
Tác giả:
Thước Kiều Tây
Reviewer:
AI_Lạc Tiên
Designer:
AI_Nha Thanh
Thể loại:
Cổ đại,
Cung đình hầu tước,
Cung đấu,
Hào môn thế gia,
Gia đấu,
Tranh quyền đoạt vị,
Sạch,
Sủng Ngọt,
Chữa lành,
Hài hước,
Nhẹ nhàng,
HE
Độ dài: 62
Tình trạng: Hoàn edit
Lượt xem: 113
Giới thiệu:
Tạ Nghi Châu cứu một người đàn ông mất trí nhớ sắp c hết trong lúc bỏ nhà ra đi.
Y soi mói bắt bẻ, lười biếng, mưu ma chước q uỷ, luôn khiến Tạ Nghi Châu tức giận, làm người ta chỉ muốn t át cho y một phát c hết tươi.
Sau đó y c hết thật, Tạ Nghi Châu tự mình an táng cho y, buồn một thời gian dài.
Cho đến một hôm, nàng trở thành t ội p hạm bị t ruy n ã, t ội d anh là c hôn s ống Thái tử, chịu phán quyết lăng trì giữa đường phố, liên lụy cửu tộc.
Tạ Nghi Châu: “...?”
...
Cô con gái “lắm bệnh thành thầy” của Tạ ngự sử không hề biết gì về y thuật.
Giang Cảnh Chi biết nhưng không vạch trần.
Ban đầu, y chỉ muốn xem mục đích của nàng là gì. Sau khi biết nàng là người cứu mạng mình lúc y bị mất trí nhớ, y định thỏa mãn mong muốn của nàng, cho nàng quay lại. Nhưng bất ngờ y gặp được vị thiên kim tiểu thư trước giờ vốn luôn giữ đúng khuôn phép mà lại say rượu mất hết lễ nghĩa, nhào vào mình với đôi mắt ngấn lệ.
Giang Cảnh Chi cau mày, đang định đẩy người ấy ra thì có một bàn tay vuốt ve mặt y.
Sự đụng chạm như đã từng quen khiến Giang Cảnh Chi hoảng hốt, ngay sau đó, mặt y bị ai đó véo mạnh một phát, người trong lòng vừa rưng rưng nước mắt vừa mắng: “Tên k hốn k iếp!”
Giang Cảnh Chi: “...”
To gan!
***
Tạ Nghi Châu vốn là thiên kim tiểu thư của Tạ gia, đáng ra nên được yêu thương chiều chuộng mà lớn lên trong vòng tay của mọi người. Thế nhưng, từ khi nàng có ký ức cho đến tận lúc trưởng thành, hai chữ cha mẹ với nàng mà nói, tựa như làn khói mỏng manh vương vấn bên bếp nhà. Tràn ngập mùi vị cay nồng, khó chịu, khiến con người ta chỉ vô tình hít phải đã cảm thấy lòng dạ bức bối ngột ngạt.
Ban đầu, khi còn thơ bé, Tạ Nghi Châu luôn ngày đêm dõi mắt mong ngóng về hướng Kinh Thành phía xa xa kia, chờ đợi cha mẹ sẽ đến đón nàng về phủ, được ôm ấp vỗ về vào lòng. Thế nhưng, thời gian như tơ kéo, đằng đẵng trôi qua, một năm rồi hai năm, năm năm rồi mười năm… Cứ thế, vẫn chẳng có ai đến đón nàng.
Trái tim Tạ Nghi Châu theo mỗi mùa xuân hạ thu đông cũng từ mong đợi phấn khởi dần bình tĩnh trấn định rồi tàn úa héo rũ không còn lại gì. Dường như mọi cảm xúc của nàng đang bị bào mòn, chầm chậm tan biến hết thảy. Bởi vì, nàng hiểu được rằng, sẽ chẳng có ai vì nàng mà đến đây. Bọn họ, ngay từ giây phút đầu, đã muốn vứt bỏ nàng, cũng lãng quên nàng mất rồi.
Trân châu rơi vào biển cả, vùi lấp dưới đại dương mênh mông tăm tối, thật chua xót làm sao.
Nhưng rồi, biến cố lớn lại xảy ra, em trai song sinh của Tạ Nghi Châu ở Kinh Thành không may mắc bệnh nặng rồi mất đi. Lúc này, Tạ gia mới nhớ đến, họ vẫn còn một cô con gái nương nhờ nơi xa, liền muốn đưa nàng về. Nói hoa mỹ là bù đắp lại những chuyện xưa cũ, gia đình quây quần hoà thuận bên nhau. Nói khó nghe là đem quân cờ có giá trị về liên hôn trong cuộc chiến quyền lực chốn hoàng cung.
Nếu như Tạ Nghi Châu vẫn còn nhỏ chưa hiểu chuyện, có lẽ nàng đã thật sự vui mừng với sự đoàn tụ này. Nhưng, Tạ Nghi Châu bây giờ nào còn phải là đứa nhỏ ngốc nghếch ngày trước kia chứ? Chỉ vì một chút hy vọng mỏng manh mà đêm ngày cầu nguyện ước ao.
Đáy lòng nàng một mảnh tịch mịch bi thương, nỗi buồn như mưa giăng vào đôi mắt, lạnh giá cùng cô độc biết bao. Chung quy, chỉ muốn buông bỏ tất cả, trốn chạy thật xa, chẳng màng vinh hoa phú quý, chẳng cần tình cảm khát khao.
Cứ thế, Tạ Nghi Châu kiên định lại dũng cảm, rời đi trong đêm, lưu lạc chốn dân gian rộng lớn. Nàng sẽ tự tìm cho mình một ngôi nhà, một chốn nương thân, đi qua những năm tháng dài.
Kỳ thật lựa chọn này với Tạ Nghi Châu là một điều không hề dễ dàng. Bởi nàng chỉ là một cô nương xinh đẹp yếu đuối, lang bạt như vậy sẽ tiềm tàng rất nhiều hiểm nguy khổ sở. Thế nhưng, nàng lại không hề hối hận. Nàng không muốn đến Kinh Thành, không muốn vào Tạ phủ, càng không muốn trở thành món hàng thay thế bị người lợi dụng đem đi trao đổi.
Cuộc đời của Tạ Nghi Châu nàng, nàng muốn tự gánh vác.
Và tại nơi trấn Thanh Thuỷ cách xa Kinh Thành vạn dặm này, nàng đã vô tình cứu một người bị thương nặng đến suýt c hết. Để rồi, toàn bộ quỹ đạo vận mệnh cùng tương lai của nàng, đã bị cái nghiêng đầu của người ấy, đổi thay tất cả.
Y là M a Đói, cũng là Thái tử đương triều, Giang Cảnh Chi
***
Bề ngoài Tạ Nghi Châu là một người lạnh nhạt buồn tẻ, không giỏi nói chuyện hay khéo léo tài giỏi. Thế nhưng, sau dáng vẻ nhàn nhạt xa cách đó lại là trái tim đầy vết xước và yếu mềm. Vậy nên, nàng mới có thể chẳng màng những nguy hiểm gần kề mà liều mạng cứu sống một người xa lạ bị trọng thương còn mất trí nhớ như thế.
Chẳng những hằng ngày nàng lo ăn lo uống cho y, còn chăm sóc giúp đỡ y tháo băng thay thuốc chữa thương. Thế mà cái người bị bệnh nặng này còn không hiểu chuyện biết điều, lúc nào cũng như đang đứng phía trên cao ngang ngược ra lệnh cho nàng, cái này không được, cái kia không xong, cái đó không thích… Thật phiền và tức giận.
Và cũng chỉ có y mới có thể khiến cho những cảm xúc bằng phẳng của Tạ Nghi Châu trở nên dao động phập phồng. Vậy là, nàng mắng y, nàng đánh y cho hả cơn giận. Ai bảo cái miệng thiếu đòn của y cứ một hai phải chọc nàng nổi đ iên đến mất nhân tính mới chịu thôi cơ chứ.
Vậy mà, không hiểu sao, thời gian lặng lẽ lướt qua, cũng là khi Tạ Nghi Châu lơ đễnh nhận ra, mình thích y mất rồi.
Thích cái cách y dùng lời nói trêu gan ghẹo phổi cho nàng nổi quạu. Thích cái cách y sau đó lại dùng sự dịu dàng và mềm mại dỗ dành nàng. Thích cái cách cho dù y thương thế thê thảm lại chưa từng để nàng bị ai khác ức hiếp giẫm đạp. Thích cái cách dù miệng và tâm y chẳng đồng nhất lại cứ thích tỏ vẻ ta đây đáng g hét với nàng…
Phải chăng, như cây mơ trước hiên nhà của Tạ Nghi Châu, trong một sớm thu muộn, hoa trắng nở đầy cành như bông tuyết lả lướt trong gió, mang hương thơm và dư vị của đất trời, hoà quyện nơi trái tim nàng không rời đi nữa.
Thế nhưng, bình yên chưa được bao lâu thì mây đen kéo đến, giông tố chớp nhoáng trên bầu trời báo hiệu những điều tồi tệ. Những kẻ xấu xa quanh Tạ Nghi Châu vẫn luôn rình rập chờ đợi thời cơ để ra tay với nàng. Cái c hết của Phương Hùng, sự t ruy s át của Phương Chấn làm đảo lộn toàn bộ cuộc sống của nàng.
Và trong cơn hoảng loạn đê mê cùng Ma Đói, Tạ Nghi Châu đã vô tình khiến y bị thương thêm lần nữa rồi c hết đi trước mắt nàng. Sau đó, nàng còn tự tay an táng cho y một nấm mộ đơn sơ.
Từ đây, cái tên M a Đói trở thành vết cắt nơi lồng ngực Tạ Nghi Châu, mỗi khi suy nghĩ chạm đến ký ức về y, liền như bị ai đó giày vò trái tim, đau đớn vô tận.
Tạ Nghi Châu cũng bắt đầu hành trình trốn chạy của mình khỏi bàn tay m a q uỷ của những kẻ kia. Cứ thế, mang theo sự vụn vỡ rách nát, phiêu bạt bôn ba không biết ngày sau ra sao.
Chỉ là, Tạ Nghi Châu đã không ngờ được rằng, người nàng gọi là M a Đói không ai khác chính là Thái tử đương triều, đã bị chính tay nàng tự mình c hôn sống. Nay y được cứu trở về, hoàng cung dậy sóng, chờ đợi cái kết bi thảm cho người gây ra mọi chuyện.
Mà Tạ Nghi Châu, từ người cứu mạng Thái tử Giang Cảnh Chi, nhanh chóng biến thành kẻ p hản t ặc đất trời không dung.
***
Giang Cảnh Chi là Thái tử do Hoàng đế chỉ định khi còn nhỏ và tự mình bồi dưỡng ra. Thế nên, nói y là viên ngọc quý giá nhất thế gian cũng không sai, bất kỳ ai cũng không được chạm vào hoặc gây nên vết xước nào. Vậy mà, giờ đây, y không những bị p hản t ặc mưu hại trọng thương, còn bị chôn sống suýt c hết. Điều ấy, như một sự đả kích vào quyền uy của hoàng gia. Thế nên, dù là ai, Hoàng đế hay Thái tử, đều không thể tha thứ bỏ qua, bọn họ phải trả một cái giá xứng đáng cho sự việc này.
Điều kỳ lạ là vết thương của Giang Cảnh Chi sau khi được Thái y viện tháo ra và chữa trị lại thì mãi vẫn không lành, còn có nguy cơ ngày càng trở nặng hơn, thân thể y đứng trước lằn ranh sinh tử. Thế nên, y cần tìm ra người đã cứu mạng mình lúc trước. Nhưng mà, sau khi tỉnh dậy, y lại đánh mất phần ký ức của mấy tháng đó, mơ hồ không rõ mọi chuyện. Vì vậy, y cần phải lật lại toàn bộ mọi thứ lên…
Chiếc bẫy lớn giăng ra, chờ đợi con cá nhỏ chui vào lưới.
Thật ra, Tạ Nghi Châu có thể mặc kệ mọi chuyện về Giang Cảnh Chi, xem như không hay biết gì. Nàng an phận quay về làm Tam tiểu thư Tạ gia, không màng tất cả. Thế nhưng, nàng vẫn luôn canh cánh trong lòng về M a Đói. Cho dù y có là Thái tử, muốn tìm tung tích p hản t ặc hay g iết c hết nàng, thì nàng vẫn day dứt nhớ thương y.
Đứng trước Giang Cảnh Chi, Tạ Nghi Châu biết được, y không phải là M a Đói ngày trước chỉ thuộc về mình nàng nữa rồi. Y giờ đây là Thái tử kiêu ngạo đ ộc á c, chất chứa toàn mưu tính về quyền lực và c hém g iết không ghê tay.
Giang Cảnh Chi quên mình từng là M a Đói, cũng đã quên hết những chuyện họ từng có với nhau. Y đối xử với nàng lạnh lẽo tàn nhẫn, chẳng còn ấm áp hay dịu dàng. Vậy mà, Tạ Nghi Châu vẫn mềm lòng muốn giúp y nhanh lành vết thương, giải được cổ trùng, truy quét được đám p hản t ặc còn lại kia. Sau đó, nàng sẽ rời khỏi Kinh Thành, biến mất vĩnh viễn trước mắt y. Duyên nợ kiếp này, xem như chấm dứt.
Thế nhưng, trong men say của hương rượu mơ thoang thoảng, Tạ Nghi Châu vẫn không kìm lòng được mà rơi nước mắt. Giọt lệ nàng như sương mai, lấp lánh trên gò má, từng giọt rơi xuống thật nhẹ. Chẳng biết sao, lại rơi thẳng vào trái tim bất an hỗn loạn của Giang Cảnh Chi. Dường như đâu đó trong lòng, những cảm xúc thân quen bất ngờ phủ vây y.
Giang Cảnh Chi bỗng nhiên đau lòng, y không muốn nàng khóc, không muốn đôi mắt xinh đẹp của nàng lại nhiễm những u buồn chua xót như vậy. Nó như càn quấy vào trái tim y, khiến y đau đớn và khổ sở.
Hoá ra, tình yêu dành cho nàng chưa bao giờ mất đi, nó vẫn luôn ở đó, chờ đợi y thấu hiểu.
Vậy thì, Giang Cảnh Chi sao lại buông tay Tạ Nghi Châu được kia chứ? Cho dù y có là M a Đói hay Thái tử thì nàng đều là của y. Mãi mãi thuộc về y.
____
“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Lê - Team Allin
*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết
BÌNH LUẬN
THÔNG TIN
Công ty TNHH thương mại dịch vụ truyền thông đa phương tiện Allin
Địa chỉ: 15/2 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 4, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
LIÊN HỆ
Email: [email protected]
@copyright 2022.
Allin ltd. All rights reserved