
Tác giả:
Yêu Vô Tửu
Reviewer:
AI_Nguyệt Quý
Designer:
AI_Diệp Trà
Độ dài: 80
Tình trạng: Hoàn convert
Lượt xem: 54
“Anh có nên ví em với một ngày mùa hạ?
Vẻ yêu kiều hiền dịu, em giành lấy phần hơn.
Gió tháng Năm ray rứt những nụ đào lả tả,
Mùa hẹn hò tình tự ngắn ngủi chẳng tày cơn.
Đôi khi mắt thiên đường chói lòa muôn rạng rỡ,
Có lúc sắc nắng vàng mờ nhạt ẩn sau mây;
Và cái đẹp cũng chẳng còn làm ai bỡ ngỡ,
Bởi hẩm hiu hay vận đời run rủi, ai hay.
Nhưng em, mùa hè vĩnh cửu sẽ chẳng tàn phai,
Vẻ đẹp vô ngần, em giữ mãi đến mai sau;
Cả tử thần kia cũng không làm em kinh hãi,
Bởi nơi dòng thơ anh, em vĩnh viễn ngọt ngào.
Chừng nào mắt ai còn nhìn, tim ai còn thở,
Thì lời này cũng vậy, em mãi sống trong thơ.” *
*
Tuổi mười bảy luôn là ngưỡng cửa giữa mộng tưởng và hiện thực, nơi mọi xúc cảm đều tinh khiết đến nao lòng. Với Trần Thâm thì đó là tuổi của mất mát và bắt đầu khi anh vừa tiễn biệt mẹ, cơn mưa xối xả tưởng như rửa trôi mọi hy vọng ấy lại tưới mát một tâm hồn khô cằn quạnh quẽ.
Tiêu Mạn Mạn xuất hiện, mang theo chiếc ô nhỏ và một viên kẹo. Hành động cúi xuống che mưa, trao cho anh viên kẹo đơn giản ấy, với người từng quen sống trong bóng tối, chính là tia sáng đầu tiên rọi qua tầng mây dày của cô đơn.
Từ khoảnh khắc đó, Trần Thâm không còn là cậu bé lặng lẽ của thị trấn Minh Sơn. Anh bắt đầu viết. Những trang nhật ký vô danh trở thành nơi trú ẩn cho cảm xúc không dám gọi tên. Mỗi dòng chữ là một lần hồi sinh ký ức, mỗi trang giấy là một lần tự khẳng định rằng anh đã từng được nhìn thấy, từng được chạm vào ánh sáng.
Tình cảm của Trần Thâm không bùng nổ như ngọn lửa, mà cháy âm ỉ như than hồng trong tuyết. Anh không yêu vì say mê, mà vì được cứu rỗi. Cô gái ấy từng dang tay che mưa, một cử chỉ quá nhỏ, nhưng với người khát khao hơi ấm, nó trở thành tín hiệu của sự tồn tại.
Từ đó, mỗi trang nhật ký của Trần Thâm là một lời cầu nguyện âm thầm. Không địa chỉ gửi, không lời hồi đáp, nhưng anh vẫn viết. Anh viết khi hoa nở, khi hoa tàn; viết để giữ lại hình bóng người đã cho anh niềm tin rằng thế giới này vẫn có người dịu dàng.
Những dòng chữ ấy không để chứng minh tình yêu, mà để chứng minh anh chưa từng ngừng yêu. Giữa thế giới thờ ơ, anh chọn một góc nhỏ để giữ lấy điều tốt đẹp nhất mình từng có: một viên kẹo, một ánh mắt, một người con gái từng dừng lại vì anh. Tình yêu của Trần Thâm vì thế không cần hồi đáp. Nó tồn tại để duy trì niềm tin vào cảm xúc, vào sự sống. Anh không yêu để được yêu, anh yêu để được là chính mình.
Mười năm với người dễ quên chỉ là một quãng thời gian bình thường, nhưng với Trần Thâm người sống bằng ký ức thì đó là mười năm tái sinh trong cô độc. Anh sống giữa thực tại, nhưng linh hồn vẫn neo lại ở Minh Sơn, nơi cơn mưa năm ấy chưa bao giờ tạnh trong trí nhớ.
Anh không tìm Mạn Mạn, không nhắn gửi, không đòi hỏi. Anh giữ nỗi nhớ như giữ một ngọn đèn trong gió, sợ một giây lạc tay, sợ một lần vụt tắt.
Trần Thâm không bi lụy; anh trầm tĩnh, bền bỉ và có phẩm chất của người mang đức tin. Đó là đức tin của kẻ tin rằng chỉ cần viết tiếp, tình cảm ấy vẫn còn tồn tại. Và trong thế giới của anh, tình yêu không cần được chứng thực bằng sự hiện diện, chỉ cần còn tồn tại trong một cuốn sổ tay, một hơi thở, một ký ức.
Tiêu Mạn Mạn trước khi nhận được cuốn nhật ký là người của lý trí. Cô đã học cách mạnh mẽ để tồn tại, là ánh mắt lạnh, nụ cười khép kín, trái tim bị niêm phong bởi những tổn thương tuổi thơ. Nhưng khi cuốn nhật ký không tên ấy đến tay, thế giới khép kín của cô bắt đầu rung lên từng nhịp.
Những dòng chữ bình dị, chân thành, không khoa trương, khiến cô nhận ra rằng có một người từng dõi theo mình suốt bao năm, người ấy không phán xét, không chiếm hữu, chỉ lặng lẽ quan tâm.
Mỗi chi tiết anh ghi lại: cách cô vuốt tóc, nụ cười khi cơn mưa qua, ánh nhìn giữa sân trường đều như một tấm gương phản chiếu, để cô thấy lại chính mình thuở hồn nhiên mà cô tưởng đã quên.
Nhật ký trở thành chìa khóa mở lại căn phòng cảm xúc đã bị khóa kín. Và khi trở lại thị trấn Minh Sơn, Tiêu Mạn Mạn không chỉ đi tìm người viết, mà còn đi tìm phần tâm hồn cô đã bỏ lại.
Cô bước qua những con đường cũ, hít hương hoa năm nào, nghe tiếng gió lùa qua mái hiên homestay… mọi thứ vừa quen vừa lạ, như thể chính thị trấn cũng đang thì thầm “Nơi đây có người ấy.”
Khi Mạn Mạn gặp lại Trần Thâm, cô không nhìn thấy một chàng trai lãng mạn đang đợi, mà là một người đàn ông đã học cách chờ đợi bằng im lặng. Cậu thiếu niên rụt rè năm xưa giờ đã trưởng thành, trầm tĩnh, dịu dàng, ánh mắt vẫn né tránh cô như sợ rằng một cái nhìn quá lâu sẽ làm ký ức tan vỡ.
Trong cuộc gặp ấy, không cần nhiều lời. Sự lặng im giữa họ chứa cả mười năm nhớ nhung, ân hận và biết ơn. Cô cảm nhận rõ tình cảm anh chưa từng tắt, đó là thứ tình yêu được chưng cất qua thời gian, qua cô đơn, qua cả mất mát, để rồi trở nên trong suốt và kiên định.
Liệu cô có đủ dũng khí để đáp lại ánh nhìn ấy? Liệu ký ức có thể hóa thành hiện tại, khi cả hai đã không còn là những người năm mười bảy tuổi?
Câu trả lời không nằm ở lời tỏ tình, mà ở cách họ cùng đứng trong khoảnh khắc đó, hai con người ấy, hai ngọn đèn từng leo lét trong gió, nay đủ gần để soi sáng cho nhau.
“Nguyện em được như ý, gặp gì cũng thuận;
Nguyện em vui nhiều, bình an lâu, năm tháng vô ưu, có điều để mong.”
Lời cầu chúc ấy, giản dị mà thấm thía, là kết tinh của mối tình đơn phương Trần Thâm dành cho Tiêu Mạn Mạn. Anh không cầu được yêu, chỉ cầu cô được bình an. Đó không chỉ là tình yêu, mà là một dạng hy sinh lặng lẽ của trái tim đã biết cách yêu bằng lòng trắc ẩn.
Giữa khoảng cách mười năm, giữa ký ức và lý trí, liệu họ có thể bước tới cùng nhau?
Câu hỏi ấy mở ra như sương mai khẽ lay trên cành, nó mời gọi, nhưng vẫn giữ lại chút bí ẩn của tình yêu bỏ ngỏ. Không ồn ào, không bi lụy, không cần đến hồi kết. Chỉ là một người, từng và đang yêu một người, bằng tất cả những gì trong sáng nhất của tuổi trẻ.
____
(*) Trích bản dịch thơ “SONNET 18” (Shall I compare thee to a summer's day?) - William Shakespeare - của CLB thơ Dostoevsky.
“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Nguyệt Quý
*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết
BÌNH LUẬN
THÔNG TIN
Công ty TNHH thương mại dịch vụ truyền thông đa phương tiện Allin
Địa chỉ: 15/2 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 4, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
LIÊN HỆ
Email: [email protected]
@copyright 2022.
Allin ltd. All rights reserved