logo
REVIEW>> CHUYỆN CŨ KINH TÂY
chuyen-cu-kinh-tay
Tìm truyện

CHUYỆN CŨ KINH TÂY

Tác giả:

Tống Chiêu

Reviewer:

AI_Dã Quỳ

Designer:

AI_Nha Thanh

Độ dài: 154

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 305

Giới thiệu:

Năm 2014, bên cạnh quảng trường nhân dân Tây Bình bỗng nhiên mọc lên một tòa khách sạn hình cánh buồm cao bốn mươi tầng, lập tức trở thành công trình cao nhất của Tây Bình.

Năm đó, Trần Tây mười sáu tuổi, vừa lên lớp mười một, về nhà nghe mợ đang bàn tán sôi nổi:

“Nghe nói ông chủ khách sạn hình cánh buồm ở quảng trường nhân dân họ Châu, người Bắc Kinh, còn rất trẻ, chưa đến ba mươi tuổi.”

“Chồng tôi làm việc ở cục kiểm toán, đã từng tận mắt nhìn thấy ông chủ đó, trông như ngôi sao nam vậy, nhìn thế nào cũng không giống một doanh nhân…”

Không ai biết rằng, người đàn ông có vẻ ngoài như ngôi sao nam đó lại đưa Trần Tây mười tám tuổi vào phòng suite hành chính đó lần nữa. Anh ngồi dưới cửa sổ sát đất châm một điếu thuốc, vắt chân lên nhìn gương mặt đỏ bừng của Trần Tây, bất lực thừa nhận: “Hết cách rồi, tôi sinh ra đã là kẻ xấu.”

Đó là năm thứ ba họ quen biết nhau, cô vẫn chưa lọt được vào mắt anh.

*

Năm 2017, Trần Tây thi đỗ đại học R, một mình lên Bắc Kinh học.

Bạn trai phản bội, Trần Tây bình tĩnh đề nghị chia tay.

Bạn trai van xin nài nỉ nói thực sự còn yêu cô, xin cô tha thứ vì chỉ là lần đầu phạm lỗi.

Trần Tây còn chưa kịp hất tay tên bạn trai kia ra thì đã bị thu hút bởi người đàn ông đang dựa vào chiếc Rolls-Royce Cullinan gần đó, như đang xem kịch vui.

Anh châm một điếu thuốc, hất cằm nói bằng thái độ kiêu ngạo: “Không nghe thấy cô ấy bảo cậu cút à?”

Tên bạn trai cặn bã ngẩng đầu thấy gương mặt của Châu Yến Chu thì sợ đến nỗi không dám hé miệng.

Châu Yến Chu nhìn chằm chằm Trần Tây, ánh mắt đó như thể muốn nuốt chửng cô vào bụng.

Trần Tây bước lên chiếc xe sang có biển số là ngày sinh của cô nghênh ngang rời đi ngay trước mặt tên bạn trai cặn bã.

Trong xe, Châu Yến Chu giữ gáy Trần Tây, lạnh lùng nhìn chiếc Maybach đang đuổi theo phía sau, nói bằng giọng mỉa mai: “Bạn trai cũ của em chẳng ra làm sao cả.”

Anh thừa nhận, khoảnh khắc đó anh ghen đến phát điên.

*

Cô biết, kiếp này cô mãi mãi không thể rời khỏi bến cảng mang tên “Châu Yến Chu” được nữa.

***

Khi Trần Tây gặp Châu Yến Chu lần đầu, cô mới chỉ vừa tròn mười sáu tuổi, mồ côi bố mẹ, đang sống ở nhà cậu mợ với cái danh ăn nhờ ở đậu. Còn Châu Yến Chu đã hai mươi ba, xuất thân hiển hách, là nhân vật tai to mặt lớn đến từ Bắc Kinh xa xôi.

Cậu của Trần Tây làm trong công ty đối tác của Châu Yến Chu, thế nên cô cũng từng có dịp được nghe ông kể đôi ba câu về anh. Ông nói anh là thiếu gia của một tập đoàn lớn ở thủ đô, đến đây là để thay mặt gia đình xây dựng một công trình mang tính biểu tượng ngay giữa quảng trường Nhân dân.

Thật vậy, khi Trần Tây nhìn thấy chiếc xe anh đi, áo vest anh mặc, hay là những buổi tiệc mà anh thường xuyên góp mặt… cô đã biết họ không thuộc về cùng một thế giới.

Nhưng rồi hai người vẫn có tiếp xúc với nhau. Lúc đầu là cháu gái của đối tác, lúc sau lại trở thành bạn bè, rồi lại dần dần gieo vào lòng cô một chút hy vọng hoang đường nhỏ nhoi.

Trần Tây thích anh, thích ngay từ ngày đầu tiên gặp mặt, ngay từ lúc anh choàng chiếc áo vest lên người cô rồi ra mặt bảo vệ cô. Đó là chuyện đương nhiên, ngay cả những cô chiêu nơi Bắc Kinh giàu có cũng phải xiêu lòng trước anh, vậy thì sao một thiếu nữ mười sáu đến từ phố thị hẻo lánh như cô lại không rung động cho được?

Châu Yến Chu đối xử với cô rất rất tốt, tốt đến nỗi nhiều năm về sau, trong lòng Trần Tây vẫn còn nhớ như in.

Khi ấy cô vẫn sống nhờ nhà cậu mợ, mợ chê cô là đồ ăn bám, còn cậu vì sợ mợ nên không thể bênh vực cô. Trần Tây cũng tự biết thân biết phận, đôi lúc uất ức muốn c hết nhưng cũng chỉ đành cắn răng nghẹn lại, ngay cả khi trên má in hằn dấu tay của mợ, cô cũng chỉ biết ấp úng xin lỗi vì đã để em họ té ngã.

Hình như Châu Yến Chu luôn luôn xuất hiện vào những lúc Trần Tây chật vật nhất. Ra mặt cho cô, chống lưng cho cô, bề ngoài thì tỏ vẻ như không có gì, nhưng sau lưng lại âm thầm làm cho cô rất nhiều việc. Anh dành thời gian đưa Trần Tây đi đây đi đó cho khuây khỏa, lúc cô mới chân ướt chân ráo đến Bắc Kinh đi thi, anh cũng đã nhận lời cậu mà chăm sóc cho cô thật tốt.

Châu Yến Chu chưa từng nói những lời dịu dàng, nhưng tận sâu trong thâm tâm, Trần Tây vẫn luôn cảm nhận được tất cả. Lúc nào anh cũng đ ộc mồm đ ộc miệng đến nỗi khiến cô tức c hết, nhưng sự săn sóc tỉ mỉ anh dành cho Trần Tây đã khiến cô phải rơi lệ.

Kể từ khi bố mẹ mất, chưa từng có một ai đối xử với cô dịu dàng như thế.

Khiến cô không kìm lòng được, mà muốn thử đánh cược tất cả để được một lần cố chấp đến cùng. Dù biết hai người khác nhau một trời một vực, dù biết anh vẫn còn cuộc sống ở Bắc Kinh, cô vẫn cứ cố chấp ôm một hy vọng mong manh đối với Châu Yến Chu.

Đó là một quyết định ngu ngốc, cũng là việc dũng cảm nhất mà cô từng làm. Chỉ vì một câu nói sẽ đợi cô ở Bắc Kinh của anh, mà Trần Tây đã lao đầu vào học, quyết tâm thi đậu đại học để đến Bắc Kinh tìm anh.

Nhưng ngoài cô ra, chẳng có một ai nghĩ rằng họ có thể ở bên nhau. Cô bé Lọ Lem và chàng hoàng tử vốn chỉ có trong truyện cổ tích, còn cô – một cô gái non nớt còn chưa trải sự đời – chắc chắn sẽ không bao giờ có thể hạnh phúc mãi mãi bên một người đầy rẫy nguy cơ và thiếu cảm giác an toàn như anh.

Năm Trần Tây mười tám tuổi, Châu Yến Chu lại đưa cô lên căn phòng suite cao cấp đó thêm một lần nữa. Anh châm điếu thuốc, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô mà bất lực thừa nhận: “Hết cách rồi, tôi sinh ra đã là kẻ xấu.”

Phải, anh là kẻ xấu, là đồ khốn nạn mà cô đã trót đem lòng thương nhớ. Từ một lúc nào đó, Trần Tây đã biết rằng cả đời này, cô sẽ mãi mãi không thể thoát khỏi bến cảng mang tên “Châu Yến Chu” này.

Ấy vậy mà đến năm thứ ba họ quen biết nhau, cô vẫn chưa thể lọt vào mắt của anh.

***

Cũng giống như bao cậu ấm xuất thân hào môn khác, Châu Yến Chu luôn là tâm điểm được người người vây quanh. Cả ngoại hình lẫn gia thế của anh đều xuất chúng từ nhỏ, kể cả phong thái đặc trưng của bậc thế gia đã khắc sâu vào tận trong cốt tủy. Anh có tham vọng, có ước mơ, có hoài bão của riêng mình và xuất thân tốt chính là bước đệm lớn nhất giúp anh đạt được điều đó.

Khác với những cậu ấm xuất thân hào môn kia, Châu Yến Chu lại có được một sự tử tế hiếm hoi, anh không ngạo mạn, cũng chẳng xem thường những người yếu thế hơn mình.

Đối với Trần Tây, anh chưa bao giờ xem cô là người cần được mình ban phát bố thí. Anh quan tâm Trần Tây như thế, chỉ đơn giản là vì ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh đã biết cả đời này cô sẽ là của mình.

Năm ấy Trần Tây vẫn chỉ là một thiếu nữ chưa trổ mã, thân hình gầy gò, nhưng đôi mắt hạnh luôn đong đầy vẻ mơ màng kia lại khiến Châu Yến Chu nhớ mãi không quên.

Mọi người đều hỏi anh thích điều gì ở một đứa trẻ còn chưa vị thành niên như cô. Ngay cả Châu Yến Chu cũng không rõ, anh chỉ biết rằng mình bị cái tính ương bướng cứng đầu của cô thu hút, giống như một mặt trời nhỏ bỗng chốc rơi vào cuộc sống tẻ nhạt vô vị của anh. Cô khiến trái tim anh rạo rực như một ngày hè đỏ lửa, có cố gắng bao nhiêu cũng chẳng thể xua tan đi.

Châu Yến Chu chưa cầm thú đến nỗi có thể xuống tay với một cô gái mười sáu tuổi, những gì anh muốn là có thể khiến cho những năm tháng thanh xuân của cô trở nên dễ chịu hơn một chút. Vậy mà hóa ra cô lại là đồ vô ơn, nói đi là đi, nói chạy là chạy, lại còn bỏ mặc anh để đi chơi với một chàng trai cùng tuổi.

Châu Yến Chu biết, Trần Tây và anh không phải người thuộc về cùng một thế giới. Cô có thanh xuân của mình, có một chàng trai tràn đầy nhiệt huyết và dành cho cô những tình cảm ngây ngô đơn giản nhất trên đời. Còn anh, anh cũng có tham vọng của riêng mình, muốn xây dựng một đế chế thương nghiệp, muốn vươn mình đi xa, muốn thực hiện hoài bão to lớn đã ấp ủ từ rất lâu. Và trong kế hoạch đồ sộ đó của anh, lại chẳng có Trần Tây.

Châu Yến Chu đã từng nghĩ, cô chỉ là khúc nhạc đệm ngắn ngủi trong cuộc đời. Lúc ấy anh đã có đủ thứ phải lo lắng, thật sự không thể kham nổi thêm một cô nhóc vừa mới trưởng thành là cô nữa.

Dập tắt hy vọng của cô cũng được, cắt đứt mọi liên hệ giữa hai người cũng được, miễn đừng để sau này phải hối hận là được.

Nhưng sau này Châu Yến Chu đã nhận ra một điều rằng, anh sai rồi, hoàn toàn sai rồi.

Ngày gặp lại nhau, hóa ra anh vẫn không thể bình thản được như anh từng nghĩ.

Hóa ra khi biết Trần Tây có bạn trai, anh cũng đã không thể kìm nén nổi sự ghen tuông trong lòng.

Anh vẫn khao khát được gặp cô, được nắm tay, được ở cạnh cô, được ôm cô giống như lúc trước. Mặc kệ việc phải theo đuổi cô lại từ đầu, hay là tranh thủ cơ hội mà nhảy vào khi cô vừa mới chia tay, trước giờ Châu Yến Chu vốn không quan tâm đến những thứ tự trước sau rườm rà đó. Anh chẳng cần biết phải mất bao lâu, tóm lại là cả đời này, cô sẽ mãi mãi là của anh.

Biết làm sao được, từ khi sinh ra anh đã cố chấp như thế rồi.

Nếu như đó là bất hạnh của Trần Tây, vậy thì chỉ đành để cô chịu uất ức cả đời này thôi.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Quả Tỳ Bà - Team Allin

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN