Tác giả:
Túng Túng Đích Tiểu Bao
Reviewer:
AI_Lạc Tiên
Designer:
AI_Song Thiện
Thể loại:
Cổ đại,
Cung đình hầu tước,
Cung đấu,
Hào môn thế gia,
Duyên trời tác hợp,
Sạch,
Sủng Ngọt,
Điên cuồng,
Độc chiếm ,
Biến thái,
Tâm lý,
Sảng văn,
Chữa lành,
Nhẹ nhàng,
Ấm áp,
HE
Độ dài: 119
Tình trạng: Hoàn convert
Lượt xem: 127
Tô Châu là mảnh đất xinh đẹp nằm trên vùng Giang Nam rộng lớn. Bốn mùa hoa nở, hương thơm ngát vấn vương khắp nơi. Dường như, trong mỗi nhịp thở, đều khiến người ta xao xuyến trầm mê quên lối về. Thế nhưng, cho dù cảnh sắc có phong tình đến mấy, cũng không thể khiến trái tim Dư Yểu yên ổn. Bởi vì, kể từ ngày cha mẹ mất đi, cuộc đời của nàng đã trở nên nhấp nhô dậy sóng. Và nơi đây, có thể sẽ là nơi huỷ hoại nàng không thương tiếc.
Dư Yểu đã từng có một cuộc sống bình an ấm áp. Khi đó, nàng là viên trân châu quý giá trong lòng của cha mẹ. Từng ngày trôi qua, là những chuỗi dài của tiếng nói cười hạnh phúc. Dư phủ, chứa đựng toàn bộ tuổi thơ và những tháng năm đong đầy ký ức của nàng. Nơi hương trầm và hoa mơ, hoà quyện với nhau, vướng vít khắp cõi lòng.
Thế nhưng, năm Dư Yểu mười ba tuổi, hôm ấy mây giăng đầy trời, âm u xám xịt, báo hiệu về một cơn bão lớn đang kéo đến. Chiếc thuyền chở cha mẹ nàng gặp nạn trên biển, sóng đánh tan tác, thân xác vùi sâu dưới lòng đại dương bao la. Mưa vẫn nặng nề rơi, sấm chớp từng vạch sáng tối xé rách bầu trời…
Dư Yểu cuộn tròn thân thể, run rẩy từng đợt không thôi. Chỉ qua một đêm giông tố, nàng trở thành đứa trẻ không cha không mẹ. Giữa thế giới mênh mông này, chẳng có ai sẽ dùng yêu thương và vòng tay chở che bảo vệ cho nàng nữa rồi. Dư Yểu, như cánh hoa mơ mỏng manh ngoài sân, bị mưa gió vò nát, bất lực cùng tuyệt vọng.
Lúc ấy, Dư Yểu vẫn còn quá nhỏ để có thể tiếp quản mọi thứ do cha mẹ để lại và Dư phủ. Thế nên, nàng đành phải đến nương nhờ nhà đại bá, kiên nhẫn giữ tròn đạo hiếu ba năm.
Người nhà đại bá đối xử với Dư Yểu không hề tốt chút nào. Họ luôn xem nàng là kẻ ăn nhờ ở đậu chẳng có ai chống lưng mà một mặt muốn chiếm hết gia sản của nàng, một mặt lại coi thường khinh nhục nàng. Ai cũng có thể dùng hành động và lời nói tổn thương nàng.
Thật ra, Dư Yểu hiểu hết. Vì thế, nàng luôn cố gắng tránh tranh chấp hay xung đột không đáng có. Bởi vì, nàng biết, nếu bây giờ trực tiếp đối đầu cùng họ, nàng sẽ thua thiệt. Không những đánh mất tất cả gia sản, còn đẩy bản thân vào con đường c hết. Những kẻ xấu xa đó, đã muốn tính kế nàng từ lâu rồi.
Thứ duy nhất Dư Yểu có thể dựa vào chính là mối hôn sự mà mẹ nàng để lại. Năm xưa, bà có ơn cứu mạng phu nhân phủ Trấn Quốc công. Thế nên, cả hai nhà đính ước cho Phó Vân Chương và Dư Yểu. Hẹn khi trưởng thành sẽ thực hiện lời hứa.
Giờ đây, Dư Yểu mười sáu tuổi, vị hôn phu cũng gửi thiếp đến nói muốn tiếp nàng đến Kinh Thành thành hôn.
Dù đã nhiều năm trôi qua, thế nhưng trong tâm trí của Dư Yểu vẫn lưu lại chút hình bóng mờ nhạt vị hôn phu của mình. Nàng nhớ khi bé đã từng gặp một lần, hắn rất cao cũng rất khôi ngô tuấn tú. Màu xanh ngọc trên y phục nhuộm đầy giấc mơ của nàng.
Dư Yểu thật sự vui mừng khôn xiết. Dường như đây là cọng rơm cứu mạng của nàng vào lúc này. Vì thế, nàng phải nắm thật chắc, bước ra khỏi bàn tay m a q uỷ của đại bá. Chỉ có như thế, nàng mới thay đổi được số phận của bản thân. Mà dẫu cho con đường phía trước có như thế nào, nàng đều cam tâm tình nguyện đương đầu.
Lần đầu tiên Dư Yểu nhìn thấy vị hôn phu của mình là trên bến thuyền. Hắn đứng đó, cao lớn uy nghiêm, dung mạo và khí chất vượt trội hơn người, đến ánh mắt cũng sắc bén lạnh lùng khiến người ta run sợ.
Thế nhưng, Dư Yểu lại như con bướm với đôi cánh rạng rỡ sắc màu, một cái lả lướt liền đến bên hắn. Đôi mắt nàng sáng trong lấp lánh tựa minh châu dưới đáy hồ, mái tóc như tơ lụa mềm nhẹ tung bay, giọng nói lại ngọt ngào êm dịu như tiếng đàn cổ xưa, từng tiếng rót vào tai hắn. Nàng gọi, “Lang quân, chàng đã đến rồi.”
Kỳ lạ thay, chỉ với mấy chữ này, đã khiến những cuồng đ iên vặn vẹo khát m áu, muốn đại khai sát giới của Tiêu Diễm trong thoáng chốc tan thành mây khói.
Hoá ra, trên đời này, thật sự tồn tại một người, có thể khiến những gào thét đau đớn trong lòng hắn chậm rãi tan biến. Nàng nói, nàng là Dư Yểu, hôn thê của hắn. Chiếc vòng ngọc hắn đang đeo, là trong một đôi tín vật đính ước của bọn họ. Nàng còn nói rất nhiều chuyện cho hắn nghe.
Chỉ là, Dư Yểu không biết, nàng nhận sai người rồi. Tiêu Diễm không phải, lại càng không nên là vị hôn phu từ Kinh Thành cách xa vạn dặm đến đón nàng.
Tơ duyên sai lệch, buộc chặt nguyệt hồng cho đoá hoa mơ mềm yếu với m a q uỷ tàn bạo g iết người không ghê tay. Từ nay, m áu tươi thấm đẫm, nhuốm đầy cánh hoa trắng ngần nhỏ xinh thành màu rực rỡ chói mắt.
***
Tiêu Diễm từ khi bước lên ngai vị, là một vị Hoàng đế được mệnh danh bạo quân. Bởi vì, hắn cực kỳ tàn nhẫn hung á c, tâm tư thâm trầm vặn vẹo. Hắn không để bất cứ thứ gì hay bất cứ ai vào mắt. Thế giới của hắn chỉ có c hém g iết m áu tanh và những cuồng loạn muốn huỷ diệt hết thảy.
Sinh ra trong hoàng tộc, đứng ở trên cao, Tiêu Diễm ngay từ đầu đã được định trước chính là thiên tử. Không ai có thể tranh với hắn, lại càng không đủ tư cách để tranh. Hắn cứ thế, một đường bước đi, giẫm đạp và nghiền nát tất cả những ai cản đường.
Sở dĩ Tiêu Diễm đến Tô Châu là bởi vì hắn đang truy lùng Nịnh Vương, kẻ dám ở phía sau hắn giương nanh múa vuốt. Hắn sẽ cho kẻ đó biết cái giá khi chọc giận hắn là gì. Vùng đất này, sẽ là nấm mồ chôn thây bọn chúng, một tên cũng không thể thoát được.
M áu tươi văng ra bốn phía, tiếng la hét thảm thiết, những xác người đổ rạp xuống… Khắp nơi, mùi ẩm ướt tanh nồng quẩn quanh, tiếng huyên náo ồn ào bủa vây. Những điều ấy như ma chú kích thích sự đ ộc á c hỗn loạn của Tiêu Diễm lên đến cực điểm. Hắn dường như muốn biến thành lưỡi đao sắc bén, càn quét tất cả, chôn vùi tất cả.
Ở khoảnh khắc kích động ấy, lại có một tiểu cô nương bất ngờ nhào vào thế giới của Tiêu Diễm. Cứ thế, âm thanh mềm nhẹ của nàng kéo sự bình tĩnh của hắn quay về. Chỉ trong vài câu nói, hắn đã biết nàng nhận nhầm người. Thế nhưng, Tiêu Diễm lại xem như không có gì, mặc nàng tuỳ hứng ríu rít, lại dung túng cho nàng như thể hắn thật sự là vị hôn phu nàng đang chờ mong kia.
Đối với kiểu người tính khí thất thường, lại hung bạo á c liệt đ iên loạn như Tiêu Diễm thì rất khó để ở bên. Bởi chẳng biết khi nào, hắn có thể giây trước bình thản yên ổn, giây sau lại tước đi mạng sống của bất kỳ ai hắn chướng mắt. Chỉ cần hắn muốn, thiên hạ này hắn đều có thể huỷ diệt toàn bộ.
Thế nhưng, ai cũng nhận ra, Tiêu Diễm đối xử với Dư Yểu rất khác. Rõ ràng, hắn chê nàng phiền phức, yếu đuối, ngốc nghếch. Nhưng mà, lần nào hắn cũng giúp nàng xử lý ổn thoả hết mọi chuyện. Đến những kẻ đáng ghét từng cười chê toan tính nàng, hắn cũng g iết hết.
Lúc ấy, Tiêu Diễm chỉ cảm thấy Dư Yểu chính là một tiểu cô nương đáng thương mà thôi. Nàng mất hết cha mẹ, vận mệnh bây giờ lại nằm trong tay kẻ khác, đến mối hôn sự nàng ngày nhớ đêm mong kia, cũng là mưu kế dơ bẩn của phủ Trấn Quốc công. Người như nàng, nếu không có hắn, e rằng bị người ta ăn đến xương cốt cũng chẳng còn.
Dù sao thì, chỉ cần Dư Yểu ở bên, Tiêu Diễm sẽ không còn bị những cơn đau đầu kia giày vò nữa, những bạo ngược đ iên cuồng trong lòng hắn cũng sẽ vơi bớt. Mùi hương trên người nàng, đến ánh mắt nụ cười giọng nói của nàng, như liều thuốc quý giá chữa lành những vết rách trong tim hắn.
Thế nên, Tiêu Diễm muốn đối xử tốt với Dư Yểu một chút, chỉ một chút thôi. Lại chẳng ngờ sau này, chính hắn cũng không phát hiện ra, hắn đã bao dung chở che cho nàng đến mức vô pháp vô thiên mất rồi.
“Yểu Yểu, nàng là của ta.”
Hoá ra, từ lần đầu gặp gỡ, thiên mệnh đã chú định cho Tiêu Diễm và Dư Yểu bên nhau. Thế nên, chỉ có nàng mới có khả năng xoa dịu và làm mềm những cứng rắn lạnh lẽo trong lòng hắn. Thổi cho hắn chút sinh khí dịu dàng, len lỏi qua từng ngóc ngách nơi trái tim, quyến luyến và mê say. Khảm sâu những yêu thương rung động đó, thành vết tích chẳng phai.
Bông hoa mơ trắng muốt xinh đẹp kia, bạo quân đã phải lòng. Thế nên, Dư Yểu nàng chỉ có thể ở bên cạnh Tiêu Diễm, nở rộ toả hương vì hắn mà thôi.
“Tựa như vị xuân tràn ngập cõi lòng,
Nàng là bến đỗ mà ta hằng tìm kiếm
Vạn vật rực rỡ, tình ý khẽ nhuộm vào tim
Vài cánh ký ức nhẹ rơi giữa ráng chiều buông
Nỗi niềm xoay vần liệu rằng nàng có thấy được.
Tựa như vị xuân tràn ngập cõi lòng,
Nàng là bến đỗ mà ta hằng tìm kiếm
Vì nàng ta khoác lên bầu trời này chút lãng mạn ôn nhu
Quên đi chuyện cũ ưu sầu,
Nguyện mai này sớm chiều mãi cận kề
Cùng nhau đi hết kiếp người trên trần thế.” *
____
*: Trích bản dịch lời bài hát Xuân mãn do Tỉnh Lung thể hiện, Ost Khom lưng
“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Lạc Tiên
*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết
BÌNH LUẬN
THÔNG TIN
Công ty TNHH thương mại dịch vụ truyền thông đa phương tiện Allin
Địa chỉ: 15/2 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 4, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
LIÊN HỆ
Email: [email protected]
@copyright 2022.
Allin ltd. All rights reserved