
Tác giả:
Hỗ Hạ
Reviewer:
AI_Nguyệt Quý
Designer:
AI_Trường Xuân
Độ dài: 81
Tình trạng: Hoàn convert
Lượt xem: 112
Sầm Thư suy nghĩ rất lâu, thức trắng cả đêm để viết một bức thư tỏ tình. Nhưng lá thư ấy còn chưa kịp được người nhận mở ra đã bị vứt cùng đống giấy vụn vào thùng rác.
Mãi cho đến nhiều năm sau, một buổi chiều, khi Lý Hỗ vô tình lật xem lại album ảnh của cô, anh phát hiện trong đó có một tấm ảnh chụp chung của hai người - anh đã quên mất tấm ảnh ấy được chụp khi nào.
Kéo tấm ảnh ra, lại lôi theo một tờ giấy nhàu nát, ánh mắt anh ngừng thật lâu ở dòng chữ cuối cùng:
“Lý Hỗ, hy vọng cậu được hạnh phúc.”
Một lần tụ họp, có người nhắc đến chuyện từng học cùng khóa với Lý Hỗ ở trường trung học số một:
“Ê, Tiểu Thư, cậu cũng học khóa đó mà? Anh Hỗ, hai người có quen nhau không?”
“Quen.”
“Không quen.”
Hai ánh mắt chạm nhau rồi vội vàng né tránh.
Đêm khuya, có một người hơi say còn người kia thì say hẳn. Người vừa nói muốn đi bộ về, lại xuất hiện trên xe của Sầm Thư, nụ hôn khiến cả người cô run rẩy. Lý Hỗ khẽ véo lấy vành tai đỏ rực của cô, cười khẽ:
“Thế này mà gọi là không quen à?”
Tâm sự của thiếu nữ chẳng ai lắng nghe, chôn vùi trong vô số đêm dài thắp đèn học khuya. Cô vẫn luôn nghĩ rằng, dù dốc hết sức, vẫn chẳng thể chạm đến dù chỉ một bóng hình của anh.
Mãi rất lâu sau, cô mới hiểu - mùa đông năm ấy, dù bức bối, tối tăm, khốn khổ đến đâu, rồi cũng sẽ có một mùa hạ rực rỡ đến làm sáng lại tất cả.
***
“Tất cả sự gặp gỡ trong đời của chúng ta đều do nhân duyên được thu xếp từ trước qua luật Nhân – Quả. Mỗi nhân duyên gặp gỡ ai đó đều chứa những bài học mà con người cần phải học, vì người ta gặp nhau là để học hỏi lẫn nhau. Có khi là bài học về hạnh phúc, có khi là bài học về sự đau khổ. Có khi gặp nhau để trả nợ, có khi gặp nhau để nối lại duyên xưa.” *
*
Có lẽ ngày mà bố mẹ đặt tên “Thư” cho Sầm Thư, ông bà chỉ đơn giản muốn cô có tri thức và thấu tình đạt lý như bao người bình thường. Nhưng dòng đời vốn luôn xoay vần hỗn độn, vậy nên cuộc đời Sầm Thư chưa bao giờ êm ả, nền nã như cái tên của cô.
Mười bốn tuổi, Sầm Thư chỉ là cô bé gái mảnh mai yếu đuối đang cùng bố mẹ đương đầu với những thử thách cuộc sống. Bố kinh doanh thất bại rồi đột ngột qua đời, để lại một khoản nợ khổng lồ không cách nào thanh toán nổi, mẹ vì hoảng loạn và lo sợ mà bỏ rơi cô. Sầm Thư một mình trong căn nhà trống trải không còn thứ gì giá trị chống chọi với những xấu xa của cuộc đời.
Những tiếng sấm sét đinh tai nhức óc, tiếng đấm cửa rầm rầm như khiến tim con người ta nổ tung vì hoảng sợ, tiếng cơn mưa rào rạt vần vũ bên ngoài, tất cả tạo nên một bản hoà tấu kinh hoàng lấn át lí trí của Sầm Thư. Cô bé cầm con dao gọt trái cây trong tay tự bảo vệ mình trong vô thức. Bóng ma và ám ảnh là những thứ gần như bao trùm trọn vẹn tâm trí Sầm Thư ngay lúc đó.
Nếu không có cậu ấy…
Như một vệ sĩ của bóng đêm, Lý Hỗ xuất hiện cứu lấy cô, vô tình nhưng đầy hoàn hảo như sự sắp đặt vẹn toàn của định mệnh, Lý Hỗ là tia sáng hiếm hoi loé lên rạng rỡ giữa đêm dài u tối của Sầm Thư. Một cậu bé nhẹ nhàng đặt chiếc áo khoác đen lên vai cô giữa trời tuyết rơi mịt mù. Cô không nhớ rõ gương mặt cậu ấy, chỉ nhớ cái tên rơi ra từ tấm thẻ mượn sách: “Lý Hỗ.”
Một lần xuất hiện, mãi mãi không quên.
Từ ấy, tên của của cậu đã hằn sâu thành ký ức trong nhiều đêm dài tuổi thơ của Sầm Thư.
Sau đêm tuyết đó, Sầm Thư được dì đón về Dung Thành, nơi mọi thứ xa lạ đến mức ngay cả ánh nắng cũng có mùi khác. Cô bé ấy học cách im lặng, học cách đi nhẹ, nói khẽ, sống như một cái bóng trong căn nhà không thuộc về mình.
Nhưng có những cuộc gặp gỡ dường như được định sẵn. Khi chuyển đến trường trung học số một, cô vô tình cùng học với Lý Hỗ - cậu thiếu niên từng xuất hiện trong đêm tuyết năm nào.
Lý Hỗ không hề nhớ Sầm Thư.
Còn Sầm Thư thì ngược lại, chỉ cần nghe thấy cái tên “Lý Hỗ” thì con tim ngốc nghếch của cô bé đã khẽ run như sợi dây đàn bị gió chạm vào. Sầm Thư vẫn là cô bé ít nói năm nào, chỉ biết âm thầm dõi theo anh. Mỗi sáng đi học, cô luôn ngước nhìn hành lang tầng ba nơi Lý Hỗ hay ngồi bên cửa sổ đọc sách. Khoảng cách chỉ vài bậc thang, nhưng xa như cả tuổi thanh xuân.
Ngày Sầm Thư bị cảm nặng, một mình cô trong nhà trống trải cùng ánh đèn bàn vàng vọt. Khi cơn sốt lên cao, cô nghe tiếng gõ cửa, âm thanh khiến toàn thân run rẩy. Sầm Thư tưởng như quay lại đêm tuyết năm xưa.
Nhưng lần này, người đứng ngoài là Lý Hỗ.
Cô hoảng sợ, nước mắt trào ra vì ký ức cũ, khiến cậu luống cuống xin lỗi, để thuốc lại rồi lặng lẽ đi.
Cánh cửa khép lại, nhưng trái tim cô mở ra…
Chiếc dù ngày mưa Lý Hỗ nghiêng tám phần về cho Sầm Thư, bản thân cậu ướt gần hết, lạnh nhưng miệng vẫn cười, ánh mắt vẫn lấp lánh, là những câu Lý Hỗ hỏi thăm những tưởng vu vơ nhưng lại đầy tinh tế…
Tất cả những hình ảnh đẹp đẽ của Lý Hỗ, khoảnh khắc đôi mắt hai người giao hoà cùng nhau, sự rung động dù rất khẽ nhưng Sầm Thư biết, cô có một mục tiêu để hướng tới, Lý Hỗ không còn ánh sáng nhỏ của ba năm trước, giờ đây, trong lặng thầm, cậu trở thành một đốm lửa nhỏ sưởi ấm quả tim đầy tổn thương của Sầm Thư.
*
Mười bảy tuổi, Sầm Thư lặng lẽ ôm mối tình đơn phương giấu chặt vào sâu trong tim mình, có lẽ vận mệnh vẫn còn đang đưa ra nhiều thử thách với cô, vậy nên, chỉ là sai đi một nhịp, lạc mất một phách, lá thư tỏ tình của Sầm Thư chưa bao giờ tới tay Lý Hỗ, còn Lý Hỗ lại đúng lúc nghe phải lời nói dối lắp bắp của Sầm Thư.
“Những vì sao trên đồi, chiếu sáng những tòa tháp sừng sững kiêu hãnh
Đôi mắt non trẻ, chẳng thể nhìn thấy ngọn đồi ẩn sau mây
Cơn gió thung lũng khẽ lướt qua mặt đất làng quê
Phải mất bao lâu người mới ngoảnh đầu nhìn lại?” **
Đứt đoạn, tan vỡ, dở dang, kiềm nén, tất cả những tính từ có thể miêu tả cho đoạn tình cảm chưa kịp nảy nở đã phải chết yểu đầy thổn thức giữa Lý Hỗ và Sầm Thư.
“Đời người luôn sẽ trải qua sự thay đổi từng đợt một. Sinh mệnh nói với ta rằng ta sinh ra vốn đã cô đơn, mà linh hồn lại nói với ta rằng ta sinh ra vốn đã tự do. Cuộc sống chỉ là để chúng ta nếm trải mọi mùi vị.” ***
Hai mươi bốn tuổi, định mệnh trêu đùa để Lý Hỗ gặp lại Sầm Thư.
Bên dưới khuôn mặt ít biểu cảm ấy là cơn bão lòng, Sầm Thư những tưởng mọi thứ về Lý Hỗ đã được hoà tan và chìm vào thời gian, nhưng không, mọi thứ về Lý Hỗ vẫn vẹn nguyên như thuở nào.
“Chỉ là trong rất nhiều ký ức khi ở cạnh Lý Hỗ, tất cả đều có mưa, mưa tầm tã, mưa phùn ào ạt, mưa nhỏ hạt, mưa tí tách lâm râm, cảm giác mát mẻ tươi mới phảng phất đâu đó giữa mùa hè nóng bức luôn khiến người ta thoải mái.”
Như sợi chỉ đỏ nhân duyên trong truyền thuyết, liệu rằng nó có còn linh ứng để níu kéo hai người đến gần bên nhau?
*
“Mối tình thầm kín đã c hết bỗng nhiên tấn công tôi” là một bộ truyện vô cùng bình dị, ở đây chỉ có những cô cậu thiếu niên vừa ngây thơ mà cũng đầy mánh khoé, là quá trình trưởng thành đầy chông gai của nhóm bạn học, chuyển mình từ những đứa trẻ giản đơn thành người lớn trưởng thành cùng cuộc sống ngọt ngào mà cũng lắm đắng cay.
Sầm Thư là một cô bé với muôn vàn khổ cực, lúc bé thì mất bố, mẹ bỏ rơi, được dì dượng nhận về nuôi nhưng sự tự tin vốn đã chất chứa trong tâm hồn cô quá lâu, khiến cho một cô bé ở tầm tuổi ấy nên cần trong sáng và vui tươi thì Sầm Thư không hề có. Sầm Thư lầm lũi và cô đơn trong chính căn phòng của cô.
Tuổi thơ của Sầm Thư phải chịu đựng quá nhiều những cú sốc, nhưng không vì vậy mà tinh thần cô trở nên u tối.
Giống như một mầm non mới nảy, dẫu ban đầu mang nhiều vết thương nhưng Sầm Thư biết tự mình vươn lên, đối diện thậm chí còn vượt qua nghịch cảnh số phận.
Tới tận những năm học đại học, cuộc đời Sầm Thư chưa hoàn toàn yên ả bởi những biến cố mới lại xuất hiện. Mình thích cách tác giả liên tục tạo ra nhiều tình huống xấu với Sầm Thư nhưng Sầm Thư đều chọn cách sẵn sàng trực diện vượt qua, cô chính là một hình mẫu tốt để chúng ta có thể thấy, dù rằng cuộc sống nhiều nghịch cảnh tới đâu, cách người ta đối diện và chiến đấu giành lấy chiến thắng mới là điều quan trọng.
Lý Hỗ vẫn là một nhân vật nam chính tiêu biểu như trong vô số các câu chuyện khác, ngầu ngầu nam tính, học giỏi tuyệt đỉnh nhưng khá ngờ nghệch trong chuyện tình cảm.
Thiếu niên mười bảy tuổi không hề nhận ra việc mình nhìn một cô bạn nhiều hơn một ánh mắt chính là “để ý”, quan tâm tới cô ấy nhiều hơn bản thân mình chính là “thích” và đau lòng vì lời bộc bạch của cô ấy với bạn thân của mình là “yêu”.
Lý Hỗ của năm mười bảy tuổi là chàng thiếu niên hừng hực sức sống, Sầm Thư chưa bao giờ thực sự hiển hiện trong kế hoạch tương lai của anh nhưng vì một hiểu nhầm tai hại với Sầm Thư, quyết định cho tương lai của Lý Hỗ lại được thúc đẩy nhanh chóng và phần nào quyết liệt hơn bình thường.
Ngốc nghếch: Có.
Hụt hẫng: Có.
Nhưng thanh xuân mà, ai lại chưa từng có sai lầm.
Sai lầm của Sầm Thư chính là đầu hàng trước mối tình chết yểu ấy quá nhanh, còn Lý Hỗ thì lại quá vội vàng kết thúc tất cả.
Điều khiến câu chuyện này lay động không nằm ở kịch tính, mà ở sự im lặng của những tâm hồn biết yêu mà không dám nói. Sầm Thư yêu bằng ánh mắt, bằng sự chờ đợi, bằng cách ghi nhớ từng chi tiết nhỏ nhất về người mình thương. Còn Lý Hỗ, một người tưởng vô tâm lại là kẻ mang nợ suốt đời vì một lá thư đến quá muộn.
Tình yêu trong câu chuyện này giống như cơn tuyết đầu mùa: đẹp, thuần khiết, nhưng dễ tan. Nó không bùng cháy, không nồng nàn, chỉ lặng lẽ rơi xuống rồi tan biến để lại hơi lạnh nơi tim người ở lại.
Tình yêu của Sầm Thư không chỉ là tình yêu đầu đời, mà còn là một cách cô học để tồn tại. Sau khi mất bố và bị mẹ bỏ rơi, cô gần như đánh mất niềm tin vào thế giới. Nhưng nhờ ánh sáng mang tên “Lý Hỗ”, cô học lại cách tin, cách cảm, cách mỉm cười.
Có lẽ, đối với cô, yêu anh không phải để được đáp lại mà chỉ để chứng minh rằng trong thế giới lạnh lẽo này, cô vẫn còn trái tim biết rung động.
Và đôi khi, chỉ thế thôi cũng đã đủ.
Bức thư tỏ tình không bao giờ được gửi đi, nhưng nó đã làm được điều lớn lao nhất: ghi dấu một tình yêu chân thật, dịu dàng, và vĩnh viễn không phai, một tình yêu tưởng chừng đã bị thời gian xóa mờ, thế nhưng, chẳng qua nó chỉ bị ai đè vùi nén thật sâu, kín kẽ, chỉ khi quả tim lạnh lùng lại được thức tỉnh, thứ tình cảm ngọt ngào pha lẫn đắng cay mới được dịp trỗi dậy.
Vậy nên,
“Vận mệnh là lời hứa rằng dù cuộc sống có đưa hai người đến những nơi khác nhau, trải qua bao nhiêu thử thách, thì cuối cùng họ vẫn sẽ tìm thấy nhau. Đó không phải là một điều không thể thay đổi, mà là một sự đảm bảo rằng tình yêu chân thật luôn có một điểm đến, nơi hạnh phúc đang chờ đợi.” ***
“Tuy rằng đến muộn bảy năm, nhưng anh muốn thay thế Lý Hỗ mười bảy tuổi trả lời em, anh cũng thích em, Sầm Thư.”
____
*: Trích Muôn kiếp nhân sinh của Nguyên Phong
**: Trích bản dịch lời bài hát Stars above the hill do Thất Nguyên thể hiện
***: Sưu tầm
“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Nguyệt Quý
*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết
BÌNH LUẬN
THÔNG TIN
Công ty TNHH thương mại dịch vụ truyền thông đa phương tiện Allin
Địa chỉ: 15/2 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 4, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
LIÊN HỆ
Email: [email protected]
@copyright 2022.
Allin ltd. All rights reserved