logo
REVIEW>> KHÓ KHĂN
kho-khan
Tìm truyện

KHÓ KHĂN

Tác giả:

Hoè Cố

Designer:

AI_Anh Thảo

Độ dài: 81

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 280

Ở Kinh Thị, nhà họ Yến được xem là gia tộc hào môn quyền thế bậc nhất. Không chỉ nắm trong tay huyết mạch của gần như toàn bộ thành phố, còn được biết đến bởi sự tài hoa xuất sắc của những người thừa kế danh giá. Thế nên, so với những gia tộc khác, họ như đám mây phía trên cao kia, vời vợi khó lòng chạm đến.

Thế nhưng, càng là những thứ bên ngoài được tráng lên lớp men sứ hoa lệ sang trọng thì bên trong càng chứa đựng những bí mật tăm tối kinh hoàng. Họ giỏi che giấu, cũng giỏi cách mang lên người những chiếc mặt nạ tươi cười dối trá. Chẳng ai có thể nhìn thấu tâm tư cuồng đ iên vặn vẹo và những say mê rối loạn của họ.

Chỉ còn lại những nghiêm chỉnh ngăn nắp, vờ rằng dù thế giới ngả nghiêng như thế nào, họ đều có thể không mảy may xao động hỗn loạn, đánh mất đi dáng vẻ thường ngày và bộc lộ những mảng màu xám xịt của mình.

Cô gái nhỏ Thời Tuế khi ấy, đã không hề hay biết những điều đó. Cô chỉ vô tình lạc vào nơi mà đáng ra mình không nên bước đến mà thôi. Để rồi, không chỉ khiến trái tim cô tổn thương, cũng kéo theo bản thân rơi vào vòng tay của á c q uỷ. Cùng anh, trầm luân vào chốn địa ngục đen tối mờ mịt, không thể quay về.

***

Nhà họ Thời là công ty nhỏ, lại gặp phải vận hạn lớn, định rằng khó có thể vượt qua. Thế nên, Thời Dược và Lê Nhân liền tìm cách liên hệ khắp nơi để cứu vãn tình thế. Dù sao thì đó cũng là tâm huyết mấy chục năm qua của bọn họ. Và họ còn có cô con gái Thời Tuế, không đành lòng nhìn cô phải trải qua khổ cực của cuộc sống.

May mắn thay, Thời Dược từng học chung lớp Đại học với Yến Tắc Trình, hiện là chủ tịch tập đoàn Yến Thị. Vì vậy, ông đã thử nhờ bạn cũ giúp đỡ. Và ngạc nhiên là, Yến Tắc Trình cùng vợ Tống Tiệp đều vui vẻ bằng lòng. Không chỉ rót thêm vốn đầu tư vào công ty của nhà họ Thời để xoay chuyển cục diện, đề nghị mở rộng qua thành phố Hàng tìm kiếm vùng đất màu mỡ mới. Họ còn đồng ý chăm sóc giúp cho cô con gái nhỏ Thời Tuế đang độ tuổi trưởng thành ở lại Kinh Thị học tập.

Cứ thế, Thời Tuế nghe theo sự sắp xếp, xách vali đến biệt thự nhà họ Yến để nương nhờ.

Lúc đó, Thời Tuế nghĩ, đây là giai đoạn khó khăn nhất trong sự nghiệp của ba mẹ, mà cô đang dần trở thành nỗi ưu tư vướng víu của họ. Thế nên, dù không muốn sống xa gia đình đến ở nhờ nhà người khác nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nghe lời, hứa rằng sẽ không để ba mẹ lo lắng, cô chú Yến phải bận lòng vì mình thêm nữa.

Hôm ấy, cũng là lần đầu tiên Thời Tuế gặp được con trai duy nhất của nhà họ Yến là Yến Thính Lễ. Anh bước từ trên cầu thang xuống, vóc dáng cao ráo lạnh nhạt, gương mặt lạnh lùng đẹp như tranh vẽ. Cái nhìn của anh, tựa giếng sâu trên núi cao, trong trẻo cô độc không nhìn thấy đáy. Anh lướt qua cô, xa cách kiêu ngạo…

Thời Tuế cho rằng, anh hẳn không thích một người ngoài như mình lại đột nhiên xâm chiếm vào thế giới của anh. Thế nên, cô dè dặt, còn có chút hoảng sợ không dám đối mặt. Mà nào đâu biết, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi cô ngước đôi mắt như trân châu được ánh nắng nhuộm thành màu rực rỡ lên nhìn anh, đã khảm sâu vào trái tim Yến Thính Lễ những rung động cuồng loạn.

Hoá ra, tên của cô là Thời Tuế, Tuế Tuế.

Để rồi từ đây, á c q uỷ cố giấu đi đôi cánh đen âm u tàn bạo của mình dưới vỏ bọc thiên thần vô hại tiếp cận cô. Sau đó, chẳng hề do dự kéo cô rơi vào bóng tối, huỷ hoại cô, giam giữ cô bên mình mãi mãi.

***

Yến Thính Lễ là người thừa kế duy nhất đời tiếp theo của nhà họ Yến. Anh sở hữu vẻ ngoài xuất sắc nổi bật và khối óc của một thiên tài. Thứ duy nhất khiến anh trở nên không hoàn hảo chính là tính cách có phần kiêu căng ngạo mạn và hờ hững vô tình.

Dẫu vậy, cho dù xuất hiện ở đâu và trong hoàn cảnh nào, Yến Thính Lễ đều trở thành chủ đề hay tâm điểm. Bởi vì, anh có đủ tư bản để có thể tạo nên những đặc quyền như vậy. Sinh ra trên đỉnh cao kim tự tháp, lại thông minh tài giỏi, người như anh thật khiến người khác ngưỡng mộ ước ao nhưng cũng ghen ghét đố kỵ vô cùng.

Thế nhưng, đằng sau sự hào nhoáng phô trương đó lại là một tâm hồn mục ruỗng thối rữa. Tựa như, thế giới này với anh, cũng chỉ là những chán ghét bủa vây. Khiến anh, muốn huỷ diệt tất cả, nghiền nát tất cả thành muôn vàn mảnh vụn.

Yến Thính Lễ ghét nhất là những cơn mưa. Mỗi khi thời tiết chuyển sang mùa đông, tâm trạng anh đều như đám mây đen kịt nặng trĩu ngoài kia. Và chỉ cần một chút kích thích nhỏ cũng khiến cho nó gầm gừ giận dữ trút xuống vạn vật, cuốn tung hết thảy vào dòng nước giá lạnh.

Nhưng rồi, một cô gái nhỏ đã đến, cho anh chút ấm áp ngọt ngào mà bấy lâu nay anh chưa từng được nếm thử. Cô có đôi mắt long lanh sáng ngời như minh châu dưới đáy biển, đôi má lúm cười rộ lên như hoa xuân tháng Ba, giọng nói lại mềm nhẹ như tơ liễu lả lướt trên mặt hồ. Đến mùi hương cỏ cây thanh mát của cô cũng khiến anh dường như phát đ iên phát cuồng mà say mê xao xuyến.

Mỗi khi nghe cô cất tiếng gọi “Anh Thính Lễ ơi”, “Anh Thính Lễ à” thì những tế bào trong cơ thể anh đều kích động kêu gào rằng: “Chính là cô gái này, anh cần phải có được cô gái này.”, “Tuế Tuế, cô chỉ thuộc về riêng anh, một mình anh mà thôi.”

Thế nên, phần xấu xa trong linh hồn Yến Thính Lễ bắt đầu trỗi dậy, vươn đôi tay chứa đầy gai nhọn và m áu tươi của mình ra, dùng sự sắc bén tội lỗi ấy phủ vây lên cuộc đời cô, biến cô thành của mình.

Đúng vậy, Yến Thính Lễ nào đâu phải là một người bình thường. Cả gia đình anh, cũng chẳng có ai bình thường. Kể từ khi Yến Tống Cẩn mất đi, chút lương thiện cuối cùng trong anh cũng đánh mất.

Những trận cãi vã không có hồi kết, những tiếng mắng chửi khóc than, những lời buộc tội tàn nhẫn… tựa như ma chú quẩn quanh trong đầu Yến Thính Lễ. Không còn Yến Tống Cẩn, đâu đâu cũng là bất hạnh đổ vỡ. Mọi người đều phải sống trong dằn vặt tự trách. Đứa bé ngày xưa, bị nhốt trong căn phòng tối với q uỷ dữ, nay cũng đã bán linh hồn mình cho nó rồi.

Thế nhưng, ông trời lại đưa một thiên thần bé nhỏ dịu dàng và quá đỗi xinh đẹp đến cho Yến Thính Lễ. Một Thời Tuế như vậy, sao anh có thể dễ dàng buông tay. Anh muốn nhuộm đen lên đôi cánh trắng muốt thuần khiết ấy, muốn lấp đầy những trống rỗng bi thương của mình bằng toàn bộ thể xác và tâm hồn cô.

Thế nên, Yến Thính Lễ đã dùng cách thức mà bản thân anh cho là đúng để ép buộc Thời Tuế bên cạnh. Anh dường như còn muốn kiểm soát tâm trí và mọi thứ của cô. Bởi vì, anh sợ, một khi cô nhìn thấu quá khứ và sự cuồng đ iên rối loạn của mình, cô sẽ trốn chạy anh thật xa.

Vì thế, quãng thời gian ấy, Thời Tuế như nghẹt thở dưới sự kìm kẹp của Yến Thính Lễ. Tình yêu của anh, mang theo quá nhiều sự b iến t hái vặn vẹo. Anh không hiểu cách yêu, lại càng tàn nhẫn với chính mình. Thế nên, cô chỉ muốn rời bỏ anh, đến một nơi thật xa bắt đầu lại từ đầu.

Ngày Thời Tuế sang Anh, bầu trời mưa rơi không ngừng. Yến Thính Lễ đứng trong màn mưa lạnh lẽo, trái tim chìm vào đêm đen vô tận.

“Tuế Tuế, em được lắm.”

“Tuế Tuế, lần này anh nhất định không buông tha cho em.”

“Tuế Tuế, anh không thích trời mưa.”

***

Kỳ thật, Yến Thính Lễ có đủ khả năng để có thể tìm thấy và đưa Thời Tuế trở về Kinh Thị nhưng anh đã không làm vậy. Cô rất thích chơi trò trốn tìm, vậy thì anh muốn xem thử cô sẽ chạy được bao xa. Và trước sau gì, anh đều có thể tóm cô trong lòng bàn tay của mình.

Đúng vậy, sau nhiều năm du học bên nước ngoài, Thời Tuế bắt buộc phải quay về nước, nơi có ba mẹ của cô. Lúc đó, cô chỉ nghĩ rằng, chuyện giữa cô và Yến Thính Lễ đã qua vài năm, thư chia tay cũng đã gửi rồi. Cô sẽ không gặp lại anh, nếu gặp lại cũng chỉ là người lạ lướt ngang qua nhau mà thôi.

Nhưng Thời Tuế đâu biết, vận mệnh vốn dĩ là tơ trời thêu dệt, đôi khi nhân ý lại chẳng thể thắng được thiên ý đã định. Huống gì, Yến Thính Lễ còn tượng trưng cho m a q uỷ kia chứ.

Trong căn phòng mờ tối, cái ôm thật chặt và nụ hôn cuồng nhiệt của Yến Thính Lễ dành cho Thời Tuế như dung nham bỏng rát. Anh bảo: “Tuế Tuế, em vẫn không nghe lời như vậy.”

“Tuế Tuế, lại đây.”

“Tuế Tuế, anh chỉ thích em.”

“Tuế Tuế, mỗi một tấc da thịt trên người em, đều khiến anh hoài niệm.”

Chung quy, cô nào có thể thoát được vòng tay của Yến Thính Lễ. Anh có thể không tiếc gì mà huỷ hoại bản thân mình, huỷ hoại cả cô. Vậy mà, sau bao nhiêu chuyện xảy ra, trái tim cô lại mềm yếu đau lòng khi lật mở toàn bộ quá khứ của anh.

Hoá ra, nào phải ai sinh ra cũng là kẻ xấu. Anh cũng từng là đứa trẻ ngoan ngoãn hay cười. Thế nhưng dòng đời và sự nghiệt ngã của số phận đã biến anh thành người như bây giờ. Rõ ràng là yêu đậm sâu, lại khiến tình yêu ấy mang đầy vết xước cùng tổn thương.

Nước mắt Thời Tuế rơi xuống, hoà vào cơn mưa rả rích ngoài trời. Từ trước đến nay, cô vẫn luôn yêu anh ngay từ giây phút đầu tiên nhưng lại sợ hãi không dám đối diện với chính mình. Cứ thế, để tình yêu của họ, rơi vào bế tắc tuyệt vọng. Giờ đây, khi đối diện với sinh ly tử biệt, khi đã trải qua nhiều tháng năm xa cách, cô mới nhận ra rằng, chưa từng quên anh.

Yến Thính Lễ đã gây ra nhiều sai lầm. Thế nhưng nhìn lại, anh cũng là người đem đến cho cô toàn bộ những hạnh phúc ngọt ngào nhất. Khi mà xung quanh cô chẳng có ai để ý, anh đã luôn nhìn thấy hết thảy và lặng yên làm tất cả vì cô.

Vậy nên, bây giờ Thời Tuế muốn dùng những ấm áp của mình xoa dịu tâm hồn chằng chịt vết thương rướm máu của anh, chữa lành căn bệnh tâm lý anh đang mắc phải. Cùng anh xây dựng một mái nhà thuộc về riêng họ, nơi chẳng có những bạo lực giày vò khiến lòng người vụn vỡ nát tan.

“Quá khứ hãy cho nó qua đi, chúng ta hãy nhìn về phía trước.”

“Tuế Tuế, anh không hề ghét những cơn mưa nữa.”

“Bởi vì, ngày em nói yêu anh cũng là một ngày mưa.”

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Lạc Tiên

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN