logo
REVIEW>> GỐI HỒNG TRANG
goi-hong-trang
Tìm truyện

GỐI HỒNG TRANG

Tác giả:

Yến Nhàn

Designer:

AI_Cẩn Du

Độ dài: 144

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 186

“Ánh trăng tựa biển sâu, lặng im lại cách trở

Hơi ấm đã từng an ủi ta vào giấc mộng, nay hoá hư không

Lướt qua đầu ngón tay, khẽ lay động lòng ta

Ngỡ như cố nhân, đành phải giấu đi những si mê

Khi chữ “tình” đủ sâu, chẳng mong cầu chi, chỉ vì người mà lo nghĩ

Bôn ba khắp chốn nhân gian, chẳng thể vẹn cả đôi đường

Giữa khói lửa hợp tan, ta khắc ghi cái ôm nhẹ nhàng mà lưu luyến

Một thoáng kinh hồng, đời này liền khắc cốt ghi tâm…” *

Kiếp trước, một hồi ân oán, dây dưa mãi không dứt, quyện chặt lòng người trong tuyệt vọng và khổ đau.

Cuộc đời của Tạ Lan An, nhuộm đẫm m áu tươi, như đỗ quyên nở rộ giữa trời băng tuyết, rực rỡ kiêu hãnh, ấm nóng mà tanh nồng. Lúc ấy, nàng nào biết trước được, chỉ một nước cờ sai kéo theo toàn bộ cả bàn cờ rơi vào tử cục. Không chỉ mình nàng, còn là Tạ gia, con dân bá tánh trăm họ. Tất cả đều bị chôn vùi dưới nấm mồ bi thương. Mà chung quy, chỉ vì nàng tin lầm người.

***

Nhiều năm về trước, mẫu thân nàng là tiểu thư Nguyễn gia xinh đẹp dịu dàng gặp gỡ phụ thân là quân chủ Tạ gia thành Kim Lăng tài hoa xuất sắc, gia thế hiển hách. Cả hai kết duyên phu thê, ân ái mặn nồng, định rằng bạc đầu giai lão bên nhau dài lâu.

Nào ngờ, thiên đố người tài, khi mẫu thân mang thai nàng thì phụ thân bệnh nặng rồi mất đi. Cái c hết của phu quân khiến trái tim bà dường như tan vỡ, không thể chấp nhận được nỗi đau thương mất mát này. Khi ấy, nếu không phải vì đứa bé trong bụng, sợ rằng bà đã không vượt qua được quãng thời gian tăm tối mịt mù đó.

Vì thế, đứa trẻ trở thành hy vọng sống duy nhất của bà, cũng là nơi ký thác toàn bộ những gì mà phu quân đã không thể thực hiện được.

Đáng tiếc, khi sinh ra thì đó là một bé gái. Thế nên, bà đã che giấu thân phận thật sự của con, biến Tạ Lan An từ khi chào đời cho đến hôm nay, đều sống dưới danh phận là con trai, người kế tự tiếp theo của Tạ gia danh tiếng.

Gần hai mươi năm qua, dưới sự dạy bảo vô cùng nghiêm khắc tàn nhẫn và thao túng tâm lý của mẫu thân, Tạ Lan An thật sự biến mình thành một nam nhân hoàn hảo. Nàng không được phép thể hiện bất kỳ sự yếu đuối nhu nhược nào, luôn phải tỏ ra mạnh mẽ kiên cường và nỗ lực để trở thành thiếu niên đệ nhất thành Kim Lăng.

Những năm tháng đó, mỗi ngày của Tạ Lan An đều là những chuỗi dài của sự cô độc mệt mỏi. Nàng tựa như nhành cây bơ vơ lạc lõng trên vùng đất hoang hoải, không tìm thấy niềm vui hay chút bình yên nào. Đến cơn mưa dịu dàng xoa nhẹ tâm tư cũng là thứ quá xa xỉ, chỉ còn nắng gió và cát bụi trơ trọi thổi vào lòng người.

Tạ Lan An luôn phải tự nói với bản thân, nàng là nam nhi, trên có vong linh của phụ thân đè nặng, dưới có gia huấn của mẫu thân ép sát. Thứ nàng có thể làm duy nhất chính là cố gắng làm tốt những gì mà người muốn, mang đến cho mẫu thân một cuộc sống hiển hách quyền uy không chỉ ở Tạ gia mà còn là Kim Lăng.

Thế nhưng, chưa từng có ai hỏi Tạ Lan An nàng mệt không, có cảm thấy những gì nàng làm là đáng hay không? Giữa thế gian rộng lớn như vậy, lại chỉ có mình nàng chịu đựng tất cả những áp lực giày vò, tự mình đương đầu với mọi sóng gió. Và hơn hết, cho dù gặp phải biến cố như thế nào, nàng đều không có đường lùi. Bởi vì, trên vai nàng là sinh mệnh của mẫu thân, của Tạ gia cùng hàng trăm người khác.

Có lẽ vì vậy, khi lần đầu tiên nhìn thấy kẻ khốn khó nghèo hèn mà tài năng Sở Thanh Diên, Tạ Lan An đã mềm lòng. Mà nàng không biết rằng, chính hắn ta sau này sẽ huỷ hoại toàn bộ cuộc đời của nàng.

Cứ thế, Tạ Lan An đem Sở Thanh Diên về bên cạnh. Sáu năm ân tình đậm sâu, nàng dốc hết sức lực mà bồi dưỡng cho hắn ta thành tài. Từ một kẻ chẳng có thứ gì trong tay cho đến quyền khuynh triều dã được bao người vây quanh ngưỡng mộ, một bước lên mây.

Khi đó, hắn ta nói với nàng, “Thanh Diên cam nguyện đi theo lang quân một đời, chỉ nghe lang quân sai xử.”

“Ta vĩnh viễn coi lang quân là chủ.”

Lời nói còn đây nhưng lòng người lại đổi thay nhanh chóng. Sở Thanh Diên mặc cho Tạ Lan An đã cảnh báo về vị trí của họ trong cuộc chiến tranh chấp hoàng quyền. Hắn ta đầu quân theo ấu đế, bày ra vở kịch đầu đ ộc tàn bạo, vu oan cho Thái hậu, diệt trừ tất cả.

Chưa dừng lại ở đó, Tạ gia trở thành quân cờ hy sinh tiếp theo trong sự toan tính của Sở Thanh Diên. Bởi vì, sớm tối bên nhau, hắn ta đã nhận ra Tạ Lan An là nữ nhi. Vì thế, hắn ta không ngần ngại trong ngày tiệc xuân, vạch trần nàng trước tất cả mọi người, ép nàng bước vào chỗ c hết.

Tạ Lan An khi đó, bị đám người lớn quyền uy trong Tạ gia bủa vây chỉ trích nhục mạ muốn tước quyền kế tự, bị bao người vây quanh xem là trò vui cười cợt khinh thường. Không ai cho phép nàng được biện minh lên tiếng, không ai giúp đỡ nàng giữa cơn rối ren hỗn loạn này.

Ngày hôm đó, trời mưa rất to, cái lạnh và nước mưa như muốn cuốn trôi hết những gì mà Tạ Lan An từng có. Sở Thanh Diên cầm ô đứng trong mưa, vẻ mặt ngạo nghễ nhìn nàng một thân ướt đẫm nhếch nhác. Hắn ta nói rằng, màn kịch đã đến lúc kết thúc. Hắn ta có nàng, còn có được thêm hết thảy những gì từng mong cầu thèm khát.

Nhưng Tạ Lan An nàng là ai kia chứ? Từ trước đến nay nàng chưa từng để bản thân mềm yếu trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Cho dù phải c hết, nàng cũng phải kéo theo hắn ta bồi tội cho nàng. Chiếc trâm cắm sâu vào cổ họng Sở Thanh Diên, m áu phun ra khắp nơi.

“Chân chính đ ộc không nằm ở rượu mà nằm ở lòng người. Ngươi phản bội ta, ta tuy phải c hết thì sao có thể để ngươi sống tốt.”

Tạ Lan An đã nghĩ đến kết cục xấu nhất là đánh mất mọi thứ thì ít ra nàng vẫn còn có mẫu thân bên cạnh. Thế nhưng, khi nàng trở về phủ lại biết được bà đã trầm mình xuống hồ sen. Rốt cuộc, chấp niệm và tham vọng của mẫu thân sâu đến bao nhiêu kia chứ? Người thà rằng chọn lấy cái c hết, cũng không muốn cho nàng một cơ hội sống…

Thế gian này, kỳ thật rất tàn nhẫn, tàn nhẫn đến mức, bỏ mặc Tạ Lan An một mình chống chọi với tất cả. Vực sâu vạn trượng, đao thương c hém g iết, từng khuôn mặt ẩn chứa sự chán ghét t hù h ận dành cho nàng.

Một bước lùi, chẳng còn lại gì nữa, tan xương nát thịt, thân thể vùi lấp nơi hoang dã quạnh hiu. Nếu có kiếp sau, Tạ Lan An sẽ trả lại toàn bộ những gì mà ngày hôm nay nàng đã chịu đựng, từng người từng người, không thiếu một ai.

***

Có lẽ bởi vì kết cục của Tạ Lan An quá bi thương thổn thức. Thế nên, ông trời dường như thương xót mà cho nàng thêm một cơ hội nữa, nàng được trùng sinh quay về năm 19 tuổi, trước khi mọi bi kịch bắt đầu.

Lần trở về này đối với Tạ Lan An là một cơ hội vô cùng quý giá. Bởi vì, nàng biết mình cần phải làm gì để đổi thay vận mệnh và g iết c hết những kẻ từng huỷ hoại cuộc đời nàng.

Kiếp trước, Tạ Lan An đã phải sống dưới thân phận của nam nhi, chịu sự thúc ép và thao túng của mẫu thân. Sau này, nó trở thành xiềng xích chí mạng, kéo nàng rơi vào vực sâu. Lần này, nàng muốn xem thử, khi đã cởi bỏ đi cái vỏ bọc thiếu niên đệ nhất Kim Lăng, nàng sẽ làm được gì và còn có thứ gì trong tay.

Sở Thanh Diên kia, nàng sẽ ghi nhớ kỹ hắn ta và nghiền nát tất cả những dã tâm tham vọng quyền uy của hắn ta xuống đất thành tro bụi.

Vì thế, trong tiệc xuân rộn ràng vui tươi được mọi người mong đợi nhất nơi thành Kim Lăng, Tạ Lan An đã đổi về thân phận của mình một cách quang minh chính đại. Trước mặt tất cả, nàng không còn là Tạ Lan An phong lưu phóng khoáng mà đã trở thành Tạ Lan An áo váy mềm mại thướt tha.

Tuy nhiên, khí chất và sự tài hoa của Tạ Lan An thì không cách gì che lấp được. Sự tự tin kiêu hãnh và ngông cuồng vẫn ở đó, chưa hề mất đi. Có chăng, giờ có thêm đôi chút của nét dịu dàng thoáng qua. Tựa nhánh tuyết lê trong ngày xuân ấm áp, thuần khiết kiêu ngạo, ai cũng không có tư cách chạm tay vào.

Trải qua một kiếp người chông chênh biến cố, Tạ Lan An không còn là kẻ mà ai cũng có thể nhìn thấu tâm tư của nàng nữa. Nó được nàng tàng sâu trong đôi mắt và trái tim. Giờ đây, giữa thế gian rối loạn, nàng chỉ hướng lòng đến thiên hạ, đến trăm dân bá tánh.

Việc Tạ Lan An cứu lấy Dận Hề, một kẻ không cha không mẹ, thân phận thấp kém ti tiện mang về bên mình không phải là sự bộc phát của lòng trắc ẩn mà chính là định mệnh. Kiếp trước, nếu nhân duyên sai lệch khiến cho sợi tơ yêu của họ vì vậy mà bị cắt đứt thì kiếp này, nàng sẽ là người tạo ra cơ hội gặp gỡ và nối lại.

Dận Hề chưa từng nghĩ rằng, hắn sẽ được Tạ Lan An nắm lấy đôi tay kéo về phía nàng. Cứ ngỡ như là giấc mộng, một giấc mộng quá đỗi đẹp đẽ mà chính hắn cũng không dám mơ tưởng. Nhưng mà, tất cả đều là sự thật. Bởi vì, hắn nhìn thấy sự mềm mại ẩn chứa trong những hành động quan tâm và lời nói của nàng.

Thì ra, chỉ cần một khoảnh khắc lơ đễnh như vậy, cũng có thể để lại nỗi nhớ nhung tham luyến đến thế trong lòng hắn. Và Dận Hề biết, cả đời này của mình, thân thể, sinh mệnh cùng trái tim, đều trao cho Tạ Lan An mất rồi.

Vì nàng, hắn có thể từ một kẻ chưa bao giờ có bất kỳ chí hướng tham vọng gì trở nên liều lĩnh cân nhắc thiệt hơn. Vì nàng, hắn có thể mặc kệ những hiểm nguy gian khổ bất chấp mà tiến về phía trước. Vì nàng, cho dẫu phải huỷ diệt mọi thứ, hắn cũng không hối hận.

Đoạn đường mà Tạ Lan An đang đi, không hề dễ dàng. Thế nhưng, nàng lại chưa từng sợ hãi hay e ngại. Bởi vì nàng biết, Dận Hề sẽ luôn bên cạnh nàng, yêu thương và bảo vệ cho nàng. Chỉ cần nàng quay đầu nhìn lại, hắn sẽ luôn ở đó, mỉm cười và nói với nàng rằng, Lan An, hãy làm những gì mà nàng cho là đúng, có ta ở đây.

Hắn sẽ dùng toàn bộ sự dịu dàng của mình, ôm ấp đoá tuyết lê lạnh lùng cô độc là nàng, không bao giờ buông tay.

“Ta nguyện băng núi vượt biển, để đến nơi phong nguyệt của nàng

Dù râu tóc bạc phơ cũng sẽ như lần đầu gặp gỡ

Mưa bụi Giang Nam khẽ rơi giữa đôi lông mày nàng

Khiến lòng này lưu luyến

Ta nguyện chặt đứt số mệnh, để giữ lấy nụ cười của nàng

Chẳng sợ phía sau là gió tuyết mưa sa

Chỉ vì một nỗi niềm tương tư mà ta vượt qua bao thăng trầm

Đời này, không uổng phí.” *

____

*: Trích bản dịch lời bài hát Phong nguyệt do Lưu Vũ Ninh thể hiện, Ost Khom lưng

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Lạc Tiên

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN