
Tác giả:
Kim Thời An
Reviewer:
AI_Lạc Tiên
Designer:
AI_Nguyệt Bạch
Thể loại:
Hiện đại,
Hào môn thế gia,
Duyên trời tác hợp,
Showbiz,
Cưới trước yêu sau,
Nghiệp giới tinh anh,
Sạch,
Sủng Ngọt,
Nhẹ nhàng,
Chữa lành,
HE
Độ dài: 65
Tình trạng: Hoàn edit
Lượt xem: 139
“Nếu không phải vì trái tim em cứ khăng khăng ghi nhớ, thì tình yêu ấy đã bị nỗi đau nhấn chìm từ lâu rồi.” *
Bóng đêm như chiếc màn tơ lụa màu đen lướt qua vạn vật, bao trùm mọi thứ vào tăm tối, khe khẽ lời thì thầm của nỗi bất an hoảng loạn. Ngọn lửa nhanh chóng lan ra, nhuộm sắc trời thành màu đỏ rực tựa dung nham trên ngọn núi xa xăm đổ ào từng dòng xuống mặt đất cằn cỗi. Đến cơn gió cũng mang theo dư vị của những làn khói đục ngầu dày đặc cuộn trào. Khắp nơi vấn vít mùi của sự c hết chóc…
Khương Đường như trở lại vào khoảnh khắc ấy, trong căn phòng nhỏ hẹp tràn đầy lửa và khói. Nỗi sợ hãi như thuỷ triều dần lan trên mặt biển thăm thẳm, nhấn chìm cô xuống đại dương bao la.
Chẳng thể cất nên lời. Những tiếng thở gấp dồn dập. Hy vọng như tơ mỏng vương vấn, dễ dàng đứt gãy… Cái c hết cận kề trong gang tấc.
Cô bé cuộn mình trên giường, thế giới qua đôi mắt là những vệt xám lem màu. Mọi thứ đều trở nên mơ hồ hỗn loạn.
Thế nhưng, vào giây phút đó, có một chàng trai đã bất chấp tất cả, đập tung cánh cửa kia khiến mảnh vỡ văng tung toé. Giọng anh như tiếng suối trong len qua khe núi vào một sớm tinh mơ, trầm ấm đầy dịu dàng. Anh bảo, đừng sợ, có anh đây rồi.
Người ấy, mang theo sự kiên định lại mềm mại ôm lấy Khương Đường nhỏ bé chạy trốn khỏi cơn ác mộng kinh hoàng. Người ấy, rút hết những chiếc gai nhọn từng ngày xuyên vào da thịt và nói với cô rằng, thế giới này kỳ thật vẫn rất xinh đẹp, cho nên em đừng vội bỏ cuộc. Cứ tiến về phía trước, mặt trời rực rỡ sẽ soi sáng con đường em đi.
***
Trước năm 5 tuổi, Khương Đường đã từng có một gia đình ấm áp. Lúc đó, cô bé là viên minh châu trân quý được bao người yêu thương chở che, từng ngày đều trôi qua trong niềm vui. Thế nhưng, tất cả nhanh chóng sụp đổ vào một ngày giông bão.
Cơn mưa năm ấy không chỉ cuốn trôi đi những hạnh phúc giả tạo mà cô có, còn cướp lấy người mẹ mà cô yêu thương vô cùng. Chiếc xe của bà gặp tai nạn thảm khốc trên đường đi tìm chồng. Máu loang ra khắp nơi, tựa bức tranh với những gam màu nóng vô tình bị người ta làm đổ, không cách nào che giấu.
Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, Khương Đường từ thiên đường rơi xuống vực sâu. Ngày sinh nhật bố cũng là ngày mẹ mất. Ngày hân hoan lại thoáng chốc hoá thành ngày chia lìa tử biệt. Mà tàn nhẫn hơn cả đó cũng chính là lúc sự thật về những gì mấy năm qua bị phơi bày ra ánh sáng.
Bố không những ngoại tình bên ngoài, còn có thêm một đứa con gái riêng bằng cô. Và hôm ấy, ông ta đang cùng hai người kia bên nhau đón mừng sinh nhật. Cuối cùng, chỉ có Khương Đường là mất mẹ, mất tất cả những gì chân chính thuộc về mình.
Những tháng năm tiếp theo, Khương Đường luôn phải sống trong sự giày vò dằn vặt bản thân. Sự tổn thương từ quá khứ và những nỗi đau chồng chất đã khiến trái tim cô trở nên trầm lặng u uất. Như có viên đá đè nặng trong lòng, mỗi lần hít thở đều trở nên khó khăn đau đớn.
Khương Đường chỉ mong nhanh chóng trưởng thành, rời xa nơi này, trốn chạy khỏi những ký ức đẫm màu nước mắt kia… Vì cô sợ rằng, chỉ cần ở lại đây thêm một giây phút nào nữa thôi, cô sẽ không khống chế được bản thân mà đưa mũi dao cắm sâu vào ngực từng kẻ á c đ ộc này mất.
Vì thế, Khương Đường có hai năm đến Hàng Châu sống cùng bà ngoại, tìm cách chữa lành từng vết thương lòng. Quãng thời gian này cũng là viên thuốc giúp cô vượt qua được những tháng ngày chông chênh mất phương hướng. Để những khi tuyệt vọng khổ sở nhất, trái tim sẽ dịu dàng bảo rằng, có một nơi ấm áp vẫn dang rộng vòng tay chờ cô trở về.
***
Cuộc hôn nhân giữa Khương Đường và Lục Tầm Chiêu chính là liên hôn gia tộc, không bắt đầu bằng tình yêu. Thế nên, đối với những gì sắp sửa đối mặt với cô đều là những khoảng không mơ hồ rối rắm. Cô không tin vào tình yêu lại càng không tin vào cái gọi là sự bền vững trăm năm. Tấm gương bố mẹ còn đó, nỗi đau hằn sâu chưa phai mờ, lấy cái gì để đảm bảo lời hứa đi đến trọn đời trọn kiếp kia chứ?
Khương Đường chỉ là một cô gái bình thường, muốn có cuộc sống bình an giản dị mà thôi. Sở dĩ cô dấn thân vào giới giải trí không phải vì cầu mong có được sự nổi tiếng hay kiếm được thật nhiều tiền. Cô chỉ muốn thực hiện giấc mộng ôm ấp nhiều năm của mẹ và thêm nữa là quảng bá cho ngành nghề truyền thống hoa dây đang dần mất đi.
Vì thế, chẳng mấy ai hay về nữ diễn viên tuyến 18 tên Khương Đường cả, lại còn không mấy người biết nhiều về thân phận bà chủ nhà họ Lục cao sang quyền quý không ai dám với đến của cô.
Khương Đường nghĩ rằng, cứ như vậy cũng tốt. Cô và anh sẽ không vì những vướng mắc tình cảm mà dần trở nên chán ghét nhau. Cô làm việc của cô, anh làm việc của anh. Bọn họ là những người thân quen nhưng cũng là những người xa lạ trong cuộc sống của nhau.
Chỉ là Khương Đường đã không biết, từ lúc ban đầu gặp gỡ cho đến khi cả hai bước vào cuộc hôn nhân này, chưa bao giờ là một sự vô tình hay sắp đặt của số phận cả. Bởi vì, luôn có người muốn đổi thay vận mệnh, đem đoá tường vi xinh đẹp e ấp nơi góc phố cổ kính trộm giấu vào lòng mình. Nguyện chở che vun trồng cho nó đi qua sương lạnh gió rét của đất trời.
Để đoá hoa nhỏ, có thể nở rộ rực rỡ trong ngày nắng đẹp.
***
Khắp thành phố Dung đều cho rằng, Lục Tầm Chiêu sinh ra đã đứng trên đỉnh cao kim tự tháp, dưới chân là muôn vàn thần dân. Là người nắm quyền của Lục Thị, khí chất anh kiêu ngạo lạnh lùng và xa cách vô cùng. Lúc nào cũng như mảnh băng tuyết giá lạnh, chỉ đứng gần cũng khiến người ta vô thức cảm thấy lạnh lẽo ngột ngạt và sợ hãi.
Thế nhưng, không mấy ai biết được, để đi đến vị trí như ngày hôm nay, Lục Tầm Chiêu đã phải trả cái giá đắt như thế nào. Người khác nhìn thấy vinh quang tiền tài và quyền lực nhưng lại không thấy những mất mát khổ sở anh đã trải qua.
Bố mẹ anh gặp tai nạn thảm khốc mất đi, mà đến cùng lại là một âm mưu hoàn chỉnh. Chứng bệnh lạ liên tiếp xảy ra trong gia tộc, từng màn á m s át hãm hại không từ thủ đoạn để diệt trừ người thừa kế. Mỗi ngày đều là những lần dạo chơi cùng Tử thần. Dưới lớp mặt nạ đó, ai bạn ai thù đều không thể biết trước.
Vậy mà, Lục Tầm Chiêu đã vượt qua tất cả, xây dựng cho mình một đế chế vững chắc rộng lớn, thâu tóm gần như toàn bộ huyết mạch kinh tế của cả thành phố. Chỉ khi anh nắm được mọi thứ trong tay, anh mới có đủ khả năng để bảo vệ được tốt nhất những người mà anh yêu thương trân trọng là bà nội, em gái và cô vợ nhỏ của mình.
Lục Tầm Chiêu ngay từ ban đầu đã phải lòng đoá hoa nhỏ Khương Đường. Thế nên, anh mới bằng lòng liên hôn, muốn dùng thời gian sau hôn nhân để khiến cô rung động. Vì vậy, cho dù là ở nơi nào và ở đâu, anh đều luôn bảo vệ, bênh vực và dung túng cho Khương Đường muốn làm gì cũng được. Có anh chống lưng, cô chẳng cần phải sợ ai hết.
“Người mà tôi đã chọn, sẽ là cả đời. Chỉ cần tôi còn, vị trí nữ chủ nhân nhà họ Lục của em sẽ không bao giờ bị lung lay.”
"Nếu muốn khóc thì cứ khóc đi, có tôi ở đây, không cần phải kìm nén."
***
Khương Đường vốn là người có trái tim lạnh nhạt thờ ơ, chưa từng vì chuyện gì mà vương vấn. Thế nhưng, trong những giây phút yếu lòng thương tổn, bên cạnh cô luôn có một Lục Tầm Chiêu kiên định vững vàng. Anh cho cô mượn bờ vai để khóc, mượn uy danh để đe doạ kẻ khác, mượn vỏ bọc để trả thù cho mẹ… Chỉ cần là điều mà cô muốn làm, anh sẽ luôn âm thầm ủng hộ hết thảy.
Tựa như vết mực loang, bắt đầu là những nét nhè nhẹ mờ nhạt, rồi chẳng biết tự khi nào lại trở thành vết tích đậm sâu không thể xoá mờ. Tình yêu cũng như sợi tơ lướt trên sương sớm ngày hè, mơ hồ giăng giăng kết thành lưới tình dày đặc. Lại như những mảnh dây nhỏ quấn quanh trên khung hoa cô vẫn đan mỗi ngày, dần định hình thành chiếc vòng độc đáo đẹp xinh.
Khương Đường nhận ra, mình đã yêu Lục Tầm Chiêu.
“Năm cô năm tuổi, mẹ qua đời, cô từng nghĩ rằng mặt trời trong thế giới của mình đã lặn mất rồi.
Năm hai mươi ba tuổi gặp được Lục Tầm Chiêu, cô lại một lần nữa có được mặt trời của riêng mình - tỏa sáng rực rỡ, xua tan bóng tối trên con đường phía trước.”
Có anh ở bên, con thuyền từng bấp bênh trôi dạt ngoài đại dương xa xôi của cô đã tìm thấy bến bờ neo đậu bình yên cho mình. Để trong những ngày giông bão bủa vây, nơi cuối kia có ánh đèn sáng rõ của ngọn hải đăng dẫn lối cho cô trở về nhà.
Trở về với anh, Lục Tầm Chiêu.
Ánh nắng vỡ tan thành những mảnh nhỏ trên mặt biển lấp lánh.
Mặt trăng mang theo nỗi nhớ nhung đi qua từng lớp mây mỏng.
Lá phong đỏ rực gửi gắm tương tư cho người xa chẳng thấy.
Và đoá tường vi nhỏ e ấp bung nở tình yêu chờ người.
Chờ người, trước hiên nhà có em.
____
*: Trích bản dịch lời bài hát Lưu ly do Chu Tinh Tinh thể hiện
“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Hạch Đào - Team Allin
*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết
BÌNH LUẬN
THÔNG TIN
Công ty TNHH thương mại dịch vụ truyền thông đa phương tiện Allin
Địa chỉ: 15/2 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 4, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
LIÊN HỆ
Email: [email protected]
@copyright 2022.
Allin ltd. All rights reserved