Tác giả:
Hi Vân
Reviewer:
AI_Dã Quỳ
Designer:
AI_Nha Thanh
Độ dài: 85
Tình trạng: Hoàn edit
Lượt xem: 533
Giới thiệu:
Tô Hiểu và Trình Linh là vợ chồng hợp đồng, đừng nói đến việc hai người khách sáo như người xa lạ, mà ngay cả cơ hội gặp mặt cũng không có nhiều.
Cho đến kỳ thực tập hè năm ba đại học, cô đè bẹp sinh viên các trường nổi tiếng, lọt vào danh sách sinh viên thực tập được tập đoàn Hoa An đào tạo quản lý, trở thành người đầu tiên trong trường bước vào công ty đứng đầu mạng Internet toàn cầu, lúc này cô mới phát hiện Trình Linh là ông chủ của mình.
Việc cô rõ ràng là vợ hợp pháp của ông chủ nhưng lại bị động, bị phát hiện cùng đồng nghiệp nữ trong công ty tơ tưởng ông chủ sẽ như thế nào?
Bỗng nhiên vào một buổi tối, Tô Hiểu uống rượu say đã hôn anh một cái, sau chuyện này Trình Linh đã châm một điếu thuốc, lặng lẽ xé tờ hợp đồng hôn nhân kia.
Sáng hôm sau thức dậy, anh chủ động gõ cửa phòng của vợ, kết quả lại phát hiện cô vợ bé bỏng vẫn lạnh nhạt xa cách với anh như cũ, còn quên sạch sẽ chuyện xảy ra tối qua!
Cho nên, anh bị chơi chùa rồi ư?
***
Nói đến hạnh phúc gia đình, Tô Hiểu chưa bao giờ có một gia đình, càng đừng nói đến hạnh phúc.
Ngày cô chào đời, bố tức giận chất vấn mẹ tại sao không phải con trai, còn mẹ thì chỉ biết giận dữ nhìn cô. Có những lúc cô nghe thấy hai người họ cãi nhau, mẹ của cô – Lưu Tương Vân – đã chỉ vào Tô Hiểu mà hét lên rằng: “Tại sao tao lại sinh ra thứ như mày chứ?”
Tô Hiểu vẫn luôn ước ao một gia đình đúng nghĩa. Bất chấp những trận đòn roi, những lời mắng nhiếc thậm tệ, cô luôn là đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, biết nấu cơm, biết làm việc nhà, hơn nữa còn học rất giỏi.
Dù vậy, đến một ngày nào đó, Lưu Tương Vân đã im lặng thu dọn hành lý, xách va li rời đi.
Tô Hiểu lúc ấy sống c hết bám lấy cánh tay bà, khóc lóc cầu xin bà dẫn cô đi theo. Lưu Tương Vân đã thẳng chân cho cô một đạp, bước lên chiếc xe hơi sang trọng mà không một lần ngoảnh đầu nhìn lại.
Chẳng bao lâu sau, bố ôm toàn bộ tiền trong nhà bỏ trốn, để lại một mình Tô Hiểu mới mười ba tuổi.
Không còn cách nào khác, cô phải về sống cùng bà nội. Bà nội rất yêu thương cô, tuy đã già yếu vẫn làm nhiều công việc cùng một lúc để cho cô đi học. Cả đời Tô Hiểu biết ơn bà, nhưng chính lúc cô thuận lợi thi đỗ đại học cũng là lúc bà được chẩn đoán mắc phải căn bệnh quái ác.
Số phận càng vùi dập cô, Tô Hiểu càng tự nhủ phải mạnh mẽ phản kháng lại nó.
Cô muốn nhanh chóng tốt nghiệp, nhanh chóng kiếm được việc làm để chi trả viện phí cho bà nội.
Bà nội Tô đã yếu dần, nguyện vọng duy nhất là thấy cô lấy chồng. Tô Hiểu tưởng bà chỉ nói đùa, không ngờ hôm sau lại thật sự gọi điện giới thiệu cho cô đi xem mắt.
“Người này là cháu trai của chiến hữu của ông nội con. Năm xưa được ông nội con cứu một mạng nên vẫn luôn rất biết ơn nhà mình, con đi gặp người ta thử xem.”
Vì vậy, Tô Hiểu đã đến gặp Trình Linh, là kiểu đến cho có lệ.
Cô bày tỏ việc mình đến đây chẳng qua là vì bà nội, hai người họ không quen thân, không cần nhất thiết phải để tâm làm gì.
Trình Linh lại không nghĩ vậy, anh đưa cho cô một bản hợp đồng, đề cập đến vấn đề kết hôn giả.
Thứ nhất, ngoài cô, ông nội Trình nhất định không chấp nhận thêm ai khác làm cháu dâu. Thứ hai, ông nội cũng mắc bệnh, nhưng nếu anh không cưới cô, ông sẽ không tiêm không uống thuốc, cứ thế c hết cho anh xem. Thứ ba, với danh nghĩa cháu rể, anh có thể tài trợ toàn bộ viện phí cho bà nội cô.
Cuối cùng, lấy hai năm làm kỳ hạn. Sau hai năm, Tô Hiểu hoàn toàn có thể dùng lý do không có tình cảm để rút lui, và hợp đồng hôn nhân của họ sẽ kết thúc.
Còn bây giờ thì không thể, tính tình ông nội cố chấp, nếu chưa thử thì nhất định không thể bỏ qua.
Và như thế, lúc Tô Hiểu rời ký túc xá vẫn còn độc thân, lúc trở về đã có thêm một người chồng.
Ngoại trừ việc phải từ chối những món quà đắt đỏ từ Trình Linh, hay việc dọn về Bích Loan Thủy sống cùng anh để qua mắt ông nội, cuộc sống của Tô Hiểu vẫn cứ thế mà tiếp diễn.
Đến tháng 5, các công ty lớn đồng loạt đăng thông báo tuyển thực tập sinh, trong đó có tập đoàn Hoa An.
Mọi người đều biết, mỗi năm trung bình có hàng ngàn thí sinh ở trong lẫn ngoài nước nộp hồ sơ vào Hoa An nhưng chỉ có khoảng mười người trúng tuyển, tất cả đều đến từ các trường đại học top trong nước. Tô Hiểu dùng bộ hồ sơ đẹp lung linh cùng tài ứng xử hùng biện của mình đá bay những ứng viên khác, trở thành thực tập sinh duy nhất không đến từ trường top.
Cho đến một ngày nọ, phát hiện người chồng hợp đồng của mình chính là ông chủ của Hoa An.
Tô Hiểu: … Vậy không phải cô vốn đã là bà chủ rồi hay sao?
***
Ở Ma Đô, Trình gia có tiếng ba đời độc đinh, Trình Linh chính là tài phiệt đời thứ ba, lúc sinh ra đã ở sẵn ngay cái vạch đích mà không biết bao nhiêu người hằng mơ ước. Tuy nhiên, ông nội Trình lại không cho là như thế. Người thừa kế của Trình gia, không thể là một kẻ ngồi mát ăn bát vàng.
Trình Linh đã không để ông phải thất vọng. Khi vừa đủ tuổi, anh tham gia vào binh đoàn Thủy quân lục chiến của bộ đội đặc chủng. Sau khi sang Anh học tập, anh đạt danh hiệu thủ khoa toàn ngành rồi trở về nước, gia nhập Hoa An với vị trí thấp nhất.
Từ đó thăng tiến dần lên tổng giám đốc, qua vài năm ngắn ngủi anh đã đưa cả tập đoàn ngồi vững vàng trên bảng xếp hạng Forbes danh giá, chính là con người thần bí đứng sau Hoa An mà Tô Hiểu hết lòng ngưỡng mộ đó.
Về Tô Hiểu, Trình Linh có sẵn một sự tôn trọng nhất định dành cho cô, tiếp theo sau là tán thưởng năng lực mà cô bộc lộ trong công ty, được các giám đốc tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán để giành về. Anh muốn thực hiện trọn vẹn nghĩa vụ của một người chồng, nhưng dường như cô lại không muốn vậy.
Gặp anh trong công ty là lập tức co giò chạy, thấy anh ở trường cô là Tô Hiểu chỉ đành giả vờ không quen, còn nhìn quanh quất để tránh bị người khác chú ý. Quà cáp kỷ niệm đều bị trả nguyên vẹn trở lại, ngay cả tiện đường đưa cô đi cũng không thể.
Là vợ chồng giả thì cũng đành, đằng này cô lại năm lần bảy lượt từ chối sự giúp đỡ của anh, khiến Trình tổng vừa mất hết mặt mũi vừa bị ông nội mắng là vô dụng, không theo đuổi được vợ thì xứng đáng độc thân suốt đời.
Về Trình Linh, Tô Hiểu cảm thấy mình mãi không thể với tới một người ở trên đỉnh cao như vậy, thế nên cứ dứt khoát ngay từ đầu cho xong. Trong cuộc hôn nhân hợp đồng này, cô là cô bé Lọ Lem gả cho chàng hoàng tử là anh, nếu cứ vô tư mà bám víu lấy cành cao ngoài tầm với của mình, thì chẳng mấy chốc khi chuông đồng hồ điểm lúc nửa đêm, ngã xuống đất sẽ rất đau.
Anh xứng đáng có được một người khác tốt hơn cô, ít nhất phải là một tiểu thư môn đăng hộ đối, chứ chẳng phải một cô gái phải dựa vào học bổng mới được đi học. Vì thế, Tô Hiểu mới cố hết sức xây dựng một vỏ bọc lạnh nhạt đối với Trình Linh, để đến khi hợp đồng hết hạn, ít nhất cô cũng có thể ra đi cùng với lòng tự tôn của mình.
Nghĩ là một chuyện, thực tế lại là một chuyện khác.
Khi Trình Linh phát hiện bản thân mình ngẩn ngơ ngắm nhìn hình dáng Tô Hiểu ngồi bên cửa sổ làm việc, anh đã thấy có gì đó kỳ lạ. Lúc anh nhìn thấy sự háo hức của mình trong gương khi chuẩn bị ăn tối cùng cô, anh đã lờ mờ cảm nhận được điều gì đó. Đến lúc cậu chủ Lộ gia muốn theo đuổi Tô Hiểu, bởi vì cô không muốn công khai nên Trình Linh tức không làm gì được, thì anh mới nhận ra, bản thân đã xong đời rồi.
Thế giới của Trình Linh vốn ngập tràn những ánh đèn xa hoa từ những buổi tiệc, những tòa nhà cao chọc trời cùng hàng loạt nhân vật trong giới thượng lưu. Giao thiệp với họ khiến anh mệt mỏi, càng đừng nói đến việc chia sẻ nỗi lòng cùng ai. Bố mẹ của anh quanh năm ở nước ngoài, ông nội quá mức nghiêm khắc, kể cả những ngày tháng đi lính hay sống một mình nơi xứ người, Trình Linh chưa bao giờ thực sự có một tri kỷ.
Tô Hiểu chính là biến số duy nhất trong cuộc đời tẻ nhạt vô vị đó của anh, mang theo màu sắc rực rỡ tô đậm những đường nét hạnh phúc bị anh lãng quên từng ngày. Cô đơn giản, mộc mạc mà lại chân thực đến thế, khiến cho anh tìm lại được những niềm vui giản dị từ những năm tháng thiếu thời, trước khi bước chân vào chốn thương trường đầy lừa lọc dối trá.
Với Trình Linh, ngoài cô ra, mọi thứ khác đều chỉ là tạm bợ.
Những nỗi đau thầm kín mà cô chôn giấu bằng vẻ ngoài quật cường, anh biết. Những nỗ lực lặng lẽ để được mọi người công nhận, anh cũng biết. Anh chỉ muốn nói rằng, nếu như em muốn có một nơi để trở về, một người để nương tựa, thì tại sao không thử suy xét đến anh.
Anh tình nguyện trao cho em tất cả những gì mà anh đang có, bao gồm cái danh Trình phu nhân, ước mơ hạnh phúc của em, hay thậm chí là cả trái tim và sinh mệnh của anh.
Chỉ mong em có thể một lần quay đầu lại nhìn anh.
Vào ngày Trình tổng quỳ một gối xuống, toàn bộ Ma Đô đều rúng động. Người đàn ông hoàng kim bậc nhất trong giới thượng lưu mà các cậu ấm cô chiêu luôn ngưỡng mộ, hèn mọn ngẩng đầu để xin cô gái mà họ luôn khinh thường cho mình một cơ hội. Cả Lưu Tương Vân cùng cô con gái của chồng luôn bắt nạt cô, đều kinh ngạc không nói được một lời.
Tô Hiểu nhìn anh, trong lòng tự hỏi, đây chính là câu chuyện cổ tích ngọt ngào mà người ta vẫn thường hay nói đó sao?
Nhưng khi cô vươn tay về phía anh, thì dường như cũng đã có câu trả lời.
___
“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Dưa gang - Team Allin
*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết
BÌNH LUẬN
THÔNG TIN
Công ty TNHH thương mại dịch vụ truyền thông đa phương tiện Allin
Địa chỉ: 15/2 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 4, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
LIÊN HỆ
Email: [email protected]
@copyright 2022.
Allin ltd. All rights reserved