logo
REVIEW>> HÔN HẠNH
hon-hanh
Tìm truyện
Donate

HÔN HẠNH

Tác giả:

Ngải Ngư

Reviewer:

AI_Phong Lữ

Độ dài: 65

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 183

Giới thiệu:

Sau khi Sơ Hạnh nhận ra mình thích Cận Ngôn Châu, trực tiếp tìm anh tỏ tình: “Cận Ngôn Châu, mình thích cậu. Nếu cậu cũng thích mình thì hãy đến đây ôm mình đi.”

Cận Ngôn Châu: “Ai muốn ôm em.” Anh nói, cả người đã đi tới trước mặt cô, cúi đầu hôn môi cô.

—Anh thích em hơn là em thích anh.

Lời văn ngọt ngào đầy cảm hứng về cuộc sống.

Muốn trở nên ưu tú hơn, kề vai sát cánh cùng anh.

Vì yêu mà dũng cảm, trân trọng từng khoảnh khắc.

***

“Yêu thầm vừa mang đến cho người ta cảm giác ngọt ngào vừa mang đến đau thương.” *

Trong cuốn tiểu thuyết “Vụng trộm không thể giấu” đã có một Tang Trĩ vụng trộm giấu đi những nhớ thương của mình dành cho Đoàn Gia Hứa. Từ một cô bé ngây ngô đến khi trở thành một thiếu nữ xinh đẹp tốt nghiệp ra trường, chỉ có hình bóng chàng trai ấy xuất hiện trong lòng của cô. Nơi ấy, là một Đoàn Gia Hứa lặng lẽ phác hoạ trong trái tim cô không thể xóa bỏ.

Tình yêu cứ đến một cách tự nhiên làm chúng ta trở tay không kịp. Mang theo nỗi vấn vương, một chút mềm mại, một chút ngọt ngào, một chút đắng nhẹ nhưng vẫn khiến chúng ta cam tâm tình nguyện mà đắm chìm.

Và tình yêu mà Cận Ngôn Châu dành cho Sơ Hạnh vừa là sự dịu dàng, kiên nhẫn, tinh tế mà đến chính bản thân anh cũng sẽ không bao giờ ngờ tới được. Vì cô anh nguyện đứng ở nơi đầy mưa gió, làm một người lính chỉ để bảo vệ cô được an toàn cả đời này.

Tình cảm bắt đầu từ chốn giảng đường đại học vẫn luôn là một điều gì đó “thuần khiết” biết bao nhiêu. Không có lợi dụng, không có cơm áo gạo tiền, không áp lực từ xã hội, đã tạo nên tình yêu thật trong sáng tuyệt vời đến mức nào.

Sơ Hạnh một người con gái hội tụ rất nhiều điều tốt đẹp. Có lẽ bởi vì cuộc sống của cô quá suôn sẻ được yêu thương nên cô luôn tràn đầy năng lượng tích cực gửi đến mọi người. Và năng lượng tích cực ấy của cô đã “vô tình” chạm vào Cận Ngôn Châu của thời niên thiếu.

Vì sao lại là Cận Ngôn Châu của thời niên thiếu? Bởi vì lúc ấy, anh vừa bước những bước chân chập chững vào cảnh cửa đại học, lại mang trong mình nhiều rối bời và phiền muộn. Thế nhưng, nhờ có Sơ Hạnh và sự căng tràn sức sống của cô, đã kéo anh ra khỏi những mệt mỏi chán ghét thế giới này.

Cận Ngôn Châu từ xuất thân đến học thức đều chuẩn con nhà người ta nhưng trong lòng anh có một vết thương khiến anh không muốn nhớ đến nhất. Vì sao bố lại muốn ly hôn mẹ? Bởi vì giờ đây, ông ấy đã thành đạt nên chê trách người vợ không có gì như mẹ ư? Hay bởi vì, ngay từ ban đầu, lòng người đã dối trá chỉ chờ ngày đổi thay. Những suy nghĩ ấy, khiến anh như tách biệt với cuộc sống gia đình.

Thế nhưng, may mắn thay đã có một Sơ Hạnh vô tình đi vào thế giới của Cận Ngôn Châu, cho anh thêm thấy yêu cuộc sống này hơn. Anh cũng không biết bản thân mình đã động lòng với cô từ bao giờ. Có lẽ là khi nụ cười thoáng qua của cô đã khiến anh mỉm cười suốt cả ngày. Thế nên, anh cứ âm thầm giấu đi tình cảm của mình không cho cô biết đến, tình nguyện chờ đợi cô quay đầu lại nhìn anh.

Còn đối với Sơ Hạnh, Cận Ngôn Châu có ý nghĩa gì với cô? Trong suy nghĩ của cô, Cận Ngôn Châu luôn là một chàng trai chu đáo luôn quan tâm đến mọi người xung quanh. Ở anh cô luôn nhìn thấy sự lạnh lùng, khó gần nhưng thật ra anh lại là một người bạn cực kỳ đáng tin cậy.

Mỗi khi Sơ Hạnh buồn Cận Ngôn Châu sẽ là người chạy đến với cô đầu tiên, sẽ ôm cô vào lòng mà an ủi. Anh luôn xuất hiện như ánh dương rạng rỡ nhất khi cuộc đời cô bị bóng tối che lấp. Từ từ hình bóng anh đã khắc sâu vào trong lòng cô lúc nào không hay. Cô đã xúc động với anh vào khoảnh khắc khi cô yếu đuối nhất trong cuộc đời này.

Sơ Hạnh không biết đã có một Cận Ngôn Châu lặng lẽ chờ đợi cô dưới thời tiết lạnh giá như thế nào.

Sơ Hạnh không biết đã có một Cận Ngôn Châu giữa đêm tuyết đang rơi mà lặn lội đi đắp người tuyết cho cô.

Sơ Hạnh không biết đã có một Cận Ngôn Châu vì cô mà tình nguyện buông bỏ cái tôi xuống chỉ vì thành phố ấy có cô.

Sơ Hạnh không biết đã có một Cận Ngôn Châu chỉ vì nghe cô bị cảm mà chạy đi mua thuốc cho cô nhưng lại nói vô tình.

Sơ Hạnh không biết đã có một Cận Ngôn Châu cố gắng mà làm việc như thế nào vì để cô có cuộc sống bình an hạnh phúc.

“Cận Ngôn Châu, mình thích cậu.”

Cuối cùng Cận Ngôn Châu cũng chờ được câu nói này của Sơ Hạnh rồi. Anh đã chờ gần một năm chỉ để có thể “quang minh chính đại” mà ôm cô vào lòng không phải kiêng dè gì nữa. Từ giờ, anh sẽ trở thành bạn trai của Sơ Hạnh – người con gái anh rất yêu rất yêu từ lâu.

“IHC\’SWWCT.” - Tôi hy vọng điều ước của Sơ Hạnh sẽ thành hiện thực.

Mọi mong ước của Cận Ngôn Châu đều là của Sơ Hạnh. Mong rằng cuộc đời này cô vẫn mãi như vậy, vui vẻ, an nhiên, hạnh phúc, vô lo vô nghĩ.

Bắt đầu từ đồng phục cho đến khi khoác lên mình váy cưới, Cận Ngôn Châu đã dành cho Sơ Hạnh những điều trân quý nhất. Gặp được cô là may mắn mà anh gom góp được. Sơ Hạnh, là ánh trăng sáng anh “thầm thương trộm nhớ” gắng hết sức để hái về. Anh muốn cho cô một gia đình trọn vẹn, mái ấm riêng chỉ thuộc về nhau.

“Em là mong ước thuở sơ khai, cũng là khát vọng cuối cùng của riêng anh.” *

Một tình yêu đẹp kết thúc bằng một lời hứa vĩnh hằng mà Cận Ngôn Châu dành cho Sơ Hạnh. Trăm năm hòa hợp ước định một đời, bách niên giai lão đầu bạc răng long.

____

*: Trích tiểu thuyết Vụng trộm không thể giấu tác giả Trúc Dĩ

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Mạc Y Lam

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN