logo
REVIEW>> KHÓI LỬA THƯỢNG HẢI
khoi-l-a-thuong-hai
Tìm truyện

KHÓI LỬA THƯỢNG HẢI

Designer:

AI_Cẩn Du

Độ dài: 172

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 135

Giới thiệu:

Năm 1983, Lâm Ngọc Bảo – một thanh niên trí thức về lại Thượng Hải, đang ngồi ở Quảng trường Nhân dân cho bồ câu ăn.

Trong lòng mông lung về cuộc sống, công việc và hôn nhân sau này, một tiếng nổ vang lên xé tan bầu trời rực nắng.

Cô nheo mắt lại, khói bụi mù mịt, một tòa cao ốc đang mọc lên từ mặt đất ở phía trước.

Phan Dật Niên đứng trên cao ốc cúi nhìn xuống Quảng trường Nhân dân, anh không sao hiểu nổi.

Thời đại rực rỡ, bánh xe cải cách đang lăn vùn vụt, ai cũng nên ra sức nắm bắt hiện tại.

Vậy mà còn có người trẻ tuổi ngồi ở Quảng trường Nhân dân thảnh thơi cho bồ câu ăn.

Thời điểm đất nước bước vào cải cách, lúc nào cũng là những ngày tháng tràn đầy biến động, vừa vương vấn những dư âm của xã hội cũ, vừa bề bộn đón chờ những thay đổi mới. Chính sách bất động sản, thay đổi cơ cấu doanh nghiệp, phát triển nông thôn, tất cả mọi người dường như đều bị cuốn vào guồng xoay của đất nước, chẳng biết trước ngày mai điều gì sẽ xảy tới.

Lâm Ngọc Bảo là một thanh niên trí thức vừa quay lại Thượng Hải sau bao năm lăn lộn ở Tân Cương theo chính sách về nông thôn của quốc gia. Ban đầu, Lâm Ngọc Bảo cứ ngỡ, trở về quê hương rồi, cô sẽ có cuộc sống ổn định hơn. Cô sẽ đi gặp lại người bạn trai xa cách nhiều năm trước, rồi đi đăng ký xin phân một công việc, sau đó tình cảm thuận theo tự nhiên, nên vợ nên chồng, sinh con đẻ cái, gia đình nhỏ cùng nhau phấn đấu, dù không giàu sang nhưng có lẽ cũng chẳng đến nỗi nào.

Lẽ ra câu chuyện phải là như thế, nhưng ông trời lại không chiều theo ý người. Người bạn trai mà cô làm lụng vất vả, nhịn ăn nhịn tiêu, gửi tiền nuôi anh ta suốt bốn năm đại học, người bạn trai đã hứa chờ cô quay về sẽ lấy cô làm vợ ấy, khi cô tìm tới mới biết, anh ta đang chuẩn bị cưới người con gái khác rồi. Tin tức ấy giống như một tia sét giáng xuống từ trên trời vậy, khiến Ngọc Bảo c hết đứng, khiến tình cảm và sự nhẫn nhịn bao năm của cô trở thành một trò cười đáng quên.

Nhưng nỗi buồn nào mà không đi qua? Suy cho cùng, cuộc sống vẫn phải đi tiếp, còn những kẻ phụ bạc thì không đáng để bận tâm, Lâm Ngọc Bảo dùng một tờ giấy nợ để kết thúc đoạn tình cảm vô nghĩa giữa cô và Kiều Thu Sinh, sau đó, cô phải tiếp tục đi về phía trước.

Gia đình của Lâm Ngọc Bảo là một gia đình đơn thân, cha cô mất sớm, để lại người mẹ nuôi bốn đứa con ba gái một trai. Có điều sau đó đứa em trai nhỏ bị u ng t hư bàng quang mất sớm, vậy nên nhà họ chỉ còn lại ba đứa con gái là Ngọc Phượng, Ngọc Bảo, Ngọc Khanh.

Năm ấy, suất đi Tân Cương vốn là của Ngọc Phượng, nhưng Ngọc Phượng lại bất ngờ lấy chồng, thế là cuối cùng Ngọc Bảo lại mềm lòng đi thay chị. Nay cô trở về, vợ chồng Ngọc Phượng đã có với nhau một đứa con gái là Tiểu Đào, vẫn ở cùng mẹ Ngọc Bảo, còn em gái Ngọc Khanh thì đã lấy chồng về sống ở nơi khác. Một căn nhà nhỏ xíu lại phải chen chúc một gia đình ba người và mẹ già vốn đã không thoải mái, giờ thêm phần của Ngọc Bảo, căn nhà dường như càng trở nên chật chội hơn.

Ngọc Phượng và mẹ đều giục Ngọc Bảo về rồi thì tranh thủ chọn một người chồng để lấy đi, ổn định cuộc sống, cũng là đỡ gánh nặng cho gia đình. Thời điểm đó cả nhà bốn miệng ăn đều trông chờ hết vào tiền chạy taxi của chồng Ngọc Phượng, giờ thêm phần Ngọc Bảo vào cũng tức là thêm gánh nặng kinh tế cho gia đình.

Nhưng Ngọc Bảo không muốn lấy chồng sớm, nên cô định kiếm một công việc ổn định trước. Có điều số lượng thanh niên trí thức trở về quá nhiều, đi đăng ký phân công việc có khi phải chờ sáu tháng nửa năm còn chưa tới lượt mình, chuyện này khiến Ngọc Bảo rất đau đầu. Hơn nữa, chủ nhiệm Mã đảm nhận việc phân công việc còn là người có khúc mắc với nhà cô, vì cháu trai Vương Song Phi của bà ta đã ngã què chân khi đang trộm đồ lót người khác mà bị Ngọc Phượng phát hiện.

Nhắc đến Vương Song Phi, đây cũng chính là một phiền phức đã khiến Ngọc Bảo phải đưa ra rất nhiều lựa chọn ngoài ý muốn của mình. Ngọc Bảo là một cô gái rất xinh đẹp, làn da trắng hồng như tôm hấp chín, khiến ai đi qua cũng phải ngoái nhìn thốt lời khen, và Vương Song Phi là một trong số đó. Nhà họ Vương có chủ nhiệm Mã làm chỗ dựa, lại thấy Ngọc Bảo xinh đẹp nết na, thế là bèn ngỏ lời với nhà Ngọc Bảo, hứa hẹn nếu gả Ngọc Bảo qua sẽ để nhà Ngọc Bảo được lợi đủ đường.

Khi ấy Ngọc Phượng thấy Ngọc Bảo có nguy cơ không được phân việc, phải ăn bám ở nhà nên bắt đầu sốt ruột, bàn với mẹ muốn để Ngọc Bảo gả cho Vương Song Phi, vừa giải quyết được một miệng ăn trong nhà, còn xin được một suất vào làm trong nhà máy đồng hồ cho mình.

Nhưng ít lâu sau, Ngọc Phượng lại phát hiện nhà họ từng có ơn hiến giác mạc cho con trai nhà họ Phan có gia cảnh rất khá giả, vậy là lại xúi mẹ tới đó hỏi han, biết nhà họ Phan có bốn người con trai liền đưa ảnh của Ngọc Bảo ra làm mối.

Cuối cùng hai bên nối loạn uyên ương, chẳng bên nào giải quyết ổn thỏa, còn kéo ra một đống rắc rối. Ngọc Bảo thân là nhân vật chính trong chuyện này, tất nhiên chẳng thể nhàn hạ gì. Đương nhiên cô sẽ không bao giờ gả cho một kẻ phẩm chất có vấn đề như Vương Song Phi, nhưng không gả thì nhà bọn họ lại làm loạn, còn chèn ép cô đủ đường, khiến công việc không đâu vào đâu. Bản thân Ngọc Bảo hiểu, giờ chỉ khi cô lấy một người khác thì nhà họ Vương mới chịu buông tha. Nhưng người đáng để gửi gắm thì đâu dễ kiếm như vậy.

Khi mẹ cô tự ý liên hệ với nhà họ Phan để hẹn xem mắt, Ngọc Bảo đều đã đi, xem mắt hết ba anh em trong nhà đó, nhưng chẳng ai là thật sự phù hợp với cô cả. Thậm chí người anh cả Phan Dật Niên còn khiến cô cảm thấy hai người như hai đường thẳng chẳng bao giờ khớp nhau được vậy.

Đó cũng là điều mà Phan Dật Niên cảm nhận được khi tiếp xúc với Ngọc Bảo.

Tuy gia đình Ngọc Bảo đã hiến giác mạc cho đứa em út của Phan Dật Niên nhưng quá trình lại không phải vui vẻ gì. Lần đó đã vét hết tất cả gia sản trong nhà Phan Dật Niên, còn khiến mẹ con họ nợ nần chồng chất, khiến anh không thể không tha hương tới Hồng Kông để làm việc trả nợ, còn hai đứa em khác cũng phải về nông thôn vất vả.

Phan Dật Niên không có hảo cảm với gia đình Ngọc Bảo cho lắm, bản thân anh cũng không hề có ý định xem mắt với Ngọc Bảo. Nhưng vẫn câu nói đó, trời không thuận lòng người, những sự việc liên tiếp xảy ra đã đẩy Phan Dật Niên vào tình cản giống như Ngọc Bảo, cần có một người để kết hôn.

Qua những lần tiếp xúc với Ngọc Bảo, Phan Dật Niên cảm thấy họ không chỉ giống như ông nói gà bà nói vịt, cách nhìn nhận, quan điểm sống đều rất khác nhau mà tuổi tác cũng cách xa nhau. Dù vậy, Ngọc Bảo lại là lựa chọn tốt nhất dành cho anh trong lúc ấy, bởi thế anh đã ngỏ ý với Ngọc Bảo. Tất nhiên, anh không phải người qua loa vô trách nhiệm, khi nói chuyện với cô, anh đã nói rất rõ rằng: “Tôi có thể cho Ngọc Bảo rất nhiều thứ, mọi mặt, chỉ là thiếu tình cảm.”

Chắc đây chính là duyên phận ông trời đã định mà người ta hay nói cũng nên? Nếu không sao hai con người tưởng như ở hai thế giới ấy sao lại về chung một mái nhà với nhau?

Cuộc sống hôn nhân của Lâm Ngọc Bảo và Phan Dật Niên giống như một quá trình tìm hiểu giữa những người yêu nhau nhưng bị đặt sai giai đoạn vậy. Thành vợ chồng rồi, họ mới bắt đầu trò chuyện, thấu hiểu lẫn nhau rồi dần yêu thương đối phương. Đã có lúc hai người từng cãi vã đến mức suýt ly hôn, nhưng cuối cùng lại tiến gần hơn tới trái tim đối phương, cùng nhau tìm được những con đường phát triển của mình, hướng tới tương lai.

Lâm Ngọc Bảo chính là hình mẫu độc lập, nỗ lực mà rất nhiều cô gái trong thời đại cải cách đều mong muốn đạt được. Cô không phải là bông hoa nhỏ cần che chở, mà cô luôn sẵn sàng đấu tranh để giành lấy cơ hội cho bản thân mình. Trong hôn nhân, dù biết rõ xuất phát điểm là sự tính toán, cô vẫn giữ được sự tự chủ, nỗ lực để trưởng thành từng ngày, không chỉ là thấu hiểu người bạn đời của mình, mà còn là tìm thấy con đường tới thành công.

Chỉ khi luôn nỗ lực vì bản thân, mới có thể vững vàng trong những giông bão ập tới.

Nhưng trong hành trình trưởng thành đó, người chồng Phan Dật Niên lại đóng một vai trò vô cùng quan trọng đối với Ngọc Bảo. Nhờ có anh, cô mới nhận được sự ủng hộ vững chắc nhất khi quyết định làm kinh doanh, những lời khuyên khi mông lung và sự yêu thương khi yếu lòng. Tình cảm chẳng phải tự dưng mà có, tuy ban đầu mối quan hệ của họ không xuất phát từ tình yêu, nhưng tất cả tình cảm mà họ vun vén nên trong quá trình sau đó còn đáng quý và trân trọng hơn bất cứ điều gì.

_____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Muốn làm Fluoxetine của Thẩm Phó Dã

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN