Tác giả:
Bất Kiến Đương Niên
Reviewer:
AI_Anh Đào
Designer:
AI_Thiên Thủy Bích
Thể loại:
Hiện đại,
Thanh xuân vườn trường,
Sủng Ngọt,
Ngược,
Duyên trời tác hợp,
Thiên chi kiêu tử,
Gương vỡ lại lành,
HE,
Xuất bản
Độ dài: 2
Tình trạng: Hoàn edit
Lượt xem: 228
“Mười năm trước.
Ta chưa quen nhau.
Ta chẳng là gì của nhau.
May mắn thay, chuyện xưa vẫn thế nhưng kết cục đã đổi.”
…
Ấn tượng ban đầu của Phó Ngôn Chân về Tăng Như Sơ, chính là cô bạn này khá xinh xắn nhưng để quả đầu nấm nhìn trông hơi buồn cười. Đã vậy lại còn nhầm anh thành thầy giáo, có lẽ đôi mắt to tròn long lanh như nước kia chỉ là đồ trang trí trên mặt mà thôi.
“Nhìn cho kỹ vào nào.”
“Đã từng nhìn thấy thầy giáo nào đẹp trai như thế này chưa?”
Mất một lúc sau Tăng Như Sơ cận nặng mà quên đeo kính mới hiểu ra rằng cậu chàng kia đang trêu mình. Mặc dù khá bực mình nhưng cô lại không muốn lớn tiếng chất vấn, dù gì cũng là ngày đầu chuyển trường, nếu đã đi muộn còn cãi cọ với bạn học thì rất có lỗi với hai bác trong nhà.
Trong mắt Tăng Như Sơ, Phó Ngôn Chân là một chàng trai hoàn toàn có thể tóm gọn lại bằng một câu: đẹp xuất sắc, nhưng con người thì ngược lại quá tệ. Chính là cái kiểu bên ngoài vàng bạc ngọc ngà bên trong mục ruỗng thối nát không tưởng.
Mặc dù không hề ưa người bạn cùng lớp này, nhưng không thể không phủ nhận sức hút của anh quá mạnh mẽ. Đến mức đi đến đâu cũng thấy có người bàn tán, ngày nào cũng có tốp nữ sinh mặt hoa da phấn tụ tập bên ngoài cửa phòng học.
Song anh lại chẳng có hứng thú với một ai cả, thậm chí đến cả hoa khôi Nhã Tập - Tả Hân Hàm xinh đẹp xuất sắc luôn đi bên anh cũng chẳng mảy may làm trái tim anh lay động.
Con người Phó Ngôn Chân này, dù mềm mỏng hay cứng rắn đều không có tác dụng, một khi đã không thích thì cho dù dùng đủ mọi chiêu trò cũng chẳng thể nào lay chuyển.
“Chưa biết chừng sau này anh Chân của chúng ta sẽ bị người khác cho ăn hành lên bờ xuống ruộng.”
Chỉ là câu nói vu vơ của mấy đứa bạn, nào ngờ nó lại ứng nghiệm vào chuyện tình của Phó Ngôn Chân.
Một chàng trai luôn bàng quang hờ hững trước bao bóng hồng, không bao giờ nhận đồ con gái tặng, vậy mà lại mang bó cúc họa mi của cô bé “Nấm nhỏ” mọt sách về cắm vào bình hoa, nét mặt còn mang theo ý cười.
Giọng nói nhỏ nhẹ qua điện thoại của cô lúc đọc sách ru anh ngủ, khiến nơi lồng ngực cứng rắn kia bỗng nhiên chợt thấy mềm mại xuyến xao.
Mười tám năm sống trên đời, lần đầu tiên anh đã hiểu được cảm giác bị người ta từ chối điện thoại, không trả lời tin nhắn khó chịu đến như thế nào.
Và cũng là lần đầu trong đời, chỉ vì muốn nghe giọng ai đó mà anh đã mặt dày nói dối không chớp mắt để khiến cô đọc sách cho anh nghe.
Đứng trước mặt Tăng Như Sơ, anh không còn là nam thần Phó Ngôn Chân được bao nữ sinh yêu thích mà chỉ là một chàng trai bình thường, vứt hết sĩ diện để chạy đến bên cạnh cô gái anh thương, dù là ở nơi mưa sa gió rét.
Dường như Nấm nhỏ thật sự có thể khiến anh cảm thấy thoải mái vui vẻ, mà chỉ riêng những gì thuộc về cô mới làm cho anh để ý quan tâm.
Rồi cũng có một ngày, chàng trai mà tất cả mọi người đều cho rằng chẳng bao giờ để ý đến con gái ấy, lại vì một cây nấm nhỏ mà làm ra chuyện xấu xa, ăn vạ để khiến cô đồng ý trở thành bạn gái của mình.
“Nấm nhỏ.”
“Làm bạn gái của tôi đi.”
“Không, không được.”
“Vậy thì tôi đành phải viết truyện thôi. Một cây Nấm nào đó hôn tôi rồi phủi mông không thèm chịu trách nhiệm. Làm sao tôi có thể chịu đựng được sự thua thiệt này.”
“Thôi vậy. Vậy cậu đừng nói với người khác.”
Thế là Phó Ngôn Chân thành công dụ thỏ con ngây thơ vào tròng. Dù chỉ là một mối quan hệ bí mật không được phép công khai, nhưng có được cái gật đầu rụt rè từ Nấm nhỏ thôi cũng đủ khiến lòng anh rộn ràng vui vẻ.
Anh biết, họ như hai thế giới khác biệt. Cô lặng lẽ thu mình còn anh luôn sôi nổi giữa đám đông, cô rụt rè còn anh chẳng ngại ngần gì. Nhưng anh sẵn sàng đợi, đợi đến ngày cô bước ra khỏi vỏ bọc của mình và chủ động nắm lấy tay anh.
Tăng Như Sơ đã từng rất lý trí. Mồ côi cha mẹ từ nhỏ, sống nương nhờ nhà hai bác, cô hiểu chuyện hơn những bạn bè đồng trang lứa.
Cô không dám yêu công khai, cũng không dám hứa hẹn điều gì. Nhưng cô thích anh, đó là sự thật. Thậm chí cô cảm thấy dường như mình đang dần bị Phó Ngôn Chân điều khiển.
Thế nhưng, dẫu có bạo dạn đến đâu cô cũng chỉ là một cô gái nhút nhát khó có thể chiến thắng nổi chính mình. Đã bao lần cố gắng chạy về phía anh, nhưng sự nhát gan cùng nỗi sợ vô hình đã ngăn bước chân cô lại. Dẫu biết rõ hai người chẳng thể nào đi chung một đường, nhưng sao cô cứ đâm đầu vào Phó Ngôn Chân.
Song sự khác biệt giữa hai người dần tạo ra những khoảng cách. Áp lực từ người mẹ ruột khiến Phó Ngôn Chân trong một lần mất kiểm soát đã buột miệng phủ nhận tình cảm dành cho cô trước mặt đám bạn, để rồi vô tình khiến cô nghe thấy. Những lời nói ấy như nhát dao cứa vào trái tim vốn đã chất đầy lo âu và tổn thương của Tăng Như Sơ.
“Tăng Như Sơ ấy à.”
“Sao tao có thể thích con mọt sách đó được.”
Cô biết mình nợ anh một ân tình. Anh đã giúp cô giải quyết kẻ bạo lực học đường đã đẩy cô vào đường cùng. Hai bác vì sự an toàn đã gửi cô về Bắc Thành với ông bà nội, và có lẽ mối duyên của cô và anh cũng chỉ tới đây thôi.
“Anh là một dấu ấn trong thời thanh xuân rực rỡ của em, nhưng cuối cùng cũng chỉ là vị khách vội vã lướt qua.”
Rồi cô rời khỏi Giang Thành mà chẳng nói lời từ biệt, mang theo cả trái tim nhói đau lẫn ký ức thanh xuân đẹp đẽ.
Nhiều năm về sau, họ gặp lại nhau. Không phải là hai người bạn cùng lớp ở trường học, mà là nơi công sở với cương vị người lớn - anh là đối tác công việc, cô là đại diện khách hàng.
Gặp lại nhau sau nhiều năm xa cách, anh lạnh lùng thờ ơ khiến cô cứ ngỡ rằng anh đã quên mình. Hoá ra, vẻ ngoài điềm đạm chín chắn ấy chẳng thể nào che giấu nổi sự ghen tuông và yêu thương chưa từng phai nhạt.
Anh ghen khi biết cô có “bạn trai”.
Anh giận vì cô ra đi mà không một lời từ biệt.
Anh đã hận, thậm chí còn muốn kéo cô cùng vào địa ngục.
Nhưng anh vẫn yêu, thậm chí còn yêu cô nhiều hơn cả năm xưa.
Thì ra những năm qua, anh vẫn luôn dõi theo cô, vẫn âm thầm làm tất cả vì cô: từng gây gổ vì bảo vệ cô, từng từ bỏ niềm đam mê bắn cung vì đi tìm cô mà bị thương.
Thế nhưng tất cả mọi chuyện, cô đều không hề hay biết.
Tăng Như Sơ từng nghĩ mình không thể yêu anh thêm một lần nào nữa, nhưng sau tất cả trái tim lại gục ngã trước tấm chân tình của anh. Bao lớp phòng bị cô dày công xây dựng, rốt cuộc vẫn bị chính cô tự tay phá bỏ.
Sau tất cả những giận hờn, hiểu lầm, trốn chạy… cuối cùng cô cũng quay lại bên anh.
“Phó Ngôn Chân, anh có còn muốn làm người yêu em không?”
“Muốn.”
Phó Ngôn Chân - chàng trai từng được coi là ương ngạnh, vô tâm, lưu manh, chẳng biết rung động, cuối cùng đã giữ chặt lấy cây nấm nhỏ ấy, chẳng bao giờ buông tay nữa.
…
“Ương Ngạnh” là một câu chuyện thấm đẫm dư vị thanh xuân, từ học đường đến công sở, từ ngây ngô đến trưởng thành. Là hai con người đã từng tổn thương, vì những hiểu lầm vô tình đánh mất nhau, nhưng tình yêu của họ đủ lớn để đi cùng nhau đến cuối con đường.
Không chỉ có tình yêu, truyện còn nói về tình cảm gia đình: là hai người bác nuôi dịu dàng, người anh họ nữ chính tuy hay cà khịa nhưng lại ấm áp, người mẹ bất ổn đầy thương tổn của nam chính… Tất cả đã góp phần cùng nhau tạo ra một câu chuyện nhẹ nhàng sâu sắc.
Hãy cùng mình bước vào thế giới của cây nấm nhỏ và anh chàng đẹp trai kiêu ngạo đi, chắc chắn bạn sẽ đắm chìm trong câu chuyện tình ngọt ngào của họ.
____
“…”: Trích từ sách xuất bản
* Ảnh bìa sách xuất bản
BÌNH LUẬN
THÔNG TIN
Công ty TNHH thương mại dịch vụ truyền thông đa phương tiện Allin
Địa chỉ: 15/2 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 4, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
LIÊN HỆ
Email: [email protected]
@copyright 2022.
Allin ltd. All rights reserved