Tác giả:
Xán Diêu
Reviewer:
AI_Lạc Tiên
Designer:
AI_Trường Xuân
Thể loại:
Cổ đại,
Cung đình hầu tước,
Hào môn thế gia,
Cung đấu,
Gia đấu,
Tranh quyền đoạt vị,
Trùng sinh,
Sạch,
Sủng Ngọt,
Báo thù,
Kiếp trước kiếp này,
Vả mặt,
Ngược tra,
Nhẹ nhàng,
Chữa lành,
Ấm áp,
HE
Độ dài: 125
Tình trạng: Hoàn convert
Lượt xem: 300
Khắp Sở Quốc, thành Trường An, không ai là không hay biết về đại tiểu thư Vệ Trăn, trưởng tỷ của Vệ hầu gia Vệ Lăng danh tiếng lừng lẫy. Nàng xinh đẹp kiều diễm như hoa đỗ quyên rực rỡ giữa tiết trời băng tuyết giá lạnh, một vẻ đẹp khiến người khác chỉ dám ngước nhìn say mê ngưỡng mộ mà không thể đến gần.
Mẫu thân Vệ Trăn xuất thân cao quý, chẳng những tri thư lễ nghĩa hơn người mà còn rất dịu dàng. Thế nhưng, tâm tư phụ thân lại vương vấn bên ngoài, hôn nhân cũng chỉ là quân cờ tham lam của quyền lực. Vì thế, dù bản thân đã đính ước nhưng ông luôn che giấu người trong lòng, tằng tịu đã lâu. Đến mức sau này khi hai người đã thành hôn, con của đôi gian phu dâm phụ còn lớn hơn cả Vệ Trăn.
Mặc dù tình cảm của mẫu thân với phụ thân không sâu đậm, cũng biết được những việc làm dơ bẩn phản bội của ông, nhưng bà chưa bao giờ để vào mắt. Bởi vì, bà còn có hai đứa con rất xinh yêu và ngoan ngoãn. Thế nên, bà dường như dốc hết tâm can mà yêu thương Vệ Trăn Vệ Lăng.
Những năm tháng hạnh phúc ấy, đối với tỷ đệ Vệ Trăn mà nói, là sự xoa dịu và chữa lành cho trái tim trước những cơn bão tố sau này.
Thế nhưng, những điều ấm áp tốt đẹp lại thường mỏng manh và nhanh chóng biến mất. Năm ấy, vì cứu giá Hoàng đế và Hoàng hậu trong lần săn thú kia mà mẫu thân nàng trúng phải ba mũi tên đ ộc. Bà ngã từ trên lưng ngựa xuống, m áu nóng vương vãi khắp mặt đất, không khí xung quanh đậm mùi tanh nồng ẩm ướt. Cứ thế, tỷ đệ nàng, chỉ trong thoáng chốc mất đi người thân yêu nhất trên đời của mình.
Đế hậu bởi vì chuyện này cho nên càng thêm tự trách cùng yêu thương hai đứa trẻ Vệ Trăn và Vệ Lăng, hứa rằng sẽ chở che bảo hộ cho họ cuộc sống vinh hiển phú quý cả một đời. Và Vệ Trăn sẽ là Thái tử phi tương lai của Sở Quốc. Cho dù ai là Thái tử thì vị trí của nàng đều không thể lung lay thay đổi.
Đáng tiếc, cuộc đời của Vệ Trăn lại chứa đầy tai ương bất hạnh. Mà giấc mộng kinh hoàng ấy, đang trùng điệp lên kiếp này của nàng.
***
Kiếp trước, Vệ Trăn gả cho Thái tử đương triều là Cảnh Hằng. Hắn ta bên ngoài là một người nho nhã khiêm nhường. Thế nhưng ẩn đằng sau lớp mặt nạ ấy lại là những toan tính đ ộc á c đầy nhẫn tâm. Hắn ta sở dĩ đồng ý với cuộc hôn nhân này cũng chỉ vì binh quyền gia tộc mà Vệ Lăng đang nắm giữ.
Người Cảnh Hằng chân chính yêu thương là Vệ Dao, kế muội của nàng. Vì thế, hắn ta vờ cho Vệ Trăn hết thảy những gì nàng xứng đáng được nhận, lại âm thầm từng bước tính kế đẩy nàng rơi vào vực sâu. Vị trí Hoàng hậu của Sở Quốc, chung quy cũng chỉ là con dao sắc nhọn, tuỳ thời có thể rơi xuống huỷ diệt nàng.
Khi đã có được mọi thứ trong tay, Cảnh Hằng liền lộ ra bộ mặt thật của mình, ngày ngày cùng Vệ Dao tra tấn tinh thần và thể xác của Vệ Trăn. Bọn họ còn tàn nhẫn dùng nàng làm mồi nhử, món hàng hoá có giá trị để chi phối Vệ Lăng đang trấn thủ nơi biên cương cách xa vạn dặm và Kỳ Yến tướng quân của Tấn Quốc.
Vệ Trăn chỉ là một đoá hoa lưu tô trắng ngần nơi mặt hồ, nào biết gió tuyết mưa sa đã cuốn qua cuộc đời nàng, vùi dập tất cả đến vậy. Nàng không muốn nhún nhường chấp nhận vận mệnh. Cho dù có phải c hết, nàng cũng muốn c hết thật kiên cường.
Thế nên, Vệ Trăn chẳng ngần ngại g iết tên kế huynh Vệ Chương, kẻ đã luôn ở sau lưng thực hiện bao kế hoạch hãm hại đầu đ ộc nàng. Vệ Trăn còn học cách giả vờ trở thành một Hoàng hậu biết yêu chiều săn sóc Cảnh Hằng. Đợi hắn ta lơ là thì đ âm mạnh con dao vào ngực hắn ta, đồng quy vu tận.
Thế nhưng, ông trời không chiều lòng người, vẫn cho Cảnh Hằng một chút may mắn. Vì thế, Vệ Trăn tội danh mưu hại Hoàng đế, bị đưa đến biệt cung xa xôi, không có ngày trở về.
Từ bé, Vệ Trăn đã trúng phải độc dược, đôi mắt nàng rất yếu. Giờ đây, thời gian trôi qua độc ngày càng phát tác mạnh, mắt nàng cứ thế mờ dần mờ dần, thân thể cũng tàn úa héo rũ, không còn sống được bao lâu.
Mùa xuân năm ấy, khi muôn hoa đua nở, cây lá đâm chồi nảy lộc, vạn vật hồi sinh, cũng là lúc Vệ Trăn trút hơi thở cuối cùng.
Cả một đời của nàng, cho đến tận giây phút này, đều chỉ chất chứa khổ sở bi ai. Đến đệ đệ Vệ Lăng mà nàng thương nhớ, cũng không thể gặp mặt lần cuối. Chỉ mong rằng, Vệ Lăng nghe lời nàng, đầu quân cho Tấn Quốc, tháng ngày còn lại trôi qua bình an hỉ nhạc. Tỷ tỷ là nàng, nay thất hứa với đệ, đành rời đi trước.
***
Thế nhưng, cảnh trong mơ vẫn chưa kết thúc, Vệ Trăn nhìn thấy biên cương Sở Quốc khói lửa mờ mịt, Kỳ Yến Tấn Vương xé bỏ giao ước, tự mình xuất quân tinh nhuệ tiến về phía Nam chinh phạt. Một đường c hém g iết, nhuộm máu toàn bộ những nơi vó ngựa hắn đi qua.
Kinh thành rơi vào hỗn loạn rối ren, ai nấy đều nhanh chân tìm cách chạy trốn. Kỳ Yến bắt lấy Cảnh Hằng, dẫn hắn ta đến tế điện trong cung, nơi thờ phụng bài vị của Vệ Trăn. Thiếu niên tướng quân ngày xưa, trải qua bao thăng trầm nơi Sở Quốc, nay lắc mình biến thành Tấn Vương uy nghiêm cao quý lạnh lùng. Đôi mắt hắn tràn ngập sát khí cùng h ận t hù, như thể muốn nhuốm m áu lên toàn bộ thế gian này.
Hắn nói với Vệ Lăng rằng: “Đưa nàng về Sở Quốc, là điều hối hận nhất mà ta đã làm.”
Không chỉ khiến Vệ Trăn phải chịu khổ nhục, còn khiến nàng c hết đi trong uất ức bi thương và cô độc như vậy.
“Thật xin lỗi.” “Thật xin lỗi nàng, Vệ Trăn.”
Nước mắt rơi xuống, tựa như dung nham nóng bỏng rơi vào trái tim.
Kỳ Yến ra lệnh khiến cho người đời kinh hãi.
Hắn muốn cưới bài vị của Hoàng hậu Sở Quốc, hắn phải đưa nàng trở về bên hắn.
Cung điện Tấn Quốc, hơn một trăm bậc thang dẫn lên trời cao, hắn phủng bài vị của nàng, từng bước chầm chậm đi lên, hai bên là hàng dãy người quỳ bái.
Tấn Vương và tân hậu cùng nhau vào điện, cánh cửa từ từ khép lại, chút ánh sáng le lói tắt dần, khắp nơi chỉ còn là bóng tối âm u dày đặc, phảng phất như phần đời còn lại của hắn, cô tịch, bi thương và tuyệt vọng.
***
Vệ Trăn choàng tỉnh từ giấc mộng, nhận ra nước mắt đã ướt đẫm gối tự khi nào. Rõ ràng chỉ là giấc mơ, nhưng trái tim lại kịch liệt đau đớn. Nàng vẫn không cách nào quên được ánh mắt như mặt biển đêm đông của Kỳ Yến vào khoảnh khắc cuối ấy. Như thể mọi thứ đều vụn vỡ, tan nát mất rồi. Chẳng còn lại gì hết.
Dường như, hắn có cả thiên hạ trong tay, lại đánh mất đi thiên hạ trong lòng mình.
Vệ Trăn rất muốn xem những gì đã xảy ra đó chỉ là những hoang tưởng của nàng. Thế nhưng, mọi thứ đang dần lặp lại như kiếp trước. Vệ Chương tính kế dâng nàng cho Lục hoàng tử mua vui nhục nhã. Vị hôn phu là Thái tử Cảnh Hằng, đứng sau mọi chuyện. Hắn ta biết tất cả nhưng lại dửng dưng dung túng cho những kẻ kia. Và Vệ Dao, kỳ thật tâm tư còn á c đ ộc hơn cả r ắn r ết.
Thì ra, ngay từ đầu, là Thái tử và nàng ta đã bên nhau từ lâu. Thế nhưng, bọn họ luôn che giấu tư tâm của mình, đem nàng trở thành công cụ đắn đo xoay vần trong ván cờ quyền lực địa vị. Cuối cùng, khiến Vệ Trăn làm kẻ thay thế, gánh chịu hết thảy bất hạnh. Không chỉ huỷ hoại nàng, huỷ hoại tương lai của Vệ Lăng, còn huỷ hoại toàn bộ Vệ gia.
Trên có Thần Phật, dưới có yêu ma, Vệ Trăn thề rằng, sẽ không để cho bất cứ ai tuỳ tiện phá huỷ vận mệnh của nàng cùng những người mà nàng yêu thương được nữa. Tất cả những kẻ xấu xa đó, nàng đều sẽ đưa bọn chúng đến địa ngục, bồi tội của mình.
Thế nhưng, bây giờ Vệ Trăn cũng chỉ là một tiểu thư chốn khuê các mà thôi. Thân phận của nàng còn đang là bí ẩn chưa được giải đáp. Nàng chỉ có Vệ Lăng làm chỗ dựa cho mình. Nhưng đệ ấy vẫn chưa nắm hết binh quyền vào tay. Nàng còn cần thêm một chống lưng lớn, người có thể giúp nàng vượt qua đoạn đường nguy khốn hôm nay. Mà người đó chỉ có thể là Kỳ Yến.
Bởi vì, cho dù là mộng hay là thực, Kỳ Yến đều chưa từng có ý định hại nàng. Hơn nữa, hắn lại là người luôn lặng lẽ bảo vệ chở che cho nàng rất nhiều lần.
Kỳ Yến bây giờ vẫn là thiếu tướng quân của Sở Quốc. Hắn gia thế hiển hách, xuất thân phi phàm lại tuổi trẻ tài cao. Dường như, ông trời đã ưu ái dành riêng cho hắn mọi thứ. Bên ngoài hắn luôn tỏ vẻ thanh lãnh dịu dàng nhưng bên trong lại là sự âm trầm tàn nhẫn hung bạo đến đáng sợ.
Kỳ thật, ban đầu khi nhìn đến Vệ Trăn và vết m áu trên người nàng, hắn đã biết được những chuyện nàng làm. Thế nhưng, hắn lại dùng cách của mình để che giấu giúp nàng trước hiểm nguy. Hắn không biết vì sao lại tin nàng. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt trong veo như mặt hồ lấp lánh dưới nắng ấy, mọi thứ đều trở nên rõ ràng. Trái tim hắn nói rằng, bằng bất cứ giá nào, đều phải bảo vệ cho nàng, Vệ Trăn.
Phải chăng, là trong một thoáng sớm mai hôm ấy, khi nàng sau rèm trúc bước ra, đôi mắt nhuộm đầy ý cười, đến minh châu hay sao trời cũng không rạng rỡ xinh đẹp bằng, đã khiến hắn ngẩn ngơ. Sợi tơ tình cũng theo đó mà nhè nhẹ kết vào đáy lòng những lưu luyến không quên. Để tình yêu, triền miên như liễu rũ, nồng nàn như rượu thơm, mênh mang như sóng biển, bất ngờ ập đến.
Chỉ biết rằng, những rung động không tên trở thành sự quyến luyến bện chặt nơi trái tim. Ở nơi đó, hoạ thành nét bút về nàng, minh diễm rực rỡ, thanh cao toả sáng.
Những biến cố vẫn liên tục kéo đến, bánh xe vận mệnh đã chuyển động, nhưng lần này cả Vệ Trăn và Kỳ Yến đều sẽ không để nó trùng khớp với quá khứ nữa. Bọn họ, sẽ chung tay để đổi thay tương lai.
“Tuyết phủ đầy thành đợi lấy một lần lướt qua người
Cách một cổng thành mà nỗi nhớ nhung chưa bao giờ phai
Tựa chuông gió rung rinh dưới mái hiên
Nếu có thể được bên người như mong cầu
Đời này chẳng tiếc, nguyện cùng dầm tuyết đến bạc đầu
Đổi một trời tuyết để lấy một đời hẹn ước bên người
Thế gian bộn bề, quanh đi quẩn lại đã cách biệt nhiều năm
Chuông gió vẫn lay mang theo bóng hình ai
Nếu được ở bên người như nguyện ước
Đời chẳng tiếc chi, ngắm tuyết rơi tới khi bạc đầu
Đến cuối đời…” *
____
*: Trích bản dịch lời bài hát Tuyết phủ cố thành do Thắng Dữ thể hiện, Ost Khom lưng
“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Lạc Tiên
*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết
BÌNH LUẬN
THÔNG TIN
Công ty TNHH thương mại dịch vụ truyền thông đa phương tiện Allin
Địa chỉ: 15/2 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 4, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
LIÊN HỆ
Email: [email protected]
@copyright 2022.
Allin ltd. All rights reserved