logo
REVIEW>> ĐỪNG YÊU LẠI NGƯỜI CŨ
dung-yeu-lai-nguoi-cu
Tìm truyện

ĐỪNG YÊU LẠI NGƯỜI CŨ

Tác giả:

Thiên Vân Châu

Designer:

AI_Tịch Lam

Độ dài: 61

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 625

Lâm Vân Thanh từng yêu người học trò mà bố cô yêu quý nhất. Một mối tình bắt đầu nơi rìa thanh xuân, trong trẻo, lặng lẽ, không ồn ào khoe khoang nhưng đầy mật ngọt và sự ấm áp. Kết thúc của nó lại gói gọn trong hai chữ “chia tay”, nhẹ như một câu nói thoáng qua, nhưng nặng đến mức suốt nhiều năm sau vẫn treo lơ lửng chưa từng chạm đáy.

Sáu năm trôi qua, mỗi người rẽ về một hướng: cô sang Phần Lan du học, anh ở lại vùi mình trong con đường y học khắc nghiệt, ngày nối ngày đối diện áp lực của sinh tử. Cả hai đều tin rằng cuộc chia ly năm ấy lẽ ra đã là dấu chấm hết, là một đường cắt gọn gàng, dứt khoát cho một mối quan hệ không thể tiếp tục.

Nhưng đời người hiếm khi vận hành theo những gì đã được sắp xếp sẵn. Bữa tối đầu tiên sau khi Lâm Vân Thanh trở về nước, giữa thành phố đông đúc và xa lạ, cô lại chạm mặt Chu Duy Thầm. Không báo trước, không chuẩn bị, chỉ một khoảnh khắc đối diện ngắn ngủi cũng đủ để cả quá khứ ập về, không kịp né tránh.

Nghiệt duyên, quả thật là nghiệt duyên. Người đàn ông năm ấy từng nói “sẽ không bao giờ gặp lại”, vậy mà khi tái ngộ lại bình thản thốt lên “lâu rồi không gặp”, như thể giữa họ chưa từng có những năm tháng yêu thương sâu đậm đến mức chỉ cần nhắc lại cũng thấy đau.

Một người sống giữa giấy tờ, điều khoản và những cuộc giằng co vô hình của ngành luật, người kia thì dấn thân vào nghiên cứu y học, ngày đêm đảo lộn, mang trên vai sinh mệnh của người khác. Hai thế giới tưởng như không liên quan, nhưng lại bị buộc chặt bởi một quá khứ chung không cách nào xóa bỏ.

Trớ trêu hơn, Lâm Vân Thanh trở thành thành viên trong đội cố vấn pháp lý cho thử nghiệm lâm sàng thuốc mới của Chu Duy Thầm. Người yêu cũ, sau nhiều năm xa cách, đứng ở hai đầu của một mối quan hệ công việc: cô là luật sư, anh là bên A. Khoảng cách được gọi tên bằng chức danh, nhưng cảm xúc thì không chịu nghe theo lý trí.

Mười hai năm vòng đi vòng lại, từ lần đầu nghe thấy cái tên Chu Duy Thầm qua miệng “thầy Lâm” cũng là bố ruột cô, Lâm Vân Thanh chưa từng nghĩ mình sẽ dây dưa với học trò cưng của bố suốt hơn một thập kỷ. Tình yêu của họ không phải kiểu bùng cháy dữ dội, mà là sự kéo co dai dẳng, vừa muốn buông, vừa không nỡ rời tay.

Sau tái ngộ, cô nghĩ anh đã có người mới; anh lại cho rằng cô đã hoàn toàn buông bỏ. Hai con người đều sĩ diện đến mức đau lòng, rõ ràng quan tâm đến nhau đến không chịu nổi, nhưng vẫn cố giữ vẻ thản nhiên, như thể tất cả chỉ là chuyện đã qua.

Đau đớn nhất không phải là đã chia tay, mà là dù chia tay rồi, họ vẫn không thể biến mất khỏi cuộc đời nhau. Vòng quan hệ xã hội chồng chéo, bạn bè quen biết chung, công việc liên đới, khiến việc cắt đứt hoàn toàn trở thành điều không tưởng. May mắn hay cũng có thể là tàn nhẫn cả hai lại hiểu nhau đến lạ, hễ chạm mặt liền giả vờ như người dưng.

“Một người yêu cũ đạt chuẩn thì phải giống như đã c hết”, câu nói ấy không chỉ là tự trấn an, mà còn là lớp vỏ mỏng manh che giấu sự không cam lòng chưa từng phai nhạt.

Ngoài mặt, ai cũng nói rằng “chia tay lâu như vậy rồi, mọi thứ đều đã thay đổi”.

Nhưng trong lòng mỗi người đều hiểu, có những thứ chưa từng đổi, chỉ là bị chôn sâu hơn. Trong bệnh viện, ai cũng biết Chu Duy Thầm trẻ tuổi, xuất sắc, nổi tiếng có một “ánh trăng sáng” không thể quên, nghe nói là bạn học đại học. Trong giới luật, cũng có lời đồn rằng luật sư họ Lâm và bác sĩ Chu có quan hệ không mấy hòa hợp.

Trớ trêu ở chỗ, chính “ánh trăng sáng” ấy lại là người nghe rõ nhất những lời đồn kia, nhưng vẫn chỉ có thể mỉm cười phủ nhận: “Cùng khóa nhưng khác khoa, không quen.”

*

“Thế giới này nhiều người đến vậy
Thật may mắn tôi từng có được ‘chúng ta’
Sớm chiều trong vận mệnh dài đằng đẵng này
Luôn khiến tôi bất giác ngơ ngẩn nhìn về phương xa…” *

Gặp lại người cũ vốn đã chẳng dễ chịu, huống chi người cũ ấy lại là người từng chủ động nói lời chia tay. Năm ấy Lâm Vân Thanh có giận không? Có. Cô chưa từng quên câu nói chia tay nhẹ bẫng rơi ra từ đôi môi người cô yêu sâu đậm suốt những năm thanh xuân.

Cô giận Chu Duy Thầm vì rời đi quá dễ dàng là một phần, nhưng giận chính mình còn nhiều hơn gấp bội. Đối phương nói lời kết thúc vô tình đến mức như chưa từng lưu luyến, còn cô thì sao? Cõi lòng cô hệt như thủy triều, dập dìu lên xuống, không ngày nào yên ả. Dường như trong mối tình năm ấy, chỉ có một mình Lâm Vân Thanh đau đớn, ngày ngày vụng về tự khâu kín một vết thương vẫn âm ỉ rỉ máu.

*

“Thế giới này nhiều người đến vậy
Thật may mắn tôi từng có được ‘chúng ta’
Sớm chiều trong vận mệnh dài đằng đẵng này
Luôn khiến tôi bất giác ngơ ngẩn nhìn về phương xa…” *

Nếu chỉ nhìn bề ngoài, Chu Duy Thầm dường như có tất cả: sự nghiệp, danh tiếng, tương lai rộng mở. Nhưng phía sau dáng vẻ bình tĩnh ấy là một tuổi thơ nhiều thiếu hụt. Trước năm năm tuổi, anh từng có một gia đình trọn vẹn, cho đến khi biến cố ập xuống, bố qua đời, mẹ tái giá, anh bị gửi về nhà nội.

Một đứa trẻ còn chưa kịp hiểu thế nào là mất mát đã phải học cách im lặng, kìm nén và tự lớn lên. Những năm tháng được gia đình thầy Lâm yêu thương, che chở là ân huệ hiếm hoi. Và tình yêu thuần khiết của Lâm Vân Thanh chính là món quà quý giá nhất, khiến anh tin rằng, dù xuất phát điểm có nhiều khuyết thiếu, con người vẫn xứng đáng được yêu.

Chính vì từng chạm vào hạnh phúc, nên khi bóng ma gia đình một lần nữa kéo đến, Chu Duy Thầm lại không đủ dũng khí kéo cô cùng đối diện. Ở tuổi mười chín, hai mươi, anh chọn cách tàn nhẫn nhất: tự tay cắt đứt, đẩy người mình yêu ra xa, rồi nhốt bản thân trong những quyết định khắc nghiệt. Cái giá của lựa chọn ấy là sáu năm dài đằng đẵng, nơi nỗi nhớ không có lối thoát.

Sáu năm ấy, Chu Duy Thầm không ngày nào thực sự buông bỏ. Anh biết cô đang ở đâu, sống thế nào, trưởng thành ra sao, nhưng chỉ dám đứng từ xa. Nỗi nhớ bị ép chặt dưới lớp vỏ lý trí, không được gọi tên, không được thổ lộ, chỉ âm thầm gặm nhấm từng ngày. Đó là thứ đau khổ không ồn ào, không ai hay biết, nhưng đủ khiến một người tưởng như đã ổn lại nhiều lần gục ngã trong im lặng.

“Trên hành lang thời gian, tiếng người đến người đi tấp nập

Đèn vừa sáng, căn phòng lại chẳng có ai

Trong gió chiều thấp thoáng vài khung cảnh ngày xưa

Chỉ mới chớp mắt, đã không còn nữa rồi sao?” *

*

Sự trùng phùng của họ không đơn thuần là gặp lại, mà là một câu hỏi muộn màng của số phận: liệu con người có đủ can đảm đối diện với những lựa chọn sai lầm trong quá khứ? Tha thứ hay tiếp tục bỏ lỡ, yêu thêm một lần hay chấp nhận cô độc? Con đường để họ tháo gỡ hiểu lầm, đối diện với tổn thương cũ không hề dễ dàng.

Nhưng chính hành trình ấy mới là ý nghĩa sâu xa nhất của câu chuyện không phải để chứng minh ai đúng ai sai, mà để cho thấy tình yêu, nếu đủ sâu, sẽ không biến mất vì thời gian, chỉ chờ con người đủ trưởng thành để quay đầu nhìn lại.

Sau tất cả, điều khiến câu chuyện này day dứt không nằm ở việc họ từng yêu nhau bao nhiêu năm, mà ở chỗ: có những nỗi nhớ kéo dài sáu năm, có những lựa chọn phải trả giá bằng cả thanh xuân, tựu chung ai cũng có lý do riêng, họ đều là người bình thường nên sẽ có lúc đưa ra những quyết định sai lầm, nhưng cách họ học cách cởi bỏ xiềng xích cho chính bản thân họ và hướng tới tương lai tốt đẹp mới là điều đáng trân trọng.

“Thế giới này có một người như vậy

Sống trong thanh xuân tươi đẹp của tôi

Cũng từng có nụ hôn ướt đẫm giọt lệ

Khiến tôi cứ ngẩn ngơ nhớ về không thôi. *

____

*: Trích bản dịch lời bài hát Thế giới này nhiều người đến vậy do Trương Bích Thần và Vương Hách Dã thể hiện.

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Nguyệt Quý

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN