logo
REVIEW>> ĐÊM TRĂNG NĂM THỨ BA MƯƠI
dem-trang-nam-thu-ba-muoi
Tìm truyện

ĐÊM TRĂNG NĂM THỨ BA MƯƠI

Reviewer:

AI_Dã Quỳ

Designer:

AI_Cẩn Du

Độ dài: 182

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 114

Giới thiệu:

Năm thứ ba mươi, dưới đêm trăng sáng, non sông gấm vóc, trăng tròn soi tỏ hồ sen.

Công chúa Vĩnh An, Lý Doanh, nổi tiếng dịu dàng lương thiện, nhưng năm mười sáu tuổi lại bất ngờ đuối nước bí ẩn trong hồ sen của hoàng cung. Hoàng đế vì cái c hết của công chúa mà đau lòng tột độ, hạ lệnh điều tra kỹ lưỡng thì phát hiện ra chính phò mã đã đẩy công chúa xuống hồ.

Hoàng đế nổi trận lôi đình, tru di cửu tộc nhà phò mã. Phò mã vốn xuất thân từ môn phiệt thế gia bậc nhất, trải qua sự kiện này, các gia tộc lớn tổn thương nguyên khí, mở ra con đường cho các sĩ tử hàn môn nhập vào quan trường, cũng từ đó, những chính sách mới dưới thời Thái Xương mới bắt đầu được thực thi.

Sau khi hoàng đế băng hà, sử sách ghi nhận ngài là Thánh chủ Trung Hưng nhờ chính sách Thái Xương. Khương phi, mẫu thân của Lý Doanh cũng nhờ con gái mà từ một cung nữ được phong thành quý phi, hoàng hậu rồi ngồi lên ngôi vị hoàng đế, được tôn xưng là “Nhị Thánh” cùng với Thái Xương. Mọi vinh quang mà “Nhị Thánh” có được đều bắt nguồn từ cái c hết của ái nữ Lý Doanh.

Ba mươi năm sau, trong thời thịnh thế thái bình, hoa nở rực rỡ khắp trời, dân chúng vừa tiếc thương công chúa đoản mệnh, vừa cảm thấy may mắn vì cái vận số ngắn ngủi của nàng. Nhưng hồn phách của nàng công chúa bé nhỏ vẫn luẩn quẩn chốn nhân gian, khoác trên mình bộ váy lụa lục la nàng mặc vào hôm c hết đuối, khuôn mặt vẫn dừng lại ở vẻ đẹp dịu dàng, thanh tú của năm mười sáu tuổi. Nàng tìm đến vị Thiếu khanh tàn nhẫn, khét tiếng nhưng bệnh tật triền miên của Sát Sự Thính là Thôi Tuần, nói với hắn: “Ta muốn nhờ ngài điều tra một vụ án.”

Nàng nói: “Ta muốn nhờ ngài điều tra xem là ai đã g iết ta.”

Người ác hơn ma, đã thành ma rồi, hà tất phải thành Phật?

*

Thôi Tuần, Thiếu khanh của Sát Sự Thính, là một kẻ dùng sắc đẹp để tranh quyền, là một gian thần tàn ác chuyên dệt nên những vụ án oan, là một tướng phản quốc tham sống sợ c hết, tội ác nhiều không kể xiết, khiến thiên hạ căm ghét, chỉ mong được c ắn thịt x é n át xương hắn. Theo lẽ thường, sau khi thất thế, hắn sẽ bị trói đưa ra pháp trường, chịu tội lăng trì, bị dân chúng chia nhau m áu thịt, xương cốt thành tro.

Nhưng trong lúc bị tra khảo đến nỗi toàn thân thương tích, gục ngã trong ngục tù, hắn lại thấy nàng mặc váy lụa xanh như lần đầu gặp gỡ.

Hắn bị tra tấn đến mơ màng, giọng khàn khàn hỏi nàng: “Sao nàng không đi?”

Nàng chỉ nói: “Có chuyện chưa xong.”

“Chuyện gì chưa xong?”

“Vì quân, cải mệnh.”

***

Cung yến đêm trăng rằm năm thứ ba mươi, Thôi Tuần uống say đi lang thang trong cung. Hắn ngồi bên hồ sen, đưa tay muốn chạm vào bóng trăng dưới mặt nước, bất chợt một bàn tay khác từ dưới hồ vươn lên nắm lấy tay hắn.

Làm sao hắn có thể ngờ được rằng, chính bàn tay lạnh lẽo trắng bệch ấy sẽ cứu vớt mình thoát khỏi tam đồ kia chứ.

Thôi Tuần xuất thân từ Bác Lăng Thôi thị, dòng tộc đứng đầu trong Ngũ tinh Thất vọng. Năm mười bảy tuổi hắn gia nhập Thiên Uy quân, theo chân các huynh đệ chinh chiến sa trường bảo vệ biên quan. Thiên Uy quân thế như chẻ tre, lại bất ngờ bị tập kích ở ải Lạc Nhạn Lĩnh, để mất sáu châu Quan Nội Đạo vào tay Đột Quyết.

Ngoài Thôi Tuần, toàn bộ tướng lĩnh đều bỏ mạng, nên người ta mới kháo nhau rằng hắn đã đầu hàng Đột Quyết, dùng sắc hầu công chúa để đổi lấy một con đường sống. Hai năm sau, hắn trở về Đại Chu thì bị Đại Lý Tự bắt giữ, tiếp tục giở bài cũ làm khách trong màn của Thái Hậu để được sống.

Sau khi được Thái Hậu thu nhận, Thôi Tuần từng bước leo lên vị trí Thiếu khanh Sát Sự Thính, ngang tàng phách lối khiến người ta phải sục sôi căm phẫn. Ai cũng mong tới ngày hắn rớt đài, phải lăng trì xử tử cho dân chúng giày xéo đến mức thây cốt vỡ vụn, như vậy mới xứng với mấy chữ nhân quả.

Thôi Tuần nghe người ta mắng chửi mà mặt vẫn lạnh như băng, dù sao hắn cũng đã quen rồi.

Có lẽ là do đã g iết chóc quá nhiều nên người mang đầy âm khí, Thôi Tuần lại nhìn thấy và chạm được vào hồn ma của người đã bỏ mạng cách đây ba mươi năm.

Kể từ khoảnh khắc chạm tay với hắn, hồn của Lý Doanh đã thoát ra khỏi hồ sen kia. Nàng đã chứng kiến sen nở rồi héo, đã nghe được những câu chuyện truyền tai nhau của các cung nữ, đã ngâm mình trong làn nước lạnh lẽo tối tăm được ba mươi năm.

Trăng mọc rồi tàn trong suốt ngần ấy thời gian, lại chỉ có Thôi Tuần chạm được vào nàng, vậy chẳng phải hắn chính là người thích hợp nhất để giúp nàng hay sao?

H ung t hủ đã sớm được định đoạt, Thái Hậu vì quá đau lòng mà nghiêm cấm hắn không được lật lại bản án của Vĩnh An công chúa, Thôi Tuần trái lệnh nên lãnh đủ một trăm trượng, thân thể yếu ớt đến mức không kéo nổi dây cung của hắn bị đánh đến mức dạo một vòng qua Q uỷ Môn quan.

Lý Doanh dù có tức giận đến đâu cũng phải đau lòng bật khóc, nhưng Thôi Tuần lại nói hắn giúp nàng cũng là vì chính mình, nàng không cần phải bận tâm.

Sao Lý Doanh có thể không nhận ra được, hắn luôn nhận hết mọi lời chỉ trích cùng lỗi lầm về phía mình, ngay cả một câu biện minh cũng lười nói. Tất cả mọi việc hắn làm đều là thân bất do kỷ, nhưng lại chẳng chịu mở lòng mà giải thích với nàng.

Người đời nói Thôi Tuần đã hưởng không biết bao nhiêu vinh hoa phú quý ở Đột Quyết, nhưng Lý Doanh đã nương theo một tia hồn phách của A Sử Na Gia để nhìn thấu tất thảy những nỗi đau đớn nhục nhã hắn từng phải chịu.

Trong những đêm tuyết rơi giá lạnh trên thảo nguyên bao la, ngọn lửa trong mắt hắn hầu như chưa bao giờ lụi tàn, bất chấp những vết thương hằn sâu vào trong gân cốt chằng chịt trên người.

Lý Doanh chưa từng sợ hãi, nàng thậm chí còn chủ động muốn giúp đỡ Thôi Tuần lật lại bản án của Thiên Uy quân.

Đối với nàng, thân thể tàn tạ rách nát mà Thôi Tuần muốn giấu nhẹm đi đã thay hắn kể những chiến tích lẫy lừng nhất trên đời. Dung mạo tựa hoa sen khiến Thôi Tuần bị công chúa Đột Quyết để mắt đến không phải là lỗi của hắn, ý chí kiên cường gai góc khiến nàng ta muốn thuần phục càng chẳng phải lỗi của hắn.

Hắn sinh ra trong nhà danh gia vọng tộc nhưng không được yêu thương, lúc gia nhập Thiên Uy quân đã được các thiếu niên trong quân hết lòng đối đãi, chỉ qua ba năm ngắn ngủi đã coi đó là nhà của mình. Vậy nên khi toàn quân bị ám hại, c hết oan uổng mà không được phép chôn cất, hắn gồng mình muốn đi tìm chân tướng, cũng chẳng có gì sai.

Hắn tử tế với những thân nhân còn sống của các tướng lĩnh, nhưng ai cũng ghê tởm hắn đã đầu hàng phản bội lại lời thề trung nghĩa của họ, chỉ có Lý Doanh trông thấy Thôi Tuần dùng tay đào bới để tìm kiếm thi hài của huynh đệ cũ đến mức bật m áu.

Thiếu niên từng một thời huy hoàng ngạo nghễ tràn đầy nhiệt huyết, nay đã thay da đổi thịt trở thành con người khác, trở thành nịnh thần quyền khuynh triều dã mà người đời căm ghét nhất.

Con đường này một khi đã bước lên thì khó mà quay đầu, nhưng thanh liêm trong sạch là đạo, đạo của hắn thì không phải là đạo hay sao?

Thử hỏi, sao nàng có thể không đem lòng yêu thương hắn cho được đây?

Khi nàng mất, Thái Hậu đã ra lệnh thắp đèn trường minh trong bốn vạn ngôi chùa khắp cõi Đại Chu, hồn phách của nàng được Phật pháp bảo hộ, trong sáng không tì vết. Nhưng còn hắn thì sao? Lỡ như hắn c hết khi đại nghiệp còn đang dang dở, có phải sẽ mãi mãi bị giam giữ trong địa ngục A Tỳ hay không?

Trước khi gặp nàng, Thôi Tuần cũng nghĩ như vậy.

Sau khi gặp nàng, hắn lại nảy sinh chút mong muốn được cứu rỗi.

Nhũ danh của nàng là Minh Nguyệt Châu, giống như ánh trăng sáng chiếu qua khung cửa, rọi vào trong thế giới tăm tối đầy xương m áu, nhơ nhớp như bùn lầy của Thôi Tuần. Nàng trời sinh thiện lương, trái tim tựa ngọc lưu ly thanh khiết, dùng sự kiên nhẫn thấu hiểu của mình để từng chút một đánh thức bản năng rung động trong lòng Thôi Tuần.

Chỉ có nàng thay hắn chữa lành thân thể đầy vết thương, hàn gắn linh hồn vỡ nát, chỉ có nàng vì hắn mà tẩu hỏa nhập ma đến mức kinh mạch gãy đoạn.

Có lẽ khi hắn xông vào trong Phật tháp trộm xá lợi Phật đỉnh, thành kính dập đầu hai trăm lẻ một lần, chấp nhận vĩnh viễn không được siêu sinh để cứu lấy Lý Doanh, tình yêu của họ đã lay động được Phật Tổ trên cao.

Gieo nhân nào gặp quả nấy, người ở hiền thì gặp lành, kẻ gieo gió thì gặt bão, trước giờ chưa từng có ngoại lệ.

Thập Thất lang, lòng dạ thế gian còn đáng sợ hơn cả cái c hết, nhưng ta nguyện đắm mình trong vũng nước đục này, mãi không được nhập luân hồi để bầu bạn cùng chàng qua những năm tháng còn sót lại. Thập Thất lang, đừng sợ, đường xuống Hoàng Tuyền ta sẽ cùng đi với chàng, sẽ đốt một ngàn con châu chấu cỏ để soi đường chỉ lối cho chúng ta.

Minh Nguyệt Châu, kiếp này ta tận tình tận nghĩa với Đại Chu, không thẹn với năm vạn lính Thiên Uy quân, càng không thẹn với đạo nghĩa làm người. Chỉ là sát nghiệt gây ra quá nhiều, nếu như Phật Tổ thương tình độ ta qua Khổ giới, ta sẽ thực hiện lời hứa còn dang dở với nàng.

Ta muốn làm một tán cây đại thụ che chở cho nàng qua ngàn năm nắng đổ mưa sa, để cho đôi mắt nàng vĩnh viễn chẳng nhuốm màu ái nộ chốn hồng trần.

Dù cho tích xưa hóa đá tảng, dù cho thành cổ hóa rêu phong.

Ta muốn bên nàng, trước sau như một, mãi chẳng đổi thay.

_____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Ngọc Tỷ Nhi

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN