Tác giả:
Biệt Dạng
Reviewer:
AI_Dã Quỳ
Designer:
AI_Anh Thảo
Thể loại:
Hiện đại,
Hào môn thế gia,
Thanh mai trúc mã,
Thanh xuân vườn trường,
Gương vỡ lại lành,
Ngược,
Sủng Ngọt,
Sạch,
Nhẹ nhàng,
Chữa lành,
Điên cuồng,
HE,
Tâm lý
Độ dài: 102
Tình trạng: Hoàn convert
Lượt xem: 699
Giới thiệu:
Năm ấy Giang Hoán mới đến Ninh Thị, hàng xóm láng giềng sau lưng thóa mạ anh là tai tinh, còn cho rằng anh mắc bệnh t âm t hần, khiến cho những đứa trẻ cùng lứa khác tránh anh như tránh tà.
Chỉ có Chúc Kinh Sơ là ngoại lệ.
Cô cố chấp đến trước mặt anh, đẩy ra cánh cửa nặng nề kia, khiến cho thế giới tăm tối của Giang Hoán thấy được một tia ánh sáng.
Không ai có thể ngờ được, ngày đó cô lạnh lùng quyết tuyệt vứt bỏ anh, mặc kệ anh đã buông hết mọi kiêu ngạo tự tôn để níu kéo, cô cũng chẳng quay đầu lại dù chỉ một lần.
Lần trùng phùng sau đó, cô vẫn còn đang trong cảnh túng quẫn, còn Giang Hoán đã ngồi ở vị trí trên cao.
Ánh mắt lạnh lẽo đảo qua cô, lạnh nhạt nói: “Không quen biết.”
Chỉ ba chữ này, Chúc Kinh Sơ chạy trối c hết.
Không bao lâu sau, có số lạ gọi điện cho cô, bám riết mãi không tha. Cô do dự hai giây, cuối cùng tiếp điện thoại.
Tim cô đập như nổi trống: “Bạn trai em đang ở đây, không có chuyện gì thì cúp máy trước.”
Giang Hoán đáp: “Tôi đang ở dưới nhà em, nếu không muốn thấy mạng người thì tốt nhất em giấu hắn cho kỹ vào.”
***
Năm Chúc Kinh Sơ tám tuổi, ở Ninh Thị xuất hiện một cậu bé tên là Giang Hoán.
Bố của cậu từng là một phi công rất giỏi, nhưng đã b ỏ m ạng trong một vụ tai nạn máy bay cùng với hàng chục hành khách khác, đồn rằng nguyên nhân là vì tinh thần không được ổn định. Lại nghe nói vợ ông, cũng là mẹ của Giang Hoán, có tiền sử bệnh t âm t hần.
Bố Giang Hoán là mục tiêu cho muôn người chỉ trích giẫm đạp, mà họ còn cho rằng cậu cũng có gen di truyền t âm t hần từ mẹ. Vì thế nên cậu không được người lớn yêu thích, cũng thường xuyên bị những đứa trẻ cùng lứa khác bắt nạt. Giang Hoán chuyển về sống cùng ông nội, mỗi ngày hai ông cháu họ đều phải chịu cảnh người thân của những hành khách xấu số kia đến quấy rầy.
Lúc ấy, chỉ có Chúc Kinh Sơ chịu lại gần bắt chuyện tử tế với cậu.
Nguyên do rất đơn giản. Tuy Giang Hoán ít nói nhưng ngoại hình xuất chúng từ nhỏ, đám con nít do Vương Bảo cầm đầu ai nhìn cũng thích. Vương Bảo nói với Chúc Kinh Sơ, chỉ cần cô lôi kéo được Giang Hoán vào nhóm thì sẽ cho cô mượn trò chơi điện tử chơi một tuần.
Dẫu lúc đầu tiếp cận cậu là có mục đích, nhưng càng về sau, bản thân Chúc Kinh Sơ lại càng muốn tới gần cậu nhiều hơn. Mặc kệ mẹ Chúc có nói gì, cô vẫn cảm thấy Giang Hoán chẳng có lỗi gì cả. Cậu vừa phải sống xa bố mẹ, vừa phải hứng chịu mọi lời đàm tiếu, lúc bị bắt nạt chỉ dám yếu ớt phản kháng lại, bị ném đá chảy máu đầu vẫn chỉ biết khóc một mình.
Nhưng dù là vậy, khi Chúc Kinh Sơ bị người khác nhốt trong phòng dụng cụ đến khi trời tối, Giang Hoán vẫn đội mưa chạy khắp nơi để tìm cô. Khi cậu mở cánh cửa đó ra, toàn thân ướt sũng như chuột lột, với cô chẳng khác nào đấng cứu tinh từ trời rơi xuống. Cô không nói một lời mà nhào vào lòng cậu khóc nức nở.
Và kể từ ngày mưa hôm đó, câu chuyện dài mười năm của họ đã bắt đầu.
***
Có ai chưa từng trải qua thời kỳ phản nghịch ít nhất một lần trong đời.
Vào lúc Chúc Kinh Sơ nổi loạn nhất, cô đã bất mãn chống lại những luật lệ nghiêm khắc của mẹ. Có những lúc cô giận dữ mà không thể phát tiết ra ngoài, chỉ đành lau nước mắt rồi lẳng lặng rời khỏi nhà. Khi ấy cô vừa ngang bướng vừa ương ngạnh, vừa trẻ con vừa bốc đồng. Mẹ không chịu lắng nghe cô, bố thì sợ mẹ, chỉ có mình Giang Hoán đủ kiên nhẫn để nghe cô giãi bày mọi thứ, nghe cô khóc rồi dỗ cô nín.
Anh ít nói nên chỉ biết lắng nghe, nhưng lại chưa bao giờ chê cô phiền phức, còn nhớ rất kỹ sở thích của Chúc Kinh Sơ, chẳng hạn như nhạc của Trần Dịch Tấn, chẳng hạn như phim của Lưu Đức Hoa.
Rất nhiều năm về sau, trong những giấc mơ ngắn ngủi về năm tháng của thuở thiếu thời, Chúc Kinh Sơ vẫn hay thường nhớ đến cậu thiếu niên ấy.
Nhớ đến biểu cảm uất ức tủi thân của anh khi cô quan tâm Chu Tư Niên. Nhớ đến đôi tai đỏ ửng của anh khi tỏ tình với cô. Nhớ đến nhiệt độ ẩm ướt trong lòng bàn tay của anh khi nắm tay cô chạy trốn giáo viên. Nhớ đến nụ hôn đầu có vị mật đào. Nhớ cả chú cún nhỏ phơi nắng ở khoảng sân sau nhà Giang Hoán.
Nhớ đến nơi thế giới tĩnh lặng ẩn sâu trong đôi mắt màu hổ phách của anh, như thể chất chứa hàng ngàn hàng vạn tình cảm sâu đậm trong một chiều oi bức nọ, nhức nhối mà chẳng thể nói ra thành lời.
Cũng nhớ đến đêm mưa ấy, một học sinh ngoan như Giang Hoán đã đánh nhau với đám đại ca trường bên, vì cô. Anh c hặt đ ứt một ngón tay của tên cầm đầu, tàn nhẫn xuống tay với một cô gái, trải qua ba ngày bị t ạm g iam, suýt bị hủy đi tư cách thi đại học, đều là vì cô.
Vào thời khắc pháo hoa đón năm mới tỏa sáng trên bầu trời, Giang Hoán đã lừa dối cô, một mình ngồi trên hành lang bệnh viện chờ đợi ca mổ phẫu thuật của ông nội. Vào thời điểm diễn ra kỳ thi đại học, anh đã mất đi người thân duy nhất của mình, không có ai ngoài Chúc Kinh Sơ ở cạnh.
Anh nhìn vào mắt cô mà nói rằng, chỉ cần có cô ở bên cạnh, thì sau này không gì có thể đánh ngã anh được nữa.
Nhưng mà Chúc Kinh Sơ đã tàn nhẫn trả lời rằng, làm gì có sau này.
Giang Hoán, chúng ta sẽ không có sau này.
Cô ngang nhiên đưa ra rất nhiều lý do, biểu cảm lạnh nhạt, sau cùng còn bồi thêm một câu: “Mẹ tôi nói cậu bị t âm t hần tiềm ẩn, tôi nên tránh xa cậu thì hơn.”
Cả hai đều biết đó là nói dối, nhưng chẳng có ai đủ dũng khí để vạch trần cả. Dẫu biết là vậy, nhưng anh vẫn cứ cố chấp đến tìm cô, bất chấp mưa gió, bất chấp cả tự tôn kiêu ngạo để xin cô đổi ý. Cô không dám gặp anh, sợ rằng mình sẽ thật sự làm như vậy.
Sau khi Giang Hoán rời đi, Chúc Kinh Sơ đã t rầm c ảm mất một khoảng thời gian. Những bất đồng trong việc định hướng tương lai với mẹ Chúc càng khiến cô thêm sụp đổ. Nhưng từ nay về sau, sẽ không có ai đến giúp cô xoa dịu những uất ức tủi thân đó nữa rồi.
Mối tình đầu của cô tốt đẹp như thế, nhưng biết làm sao bây giờ, khi mùa hạ qua đi, tình yêu đầu đời của cô cũng theo đó mà tan thành tro bụi, mãi mãi bị vùi chôn ở nơi Ninh Thị nhỏ bé ấy.
Vào năm Chúc Kinh Sơ mười tám tuổi, chàng trai tên Giang Hoán đó đã cứ thế mà rời khỏi cuộc đời cô.
***
Từ khi còn nhỏ, Giang Hoán đã từng mơ ước trở thành một phi công, từng yêu thích những chiếc máy bay và những chuyến hành trình mà bố đã từng kể.
Đáng tiếc là anh không đủ tư cách để làm phi công, tất cả đều là vì chuyện cũ của ông và tiền sử bệnh của mẹ anh. Mặc dù giấc mơ đã từ bỏ Giang Hoán, nhưng Chúc Kinh Sơ thì vẫn luôn ở đó. Không biết từ bao giờ, ước mơ của anh đã biến thành cô.
Giang Hoán đã mất rất nhiều thời gian để thừa nhận rằng anh thích cô. Vì thấy cô quá vô tư nên không nói ra, cho tới khi Chu Tư Niên xuất hiện chen chân vào. Câu chuyện sau đó, bao gồm chuyện yêu cô và được cô yêu, đều trở thành động lực to lớn giúp anh vượt qua những tháng ngày bất hạnh của thời niên thiếu.
Đẹp đẽ biết mấy, ngọt ngào biết mấy, cho nên khi tỉnh giấc Giang Hoán lại tiếc nuối khôn nguôi.
Sau khi ông nội mất, nhà ngoại đã tìm đến anh, hứa hẹn bù đắp cho anh tất cả mọi thứ. Anh vốn không muốn đi, nhưng chính tay Chúc Kinh Sơ lại đẩy anh ra, lạnh nhạt nói anh không xứng với cô.
Ai nói đã từng nói, cuộc đời vốn là một chuỗi giấc mơ này nối tiếp giấc mơ kia, cứ lặp đi lặp lại mà chẳng có hồi kết. Anh cũng thế, cũng chìm đắm trong công việc, cũng khoác lên mình dáng vẻ xa hoa của giới hào môn, dựa vào r ượu và t huốc l á để giữ tỉnh táo mà làm việc, quay cuồng như một con thoi chẳng biết mệt mỏi.
Lần gặp lại tám năm sau đó tựa như một thoáng kinh hồng của đời người, khiến anh bỗng chốc bừng tỉnh khỏi những ngày tháng vô tận như thế.
Chúc Kinh Sơ ngơ ngác đứng đó, hứng trọn ánh mắt lạnh lùng của anh. Nhưng cô nào hay biết, bàn tay anh đặt trên đùi đang run lên dữ dội.
Cô không biết rằng suốt ngần ấy năm, anh nhớ cô đến sắp phát đ iên.
Chỉ cần Chúc Kinh Sơ nói một câu hối hận, anh sẽ bất chấp tất cả, buông bỏ tất cả để yêu cô thêm lần nữa. Chỉ đơn giản là một câu em nhớ anh thôi, vừa khiến Giang Hoán mười bảy tuổi phá vỡ mọi quy tắc vì cô, lại khiến Giang Hoán hai mươi sáu tuổi tình nguyện c hết vì cô.
Sơ Sơ của anh, khi cô ngược dòng người chạy về phía anh, hình bóng xinh đẹp của cô in chồng lên bóng dáng của cô thiếu nữ ở Ninh Thị năm ấy. Nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy anh, hứa rằng vĩnh viễn sẽ không bỏ rơi anh.
Đó chính là cảnh xuân tươi đẹp nhất mà Giang Hoán đã từng có cho riêng mình.
____
“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Dã Quỳ
*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết
BÌNH LUẬN
THÔNG TIN
Công ty TNHH thương mại dịch vụ truyền thông đa phương tiện Allin
Địa chỉ: 15/2 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 4, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
LIÊN HỆ
Email: [email protected]
@copyright 2022.
Allin ltd. All rights reserved