logo
REVIEW>> TRỤC XUÂN LỆNH
truc-xuan-lenh
Tìm truyện

TRỤC XUÂN LỆNH

Reviewer:

AI_Dã Quỳ

Độ dài: 70

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 147

“Than cho nhân gian khói lửa, hoa nở rồi lại úa tàn

Mộng xưa nhuộm nơi đáy lòng, khắc ghi quá khứ không tì vết

Đuổi theo ánh sao xa xôi, khi ngoảnh đầu thấy thời gian đã hoen mờ

Người là ước nguyện đến thiên hoang địa lão của ta.”

Ngày mười lăm tháng Hai, năm Tuyên Đức thứ mười hai.

Tạ Già Ninh theo đoàn xa giá đến từ Giang Nam, tiến vào thành Yên Kinh để hoàn thành mối hôn sự đã có từ thuở còn trong bụng mẹ.

Nàng vốn là Tam tiểu thư của phủ Chức tạo, cũng được xem như một nhà thế gia ở thành Giang Ninh, lớn lên trong sự yêu thương bao bọc của cả nhà. Nàng lớn lên vô ưu vô lo, đến khi đủ tuổi thì chấp thuận đến Yên Kinh xa xôi để gả vào phủ Vĩnh Ninh Hầu.

Vĩnh Ninh Hầu Thích gia là bậc danh môn quyền quý nằm ở Yên Kinh, cách Giang Ninh mấy trăm dặm về phía Bắc. Nơi đây khác xa Giang Nam, khí hậu lạnh giá khắc nghiệt, đã giữa tháng Hai rồi mà thời tiết vẫn còn xám xịt, hơn nữa đồ ăn thì đậm vị, còn quy củ thì nghiêm khắc gấp bội phần phương Nam.

Tạ Già Ninh không có ý kiến về những vấn đề này, vào ngày rước dâu nàng còn chịu để nha hoàn trát một lớp phấn thật dày lên mặt, dày đến nỗi khiến làn da xinh đẹp của nàng ửng đỏ, tuy nhiên vẫn vui vẻ ngồi chờ tân lang đến.

Vậy mà tên Tam công tử Thích Văn Hoằng đó lại dám để nàng chờ tận mấy canh giờ liền!

Từ nhỏ đến giờ Tạ Già Ninh nào phải chịu ấm ức như vậy, nhưng ngặt một nỗi nàng không thể đùng đùng đứng lên đòi hủy hôn ngay lập tức được. Nàng biết phụ thân trông mong rất nhiều vào mối hôn sự này, hơn nữa, nếu như tự ý hủy hôn thì sẽ chỉ có mình Già Ninh chịu thiệt, dù sao chuyện hôn sự của nữ tử từ trước đến nay vẫn luôn khắt khe như vậy.

Trong lúc không biết phải làm sao, thì có nha hoàn vào bẩm công tử của phủ Vĩnh Ninh Hầu đã đến để rước dâu. Nghe Nhị tỷ của nàng bảo bài thơ của người này rất hay, chữ đẹp, dáng vẻ lại cao lớn đĩnh đạc, diện mạo tuấn tú xuất chúng. Nhưng sao Tạ Già Ninh lại thấy bộ hỷ phục trên người hắn có hơi ngắn nhỉ?

Bởi vì người đến không phải là Thích Văn Hoằng, mà là Thế tử Thích Văn Uyên – vị được mệnh danh là Thiết Diện Ngọc Lang của Yên Kinh. Vẻ ngoài của hắn đúng là đẹp như ngọc, nhưng cũng lạnh lùng như băng.

Hắn đến để thay đệ đệ mình đón dâu, cũng sẵn tiện cưới vợ thay đệ ấy.

“Phu nhân, mời.”

Chỉ với một tiếng này của hắn, Tạ Già Ninh đã tạm biệt đoàn gia quyến, bước lên kiệu để gả đến nhà chồng.

Mặc dù ngày đầu tiên đã diễn ra không mấy vui vẻ, nhưng lại là điểm khởi đầu cho những tháng ngày bách niên hảo hợp của cả hắn và nàng.

***

Gả đến một nơi xa lạ chưa bao giờ là việc dễ dàng, nhất là đối với một nhà quyền quý như phủ Vĩnh Ninh Hầu.

Quy củ ở Hầu phủ hà khắc, vì noi gương tiết kiệm của Hoàng đế nên đồ ăn đơn giản đến vô vị, không được dùng ngọc vỡ để làm chuông gió treo trên hiên, ngoài ra còn thêm hàng tá hàng tá những luật lệ khác Tạ Già Ninh bắt buộc phải tuân theo.

Nhưng thứ khiến nàng phiền lòng nhất vẫn là Thích Văn Uyên. Uổng cho một khuôn mặt đẹp trai như thế, vậy mà bên trong lại cứng nhắc chẳng khác nào lão phu tử, cứ hở ra là bắt đầu giáo huấn nàng. Nàng lấy chồng chứ không phải lấy tiên sinh về dạy học, thế nên lúc đầu thời gian chung sống cũng không được mấy vui vẻ.

Thích Văn Uyên tuy hơi bảo thủ, nhưng ít ra hắn cũng chịu nghe nàng nói. Hắn cho phép nàng có phòng bếp riêng ngay trong phủ, tranh thủ dành thời gian tóm tắt những quy củ trong phủ cho nàng dễ nắm bắt, hơn nữa còn giúp nàng giải quyết những bài toán khó mà mẹ chồng đặt ra.

Ngoài việc làm quen với toàn bộ trên dưới Thích gia ra thì Tạ Già Ninh còn phải tham gia xã giao trong vòng tròn của các nữ quyến nhà quan. Sẵn với bản tính thích náo nhiệt và sở trường ném hồ đã luyện được khi còn ở Giang Ninh, nàng cũng đã nhanh chóng có được một chân đứng trong số họ. Một phần là nhờ địa vị của trượng phu Thích Văn Uyên, một phần là nhờ chính sự lanh lợi, mềm mỏng nhưng không hề nhu nhược của nàng.

Thực ra ngay từ lúc đầu, trước cả khi biết rằng mình sẽ gả vào phủ Vĩnh Ninh Hầu, Tạ Già Ninh đã tự nhủ mình nhất định phải sống thật tốt. Nàng không quan trọng trượng phu của mình ra sao, xấu đẹp mập ốm đều được, nhưng nhất định phải tôn trọng nàng và tất nhiên là nàng cũng sẽ tự tôn trọng nàng. Phụ mẫu cùng tỷ tỷ nâng niu nàng như châu như ngọc và nàng tuyệt đối sẽ không vì người khác mà hạ thấp mình xuống.

Nhưng bây giờ xem ra, hình như việc gả đến phương Bắc cũng không tệ. Nhà chồng không làm khó, các muội muội thân thiết với nàng, không phải quán xuyến việc nhà, hơn nữa lại còn cưới được người như Thích Văn Uyên.

Hắn là người lạnh lùng nổi tiếng ở Yên Kinh, ngay cả người nhà và đồng liêu thân thiết nhất cũng chưa từng thấy hắn nhẹ nhàng bao giờ. Khi bị nàng so sánh với phu tử, Thích Văn Uyên đã hơi lúng túng, sau đó thành thật thừa nhận rằng từ trước đến nay hắn chưa từng tiếp xúc với nữ tử nào ngoài các muội muội, thế nên trong lời ăn tiếng nói khó tránh khỏi có phần nghiêm khắc. Hắn còn hứa sẽ tập thay đổi dần, và Tạ Già Ninh biết hắn sẽ giữ lời.

Đúng thế, hắn luôn giữ lời, luôn tôn trọng, luôn để ý đến cảm nhận của nàng. Hắn luôn làm hết sức để có thể khiến nàng thấy thoải mái nhất, luôn đứng về phía nàng bất chấp đúng hay sai. Dung túng cho nàng tùy hứng, dù bận trăm công ngàn việc vẫn đích thân đến đón nàng về.

Thích Văn Uyên tôn trọng nàng, chăm sóc nàng giống như phụ thân hay chăm sóc mẫu thân.

Và Tạ Già Ninh thấy biết ơn vì điều đó.

***

Thích Văn Uyên là đích tử của phủ Vĩnh Ninh Hầu, từ nhỏ đã thông minh có tiếng, được thánh thượng tin tưởng và trọng dụng từ rất sớm.

Tuy vậy, tính cách của hắn lại lạnh lùng quá mức. Ngoài công vụ chính sự ra, hầu như chưa từng thấy hắn dành thời gian cho bản thân, và từng ấy năm rồi cũng không có ai biết hắn thích gì. Nhưng mà cũng không ngạc nhiên lắm, phủ Vĩnh Ninh Hầu quy củ nghiêm khắc, lúc ăn lúc ngủ không được nói chuyện, ngay cả các tiểu thư vốn hiếu động cũng phải im thin thít chứ đừng nói là một người như Thích Văn Uyên.

Cho đến ngày rước dâu, nghe nói đệ đệ Thích Văn Hoằng để Tạ tiểu thư chờ đợi hàng giờ, Thích Văn Uyên đã thoáng không vui. Nghĩ lại thì hôn ước chỉ nói Tạ tiểu thư thành thân với Thích công tử, chứ không nói rõ là công tử nào. Hắn không muốn làm phật lòng Tạ gia, hơn nữa dù sao cũng phải cưới vợ, chi bằng cưới nàng luôn.

Ngày đó, Thích Văn Uyên đến cửa nhà họ, đích thân làm thơ thúc giục trang điểm theo đúng tục lệ, sau đó đợi nàng ra ngoài.

Tạ Già Ninh che quạt bước ra, thân hình nhỏ nhắn trong bộ y phục rực rỡ, cùng đôi mắt trong veo như non nước mùa thu, lặng lẽ nhỏ giọt, khuấy động bề mặt của cái giếng cổ ở tận sâu trong đáy lòng hắn. Trái tim vốn vô cảm của Thích Văn Uyên thoáng lỡ nhịp, lần đầu tiên thấy tay chân luống cuống, không biết phải làm sao.

Ban đầu hắn chỉ nghĩ, sau khi thành hôn sẽ cho nàng đủ thể diện, cho nàng cuộc sống sung túc không phải lo nghĩ, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.

Sau này hắn mới biết mình đã nhầm to.

Nàng xinh đẹp tựa hoa đào, bề ngoài nhìn thì hiền lành, nhưng thực chất bên trong lại chẳng hiền lành được như vậy. Ngày rước dâu hôm đó, Thích gia lấy cớ người trong nhà đột ngột đổ bệnh nên mới đến muộn, Tạ Già Ninh tuy thông cảm nhưng cũng không chịu xuất hiện ngay, cũng như lúc nàng thẳng thừng nhận xét Thích Văn Uyên chẳng khác nào lão phu tử chỉ biết dông dài của nàng.

Nàng chưa bao giờ để mình chịu thiệt, luôn luôn thẳng thắn mỗi khi gặp vấn đề để cùng nhau giải quyết. Nàng nóng nảy như mặt trời ngày hạ, bỗng chốc khiến thế giới của Thích Văn Uyên trở nên tươi sáng rực rỡ.

Mỗi sáng thức dậy hắn đều có nàng ở bên, mỗi chiều muộn đều thấy nàng chờ hắn trở về để dùng bữa. Nàng tặng hắn chiếc quạt sen đính ngọc, ngày lễ tết cũng cài lên tóc hắn một đóa tề hoa. Hắn biết dụng ý của nàng, rằng nàng đang muốn kéo gần khoảng cách giữa hai người họ, và kỳ lạ là hắn không hề thấy phiền phức, thậm chí còn âm thầm vui vẻ vì những hành động thân mật gần gũi ấy của họ.

Mãi cho đến ngày Thích Văn Hoằng quay về phủ.

Thích Văn Uyên đã ở ngay trước mặt hắn ta, đưa tay kéo lấy Tạ Già Ninh, lạnh lùng mở miệng: “Gọi tẩu tẩu.”

Hắn luôn luôn là bậc quân tử dịu dàng, đối đãi với nàng vừa tương kính vừa tử tế. Trước kia hắn chưa từng cho rằng mình sẽ yêu, nhưng rung động với nàng cứ mỗi lúc một nhiều, từ ngày này qua tháng nọ, lâu dần gom góp lại sẽ trở thành cái gọi là tình yêu.

Hắn cũng là con người, cũng sẽ ích kỷ, cũng sẽ chiếm hữu. Hắn không thể để một đóa hoa như nàng rơi vào tay Thích Văn Hoằng, lại càng luyến tiếc nàng nhiều hơn.

Luyến tiếc chiếc quạt sen đính ngọc, luyến tiếc cả đóa tề hoa cài trên mái tóc.

Cũng luyến tiếc cả những giọt nước mắt của nàng khi thấy hắn bị thương.

Hắn không phải là quân tử, hắn chỉ là một kẻ thua cuộc dưới tay Tạ Già Ninh, sẵn sàng làm mọi thứ để giữ nàng lại bên cạnh. Hắn biết mình hèn hạ, nhưng chung quy thì cả đời này, vì nàng, hắn đều có thể hèn hạ như vậy.

“Khi lời thề ước hóa thành biển rộng, vượt qua ngàn năm

Lòng chấp niệm chẳng nguôi, chôn vùi vào trong bụi trần năm tháng.”

Vì vậy, đời đời kiếp kiếp, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay.

____

*: Trích bản dịch lời bài hát Tuế Nguyệt Trần Ai do Châu Thâm thể hiện, Ost Tử Dạ Quy

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Mâm Đa Quả - Team Allin

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN