Tác giả:
Ninh Ninh
Reviewer:
AI_Lạc Tiên
Designer:
AI_Bích Sơn
Thể loại:
Cổ đại,
Trùng sinh,
Gia đấu,
Cung đấu,
Cung đình hầu tước,
Tranh quyền đoạt vị,
Sạch,
Sủng Ngọt,
Nhẹ nhàng,
Kiếp trước kiếp này,
Lâu ngày sinh tình,
HE
Độ dài: 109
Tình trạng: Hoàn convert
Lượt xem: 218
“Nếu nước mắt ta có thể thốt thành lời
Nếu người có thể nghe thấy tiếng lòng ta tan chảy
Nếu giấc mơ đã tan vỡ không còn cần phải vấn vương nữa
Có lẽ ta sẽ buông bỏ tiếc nuối từ đây.” *
Khúc kiều đổ sụp, có người rơi xuống hồ nước.
Bùi Vân nghĩ, nàng chính là phải c hết.
Thế nhưng trong khoảnh khắc này, lòng nàng lại bình tĩnh không chút gợn sóng, lại chẳng có giãy giụa cầu sinh. Nàng tuỳ ý để thân thể chìm vào đáy hồ đen nhánh u ám.
Ngự hoa viên rối loạn ầm ĩ. Mặt trời trên cao chói chang. Dòng nước lạnh thấu xương bủa vây. Nơi tăm tối dưới sâu kia, đôi mắt nàng tràn ngập tuyệt vọng.
Bùi Vân nhìn thấy phu quân của mình hướng bên nữ tử kia bơi tới. Nàng cũng chỉ nhếch nhẹ khoé môi mang theo chút châm biếm nho nhỏ.
Không có mất mát, thống khổ, ảo não…
Chỉ cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì.
Rất rõ ràng, nàng sẽ không c hết, nhưng nàng lại thật sự muốn c hết.
Nàng quá mệt mỏi.
Đây không phải là suy nghĩ nhất thời, nó dường như đã âm thầm bén rễ trong lòng Bùi Vân từ lâu.
Phải chăng là khi nàng đột nhiên phát hiện nhi tử cùng mình càng ngày càng xa cách. Hay là khi ngẫu nhiên nghe đâu đó tin đồn, lục cô nương Thẩm gia Thẩm Ninh Triều càng lớn càng yêu kiều xinh đẹp, rất giống nhị tỷ Thẩm Ninh Gia, người thương trong lòng đã mất từ lâu của Thái tử. Một cái chạm mặt trong yến tiệc, Thái tử thất thần. Hay bởi vì sáng nay trong lúc trang điểm, nàng vô tình nhìn thấy mái tóc mình đã pha điểm bạc.
Hoá ra, Bùi Vân gả vào Đông cung mười ba năm rồi. Nàng mới hai mươi chín tuổi, lại như đoá hoa héo rũ tàn úa, chờ ngày tan biến.
Mười ba năm, Bùi Vân nắm giữ hậu cung, từng bước chu toàn lễ nghĩa, ôn hoà khoan dung. Cuối cùng, nhìn lại, vẫn là hai bàn tay trắng.
Phụ mẫu đã mất, huynh muội chẳng còn ai, đến hai đứa nhỏ nhi nữ con nàng cũng rời đi.
Giống như một cơn á c mộng, khắp nơi đều là bi thương c hết chóc. Bùi Vân thả mình theo dòng nước lạnh, đôi mi chậm rãi khép lại, ý thức dần mơ hồ. Có lẽ cả đời này của nàng, nên kết thúc vào lúc này. Để những tang thương đau đớn kia, hoà vào dòng chảy thời gian, tan ra thành sóng nhỏ, vỗ nhẹ vào bờ chôn vùi tất cả.
Nghe nói trước khi c hết, mỗi người đều sẽ lướt qua những hình ảnh xưa cũ được cất giữ nơi đáy lòng. Thế nên, Bùi Vân nhìn thấy rất nhiều thước phim ngày nào đã dần mờ phai theo tháng năm. Tựa như lồng đèn kéo quân, từ từ hiện rõ…
Nàng ở Ổ Nam xa xôi, ngồi trên lưng ngựa băng qua rừng núi xanh thẳm. Sau lưng, phụ thân cười vang vọng gọi nàng. Huynh trưởng từ bên ngoài trở về, nhẹ nhàng xoa tóc, đưa cho nàng chút bánh ngọt thơm ngon. Muội muội bé nhỏ cạnh bên ngại ngùng kéo làn váy, mềm mại từng tiếng “A tỷ”. Mẫu thân nàng đứng đó, ánh mắt dịu dàng.
Bùi Vân nhớ lại, thì ra bản thân đã từng được sống trong sự yêu thương chở che như trân bảo của người nhà.
Rồi hết thảy nhanh chóng lâm vào khoảng lặng trầm mặc.
Mọi thứ đều biến thành bất hạnh đau thương. Phụ thân huynh trưởng c hết trận sa trường, mẫu thân muội muội bệnh nặng mất đi. Rồi nàng gả vào Đông cung.
Hoàng cung cao lớn uy nghi, lòng người tàn nhẫn á c đ ộc, ai cũng đang che giấu tâm tư toan tính của mình. Mà Bùi Vân nàng, chỉ là một tiểu cô nương thân phận thấp kém nơi xa, nay vì một đạo thánh chỉ ban hôn mà bị đẩy vào chốn quyền lực danh vọng, huỷ hoại cả một đời.
Tương lai là một lớp sương mù dày đặc che khuất ánh sáng, từng bước đi của nàng đầy gian nan gập ghềnh, chẳng biết ngày mai ra sao.
Nếu được quay trở lại và chọn lựa, Bùi Vân nhất định sẽ không nhập Đông cung, gả cho Thái tử. Bởi nơi đây, là gọng kìm bóp vỡ vận mệnh cùng sinh mạng của nàng, bắt đầu cho toàn bộ những bi kịch nàng gặp phải.
Nguyện rằng, nước sâu trăng sáng, ráng màu cỏ lay, không cần nối lại nhân duyên này.
***
Chỉ là, Bùi Vân không ngờ rằng, nàng được trùng sinh quay trở lại sáu năm trước. Đông cung, Thái tử, vị trí Thái tử phi của nàng đều không thể thay đổi được nữa. Nhưng nàng vẫn luôn thầm cảm ơn sự ưu ái của trời cao. Bởi vì, nàng vẫn còn có hy vọng để vãn hồi, nghịch thiên sửa mệnh cho mình và những người thân.
Bùi Vân đã trải qua một kiếp người, nếm đủ tất cả những bi ai chua xót của thế gian. Cho nên, bây giờ, lòng nàng là một mảnh phẳng lặng êm ả. Nàng sẽ không yếu ớt nhu nhược mặc người khác định đoạt, khinh nhục tính kế. Nàng sẽ không khoan hồng độ lượng với bất cứ kẻ nào giẫm lên giới hạn của mình. Những kẻ từng nhiễu loạn huỷ diệt nàng, đều phải trả giá.
Rõ ràng, Bùi Vân từ trước đến nay chưa từng làm điều xấu xa gì. Nàng luôn đem sự thiện lương bao dung của mình đối đãi với mọi người. Trong mắt nàng, là tri thư lễ nghĩa, chu toàn quân thần. Thế nhưng, nàng càng hiểu chuyện mềm lòng bao nhiêu lại càng bị chà đạp nghiền nát bấy nhiêu. Thì ra, trong thế giới đầy rẫy sự tàn độc dơ bẩn này, thuần khiết và yếu mềm chính là nhược điểm chí mạng.
Mà Bùi Vân, nhất định sẽ không cho phép ai tiếp tục xem nàng là quân cờ mà thao túng sắp đặt. Con đường nàng đi, sẽ do nàng quyết định, có tổn thương rơi lệ, m áu chảy đầm đìa, nàng cũng không lùi bước.
Trong cuộc hôn nhân giữa Bùi Vân và Lý Trường Diệp, kỳ thật ngay từ đầu với nàng thì đó là một sai lầm. Bởi vì, thân phận của nàng cùng hắn quá cách xa nhau. Và vốn dĩ, hắn đã có người trong lòng. Bọn họ không có nền tảng tình cảm, lại càng không thể vun đắp cho sau này. Thế nên, ràng buộc bên nhau là sợi dây bất hạnh.
Kiếp trước, Bùi Vân đã không hiểu những điều ấy. Nàng cứ tưởng rằng, chỉ cần có thời gian, trái tim Lý Trường Diệp dù sắt đá lạnh lẽo đến cỡ nào cũng sẽ có lúc mềm đi. Thế nhưng, nàng đã đánh giá quá cao bản thân mất rồi. Thế nên, cho dù là một năm hai năm, năm năm hay mười năm, cũng đều không thể lay chuyển được hắn.
Cuối cùng, chỉ là những xa lạ, tương kính như băng. Lớp hàng rào ấy kiên cố đến mức, khi nàng đã trầm mình xuống hồ sâu, vẫn không cách nào phá huỷ được. Có lẽ, duyên nợ của cả hai, chung quy chỉ đến đó mà thôi.
Vì vậy, kiếp này, Bùi Vân không muốn cưỡng cầu những thứ xa vời nàng không thể có ấy nữa. Tơ tình đã đứt, đoạn niệm đã diệt, chấp nhận buông bỏ. Cho nên, nàng hiểu bản thân nên trân trọng điều gì. Nàng sẽ không để mẫu thân huynh trưởng muội muội phải c hết oan ức. Lại càng không thể để Kham Nhi, Nhiễm Nhi rời đi nàng quá sớm như vậy.
Còn Lý Trường Diệp, hắn vẫn là phu quân của nàng. Chỉ là bây giờ, không có tình yêu, chỉ có tình nghĩa.
***
Lý Trường Diệp là Thái tử đương triều, tương lai trở thành Hoàng đế Đại Chiêu hùng mạnh. Hắn có ngoại hình cao lớn xuất chúng, thông minh trầm ổn, thanh lãnh lạnh bạc vô cùng. Chỉ có người như hắn, mới xứng đáng bước lên ngôi vị cao nhất, nắm trong tay sinh tử con dân trăm họ.
Thế nhưng, mấy ai biết được, vốn dĩ ngay từ đầu, Lý Trường Diệp không phải là người được chọn. Năm xưa, hoàng huynh của hắn mới là Thái tử. Đáng tiếc, hoàng huynh sớm mất, hắn trở thành người thay thế.
Kỳ thật, Lý Trường Diệp ngay từ thơ bé đã bộc lộ tư chất nổi bật của mình. Hắn không những văn thao võ lược mà còn vô cùng yêu nước thương dân, công tư phân minh kiên định. Thế nên, việc hắn được kế vị là một điều hiển nhiên.
Có lẽ, vì tận sâu trong xương cốt của một bậc quân vương đứng trên cao chính là một trái tim lạnh giá cô độc. Cho nên, Lý Trường Diệp luôn khắc ghi những lễ nghĩa vào lòng, không bao giờ bộc lộ tâm tư của mình với người khác. Vì vậy, hắn đã biến cuộc hôn nhân của hắn và Bùi Vân như bị ngăn cách bởi một lớp băng kính dày nặng, cũng khiến cho nàng hiểu nhầm về những gì đã trải qua và thu hồi lại hết tình cảm với hắn.
Đêm hội đèn lồng, Lý Trường Diệp nghe thấy lời nguyện ước của Bùi Vân rằng, “Ta không muốn làm Thái tử phi…”
Lúc ấy, Lý Trường Diệp mới hiểu, nhiều năm tháng qua hắn luôn nghĩ đã cho Bùi Vân hết thảy những gì tốt đẹp nhất, lại không ngờ được, với nàng tất cả đều là gông xiềng gánh nặng và khổ sở. Nàng không phải giận dỗi với hắn, là nàng đã hoàn toàn triệt để tuyệt vọng về hắn. Cho nên, nàng buông bỏ. Trong mắt nàng, không còn chứa đựng bóng dáng hắn nữa.
Lý Trường Diệp như đứng trong gió tuyết, mỗi chữ đều quất vào tim hắn từng vệt roi đau đớn. Hoá ra, hắn đã để nàng chịu nhiều uất ức tổn thương đến vậy mà hắn nào hay biết. Hắn cứ nghĩ chỉ cần âm thầm sắp xếp cho nàng mọi chuyện, không để nàng lo lắng bận lòng là đủ rồi. Thế nhưng, thứ nàng cần lại chính là sự quan tâm, sẻ chia, tin tưởng và cảm giác an toàn từ hắn.
Thế nên, thay vì để Thái tử hắn bảo vệ chở che, nàng lại tự mình làm mọi thứ không cần hắn. Cảm giác đau lòng tràn ngập tâm can. Là Lý Trường Diệp hắn yêu sai cách mất rồi. Vì sai, nên mới có thể khiến nàng mất đi sự bình yên dựa dẫm. Vì sai, nên mới có thể khiến nàng mất đi sự dung túng nuông chiều. Vì sai, nên mới có thể khiến nàng mất đi tình yêu dành cho hắn.
Nhưng mà, Lý Trường Diệp hắn sẽ không dễ dàng buông tay để mặc cho duyên phận của hắn và nàng bị xáo trộn. Hắn sẽ sửa sai lại tất cả những lỗi lầm đã có. Chỉ cần hắn kiên trì nỗ lực, lớp băng giữa bọn họ sẽ phải tan chảy.
Bởi tình yêu, cho dù là kiếp trước hay kiếp này, chưa từng đổi thay.
Gặp gỡ, tương phùng, chia lìa, tử biệt.
Trên mỗi bước đi của vận mệnh, Lý Trường Diệp sẽ vì nàng mà xoay chuyển thiên ý. Dẫu phải đánh đổi bằng ngôi vị đế vương, tuổi thọ nhân gian, công đức trăm năm, ta cũng nguyện lòng.
Vì vậy, Bùi Vân, đừng sợ hãi. Nhân gian hỗn loạn, chỉ cần nàng quay đầu, sẽ nhìn thấy ta.
_____
*: Trích bản dịch lời bài hát Biệt thán do Hoàng Tiêu Vân thể hiện, Ost Triều tuyết lục
“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Lạc Tiên
*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết
BÌNH LUẬN
THÔNG TIN
Công ty TNHH thương mại dịch vụ truyền thông đa phương tiện Allin
Địa chỉ: 15/2 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 4, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
LIÊN HỆ
Email: [email protected]
@copyright 2022.
Allin ltd. All rights reserved