Tác giả:
Ôn Dữ Bạch
Reviewer:
AI_Nguyệt Quý
Designer:
AI_Tịch Lam
Độ dài: 38
Tình trạng: Hoàn convert
Lượt xem: 282
“Dường như dòng thời gian bị ngưng đọng lại
Chỉ để lại những câu chuyện khó mà buông bỏ được…”
Nếu có một hình ảnh để miêu tả Ôn Nhuế, có lẽ cô giống như một đóa hoa dại mọc giữa mùa tuyết phủ. Không khoe sắc rực rỡ, không ngào ngạt hương thơm, nhưng lặng lẽ tỏa ra khí chất lạnh lẽo khiến người ta không dám đến gần, nhưng lại càng khiến người khác chẳng thể rời mắt.
Cô không ồn ào, không yếu mềm, chỉ im lặng tồn tại trong thế giới của riêng mình – nơi mà cô đã học cách tự chở che cho chính bản thân từ quá sớm.
Tính cách Ôn Nhuế là sự kết tinh của những tổn thương lặng thầm. Không phải ai sinh ra cũng lạnh lùng, chỉ là khi những ấm áp từng tin tưởng đều lần lượt rời đi, người ta buộc phải học cách ngừng mong chờ và trở nên thờ ơ với mọi thứ. Với Ôn Nhuế, điều đó bắt đầu từ gia đình.
Gia đình đối với một ai đó vốn là chỗ trốn và chỗ về, nhưng đối với Ôn Nhuế, nó lại là vết nứt đầu tiên của một linh hồn rạn nứt. Bố mẹ ly dị, ai cũng có gia đình mới, cô bơ vơ trong một khoảng lặng trống vô hình, len lỏi lớn lên bên trong sự thiếu vắng và thờ ơ.
Năm năm trước, khi gia đình cô lại một lần nữa gặp biến cố, Ôn Nhuế đã chọn cách buông xuôi tất cả. Cô chia tay Từ Trú – chàng trai vừa xuất hiện trong cuộc đời cô chỉ với vài tháng ngắn ngủi. Cô phũ phàng, nhẫn tâm, thẳng thắn đẩy anh ra ngoài cuộc sống mình, không chỉ vì muốn chia tay, mà vì muốn cả hai không còn bất kỳ liên hệ gì.
Tất cả sự lạnh lùng đó, đều xuất phát từ một tâm hồn đã mỏi mệt, chỉ muốn tìm lại sự bình yên trong cô độc. Ôn Nhuế không muốn Từ Trú phải chứng kiến một phản chiếu gãy gọn của chính mình, không muốn anh phải bên cạnh để rồi cũng thất vọng, nên đã chọn cách đau nhất: chối bỏ anh.
Với nhiều người, hành động của Ôn Nhuế thật sự tàn nhẫn. Cô đẩy Từ Trú ra, không cho anh cơ hội ở bên cạnh, cũng không cho anh biết về những bi kịch mà cô đang trải qua. Cô lạnh như tuyết, tĩnh như gỗ, tính cách cô vô tình như thế. Nhưng đối với cô, trái tim như đang rạn vỡ, yêu một người lại chỉ mang đến thất vọng còn đau hơn gấp bội.
Người ta vẫn nói, yêu một người lạnh lùng là như ôm một khối băng vào lòng – càng siết chặt, càng buốt đau. Từ Trú đã từng ôm Ôn Nhuế như thế. Và cả năm năm sau, dù đôi tay anh đã lạnh tê, trái tim ấy vẫn không chịu buông.
Có những tình yêu đến và đi như cơn gió, để rồi chỉ để lại chút dư âm mơ hồ. Nhưng cũng có những tình yêu, dù chỉ thoáng qua, lại để lại một vết khắc sâu hoắm trong tim – đau đớn, tươi đẹp, và không thể thay thế. Đó là thứ tình cảm mang tên tình đầu – nơi trái tim còn vụng về, chưa biết yêu sao cho đúng, chưa đủ trưởng thành để giữ lấy nhau, nhưng cũng là nơi mãnh liệt và chân thành nhất.
Từ Trú và Ôn Nhuế là minh chứng đẹp đẽ và cay đắng của điều ấy. Chỉ vài tháng ngắn ngủi, nhưng đã đủ để hằn sâu trong tâm hồn cả hai một hình bóng không thể xóa nhòa.
Từ Trú sinh ra trong một gia đình khá giả, là kiểu người từ nhỏ đã sống trong ấm áp, chưa từng nếm trải mùi vị của tổn thương. Anh tự do, phóng khoáng, có phần bất cần và ngạo nghễ. Trong mắt người khác, anh là chàng công tử lấp lánh như ánh mặt trời, luôn bước đi trong ánh sáng, chưa từng chịu cúi đầu trước bất kỳ điều gì.
Nhưng rồi... Ôn Nhuế xuất hiện như một vết xước lặng lẽ trên bản nhạc sống động của anh – không ồn ào, không sắc sảo, chỉ lạnh lẽo mà sâu hút như bầu trời mùa đông.
Cô khiến anh lần đầu thấy đau, lần đầu biết nhớ nhung, và lần đầu cảm nhận được cảm giác bất lực khi yêu – một thứ cảm xúc xa lạ và đầy mâu thuẫn với bản ngã vốn bất cần trong anh. Đó là cảm giác mà một người đàn ông như Từ Trú không biết đối diện thế nào, và cũng không có ai từng dạy anh cách giữ một người phụ nữ đang rơi tự do vào bóng tối.
Vì thế, năm năm trước, khi Ôn Nhuế đẩy anh ra, anh chỉ biết đứng nhìn, lặng lẽ nhận lấy vai phản diện trong câu chuyện tình của cả hai. Bất ngờ vì phũ phàng, chưa kịp níu kéo nhưng đã lãnh nhận tổn thương đầy sâu đậm.
Người ta thường nói, tình đầu đẹp vì chẳng thể thành đôi. Nhưng Từ Trú không tin điều đó. Anh luôn tin rằng, nếu trái tim còn cùng nhịp đập, nếu tình yêu vẫn chưa vơi cạn, thì những điều đã vỡ vẫn có thể gắn lại – bằng sự chân thành và bao dung.
Thế nên năm năm sau, khi nghe tin Ôn Nhuế trở về, anh đến. Không mang theo hi vọng, chỉ mang theo một trái tim vẫn chưa thôi thổn thức. Và lần này, anh không để cô rời đi thêm một lần nào nữa.
“Người sẽ luôn là tình yêu của tôi
Dù cho lúc nào đó tôi cũng phải lòng một ai khác…”
Anh có thể yêu người khác không? Có thể sống tiếp chứ? Có. Nhưng trái tim anh – luôn giữ một ngăn nhỏ chỉ dành riêng cho cô. Một ngăn không ai có thể chạm tới.
Anh từng không hiểu. Tại sao một người đang bên anh vẫn ấm áp hôm nay, ngày mai lại quay lưng chẳng nói một lời? Anh từng nghĩ cô thật vô tâm, tàn nhẫn đến mức tuyệt tình, đến mức... chỉ cần một tháng sau chia tay, cô đã tay trong tay với người khác. Chính mắt anh thấy. Chính tim anh đau.
"Tôi vẫn sẽ luôn nhớ mãi người đã dạy cho tôi tình yêu là gì…"
Lời bài hát First Love của Utada Hikaru vẫn mãi ngân lên trong anh như một khúc nhạc nền day dứt cho tuổi trẻ: Anh sẽ mãi là một phần trong trái tim em, vì luôn có một nơi dành riêng cho anh…
Thế nên, dù hiểu lầm, dù tổn thương, anh vẫn không thể ghét cô. Vẫn không thể quên. Vẫn không thể yêu một ai khác. Vì nơi ấy trong trái tim anh, luôn có một khoảng trống mang tên Ôn Nhuế.
Một tháng sau chia tay, anh đứng lặng trong tuyết, trước cửa khu nhà cô ở, để rồi nhìn thấy cô – rạng rỡ, tươi cười, tay trong tay một chàng trai khác. Anh không đến gần. Không hỏi. Không trách. Chỉ lặng lẽ rút một điếu thuốc, rồi hút cả một bao mới chịu rời đi.
“Người sẽ luôn là tình yêu của tôi
Dù cho lúc nào đó tôi cũng phải lòng một ai khác…”
Anh nghe đi nghe lại bài hát đó, như tự hành hạ chính mình. Anh yêu cô theo một cách mà cả thế giới cho là ngốc nghếch. Nhưng Từ Trú vẫn ở đó, bất chấp thời gian, bất chấp những hiểu lầm, bất chấp cả vết thương không lành.
Năm năm sau, Ôn Nhuế về nước. Tin tức lan nhanh đến tai Từ Trú trước cả khi cô đặt chân lên đất cũ. Bạn bè nhắn tin, người quen xì xào: "Người yêu cũ của cậu về rồi kìa."
Anh chỉ nhếch mép, nửa như mỉa mai, nửa như cố gắng giữ mình khỏi run rẩy: "Ai cơ? Quên rồi."
Nhưng làm sao quên được?
Người con gái đầu tiên khiến tim anh biết đau, là cô. Người đầu tiên khiến anh biết chờ đợi trong vô vọng, cũng là cô. Người đầu tiên khiến anh sống mà như đang ôm một ký ức c hết dần, chính là Ôn Nhuế.
Và đêm cô về, anh đứng chờ dưới tầng. Không báo trước, không nói gì, chỉ muốn lần này – được là người chờ đợi cô trở về.
Cô nhìn anh, khuôn mặt chẳng thay đổi, ánh mắt bình thản như chưa từng yêu, chưa từng xa cách. Anh cười lạnh: “Cũng biết đường về à? Chơi đủ chưa?”
Cô chỉ liếc nhìn anh, chậm rãi nói: “Dưới này lạnh, lên nhà nói đi.”
Khoảnh khắc ấy, trái tim anh – ngỡ như đã hóa đá – lại vì một câu nói đơn giản mà tan chảy. Lạnh lùng là cô, nhưng yếu đuối cũng là cô. Và anh, vẫn là kẻ không bao giờ đủ lý trí để khước từ ánh nhìn đó.
Khi cô mời anh lên nhà bằng giọng nói điềm nhiên năm xưa, trái tim anh – tưởng chừng đã c hết – lại một lần nữa nhói lên. Bởi anh biết, cô không thay đổi. Vẫn là ánh mắt ấy, vẫn là sự lặng lẽ ấy, nhưng lần này, anh nhìn thấy đằng sau lớp băng kia – là một trái tim đã mỏi mệt muốn được nghỉ ngơi.
Và anh hiểu – anh phải là người cho cô điều đó. Là người sưởi ấm, là người chờ đợi, là gia đình mà cô chưa từng có.
“Tôi sẽ mãi dành cho người một vị trí trong trái tim tôi,
Đó sẽ chỉ mãi là vị trí riêng đặc biệt chỉ dành cho người mà thôi
Tôi mong rằng trong trái tim của người, tôi cũng sẽ có vị trí nào đó
Bây giờ và mãi mãi, người luôn là duy nhất…”
Dù đã từng lạc mất nhau giữa ngàn trùng cách trở, dù thời gian từng khiến những yêu thương ngỡ như phai nhạt, cuối cùng, Ôn Nhuế và Từ Trú vẫn tìm được đường quay về bên nhau. Tình cảm chân thành không bao giờ bị đánh bại bởi khoảng cách địa lý, cũng không bị vùi lấp bởi những biến cố đời người.
Những tháng ngày xa cách chỉ càng khiến họ thêm trân trọng phút giây bên nhau, khiến cái nắm tay trở nên vững vàng hơn, cái ôm trở nên ấm áp hơn, và ánh nhìn trao nhau trở nên tha thiết hơn bao giờ hết.
____
“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Nguyệt Quế
*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết
BÌNH LUẬN
THÔNG TIN
Công ty TNHH thương mại dịch vụ truyền thông đa phương tiện Allin
Địa chỉ: 15/2 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 4, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
LIÊN HỆ
Email: [email protected]
@copyright 2022.
Allin ltd. All rights reserved