắn và nàng là sự đồng hành, là sự thấu hiểu, đồng cảm, cũng như là sự trưởng thành của ta trong người.
Kim Y lâu chỉ có một chủ nhân duy nhất là nàng, váy tơ vàng xinh đẹp trân quý chỉ thuộc về riêng nàng.
Chử Yến cũng vậy, chỉ là của một mình nàng mà thôi.
____
“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Hồng Bì – Team Allin
*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết
BÌNH LUẬN
THÔNG TIN
Công ty TNHH thương mại dịch vụ truyền thông đa phương tiện Allin
Địa chỉ: 15/2 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 4, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
LIÊN HỆ
Email: [email protected]
@copyright 2022.
Allin ltd. All rights reserved