Tác giả:
Nghê Đa Hỉ
Reviewer:
AI_Lạc Tiên
Designer:
AI_Cẩn Du
Độ dài: 48
Tình trạng: Hoàn convert
Lượt xem: 487
Nhiều năm về trước, cuộc hôn nhân giữa bố và mẹ của Thẩm Linh San chính là liên hôn thương nghiệp. Khi ấy, Hạ gia trên đà suy sút, tình cảnh hết sức khó khăn, Thẩm gia lại đương lúc cường thế. Vậy nên, Hạ gia liền bất chấp tất cả, đem con gái gả vào để kiếm lấy một món tiền lớn từ Thẩm gia, thuận tiện xoay chuyển tình thế trong công ty lúc bấy giờ.
Cho nên, giữa hai người, không hề có nền tảng tình yêu. Có chăng, chính là lợi ích và toan tính lẫn nhau. Thế nên, lớp vỏ hôn nhân của họ, kỳ thật mỏng manh vô cùng, chỉ cần tác động nhẹ liền vỡ tan tành.
Vì vậy, kết tinh bé con Thẩm Linh San ra đời trong gia tộc hào môn, đáng ra nên là nàng công chúa kiêu kỳ xinh đẹp nhận được hết thảy những xa hoa tốt đẹp của thế gian thì lại bị mắc kẹt giữa những o án h ận chán ghét của cả bố và mẹ. Cô bé, trở thành nỗi bất hạnh không mong muốn.
Khi ấy, bố Thẩm Linh San là một người đàn ông hèn kém không có bản lĩnh thực lực. Cho dù ông ta nắm trong tay nhiều tiền, kinh doanh đầu tư khắp nơi thì cuối cùng cũng đều đi đến thua lỗ thất bại. Thế nên, trong mắt bà nội, ông chính là một kẻ chẳng ra gì, không đáng tin cậy để giao phó công ty chút nào hết.
Trên thương trường ông ta có thể hạ mình nhẫn nhịn, luồn cúi xu nịnh và bày mưu tính kế bất chấp để đạt được mục đích. Đến khi về nhà, lại trở thành con người hoàn toàn khác, đầy bạo lực hung dữ, muốn thể hiện sức mạnh của mình. Thế nên, dù vợ và con gái Thẩm Linh San chẳng làm gì sai, ông cũng thường xuyên đánh đập bạo hành từ thể xác đến tinh thần.
Trong những năm tháng thơ bé của Thẩm Linh San, chỉ tràn ngập sắc màu đen tối của những trận đòn roi mắng chửi, của những mảnh vỡ và nước mắt ướt đẫm.
Năm Thẩm Linh San bảy tuổi, mẹ cô đã không còn bất kỳ điều gì ràng buộc từ Hạ gia nữa. Vì vậy, bà nhanh chóng cùng ông ta ly hôn, bước đi trên con đường riêng của mình. Thế nhưng, cô bé Thẩm Linh San, lại không có quyền chọn lựa nào, phải ở cùng bố.
Cho đến tận khi trưởng thành, Thẩm Linh San vẫn luôn tự hỏi, rốt cuộc năm đó, tại sao mẹ lại không mang cô theo cùng? Phải chăng, là do bố kiên quyết giữ quyền nuôi dưỡng cô, hay là chính mẹ ngay từ đầu, đã muốn từ bỏ để cô ở lại rồi?
Chỉ cần suy nghĩ đến những điều ấy, trái tim lại đau đớn khổ sở đến tê liệt.
“Hy vọng là cách chắc chắn để tan nát cõi lòng.” *
Những năm tháng tiếp theo, dường như là chốn địa ngục của Thẩm Linh San, từng vết thương, từng nỗi đau, từng lời kêu cứu trong vô vọng bi thương. Chẳng ai nghe thấy, chẳng ai đáp lại, chẳng ai chạy đến, đưa cô rời khỏi bàn tay ma quỷ của bố cả.
Thế rồi, trong một lần bị bố đánh đập tàn nhẫn đến suýt mất mạng, Thẩm Linh San may mắn được bà nội nghe tin báo mà đến cứu. Từ đó, bà nội đưa cô về nhà cũ bên kia tự mình nuôi nấng, không quay về bên bố nữa.
Cô bé Thẩm Linh San ngày nào dần lớn lên theo dòng thời gian vội vã, trở thành một tiểu thư xinh đẹp, học chuyên ngành nghệ thuật, nhìn bên ngoài yếu ớt dịu dàng nhưng nội tâm lại mạnh mẽ kiên cường hơn hết thảy. Bởi lẽ, bóng ma trong quá khứ luôn ẩn sâu trong lòng cô, nhắc nhở về những gì mà bản thân đã chịu đựng, cũng hoá thành động lực, khiến cô vững bước hơn khi đối mặt với sóng gió trên cuộc đời này.
Vì có việc nên hôm nay Thẩm Linh San buộc phải quay về nhà bố để lấy chút đồ, nào ngờ, lại gặp ông và mẹ kế ở đấy. Sau đó, là những tranh cãi và cuối cùng, kết thúc bằng bạo lực như trước đây đã từng.
Hoá ra, lâu nay bố cô vẫn luôn kinh doanh thất bại. Cho nên, ông ta muốn đem cô đi liên hôn với Chung Phù để gán nợ. Rốt cuộc, Thẩm Linh San không hiểu được, sao ông ta có thể đ ộc á c và nhẫn tâm đến mức đó. Cô cũng là con ruột của ông mà, chảy trên người là dòng máu của Thẩm gia mà. Tại sao một kẻ phong lưu d âm loạn đê tiện như tên kia mà một người làm bố, cũng có thể bất chấp vì tiền tài quyền lực, tận tay đẩy con gái vào mặc kệ sống c hết.
Thẩm Linh San rất muốn cười nhạo nhưng bất giác nước mắt lại rơi. Thẩm gia bên này, bố và mẹ kế mưu toan huỷ hoại tương lai của cô. Mà Hạ gia bên kia, mẹ ruột cô đã có gia đình mới, có những đứa con ngoan của riêng mình.
Đâu còn ai nhớ đến sự tồn tại của Thẩm Linh San bé nhỏ, cũng cần được yêu thương chở che và bảo vệ kia chứ? Khi mà, lần lượt từng người thân bên cạnh, đều tuý ý sắp xếp vận mệnh và cuộc đời của cô, tuỳ ý chà đạp giẫm nát con người cô, không hề mảy may thương xót.
Thẩm Linh San không muốn chấp nhận mọi thứ, lại càng không muốn bản thân trở thành món hàng để bất kỳ ai thao túng hay áp đặt. Nếu con đường nào, cũng đều là bóng đêm và trắc trở, cô cũng muốn tự bước đi trên con đường mà chính mình lựa chọn. Cho dẫu, phải trả cái giá đắt như thế nào, cô cũng không hối hận.
Mà ở Bắc Thành phồn hoa rực rỡ nơi đây, có thể giúp cho Thẩm Linh San bình an đi qua kiếp nạn này chỉ có một người mà thôi. Anh là Lục Hành Châu, chủ tịch tập đoàn Thanh Dương, người nắm trong tay quyền lực tối cao, huyết mạch thương trường cả thành phố này, có thể đổi thay được mọi thứ chỉ bằng một câu nói của mình.
***
Lục Hành Châu sinh ra trong gia tộc hào môn quyền thế, được định sẵn là thái tử gia chốn Bắc Thành, con đường tương lai, không gì ngăn cản được bước tiến của anh. Có chăng, chính là một mảnh huy hoàng xán lạn khiến người ta khiếp sợ thần phục.
Nắm mọi thứ trong tầm tay, Lục Hành Châu trở thành người đàn ông quyền uy có sức ảnh hưởng lớn. Từ chính trường đến thương trường, cái tên của anh, luôn khiến người khác ghi nhớ dè chừng, không dám chạm vào. Bởi vì, dưới lớp vỏ bọc ôn hoà giáo dưỡng ấy là một kẻ tàn nhẫn lạnh lùng như băng tuyết mùa đông, sẵn sàng đem giông bão cuốn lấp, san bằng hết thảy.
Thế nhưng, lại có một cô gái tên Thẩm Linh San, cả gan chạy đến trước mặt anh mà trêu ghẹo, đưa móng vuốt nhỏ của mình ra, run rẩy khều nhẹ vào trái tim anh.
Kỳ thật, Lục Hành Châu không phải là một kẻ dễ dàng thoả hiệp, đặc biệt là trong chuyện tình cảm. Sở dĩ, anh để cho cô tiếp cận mình, đều nằm trong toan tính của bản thân. Chiếc bẫy giăng ra, chờ đợi cô đến, trở thành chú mèo nhỏ của riêng anh.
Đúng vậy, trước đây, Lục Hành Châu đã từng gặp Thẩm Linh San. Hôm ấy, bầu trời mùa thu đầy nắng vàng ấm áp, cô ở bên trong phòng đang tập múa ba lê. Còn anh đứng ở bên ngoài, lại chẳng có cách nào rời mắt khỏi hình ảnh ấy. Tưởng chừng chỉ là một thoáng rung động lướt qua, nào ngờ, lại là sự nhớ nhung triền miên, quyến luyến chẳng vơi đi được.
Thế nên, Lục Hành Châu đem cái tên Thẩm Linh San cất vào đáy lòng, lặng yên chờ đợi cơ hội đến.
Khoảnh khắc anh nhìn thấy cô đứng bên ngoài phòng hát, trên người thoang thoảng mùi rượu, đôi mắt lại lại lấp lánh ánh nước, từng lời nói đều nức nở tủi thân. Rõ ràng, cô không còn đường lùi cho bản thân nữa, cô hoảng loạn sợ hãi và hơn hết, cô không tìm thấy nơi nào để bấu víu. Giờ phút ấy, men theo cơn say, dũng cảm làm càn, tìm cho chính mình một tia hy vọng trong cơn tuyệt vọng bủa vây.
Nụ hôn như mưa xuân ướt đẫm rơi trên mặt hồ, những ân ái lại tựa như bông tuyết lê vờn theo cơn gió trong lành.
Mọi thứ, ngay từ giây phút Thẩm Linh San ngước mắt nhìn Lục Hành Châu và rơi vào cái ôm đầy chiếm hữu nóng bỏng của anh, đã không thể vãn hồi.
Bắc Thành, vẫn là những ngày hè oi bức nóng nực, những ngày mưa rả rích buồn phiền, những ngày thu xao xuyến mơ hồ, những ngày đông âm u giá lạnh. Thế nhưng, cho dẫu bầu trời có khiến lòng người hỗn loạn bất an như thế nào thì với Lục Hành Châu anh, đều là những ngày tươi đẹp. Bởi vì, anh có Thẩm Linh San bên cạnh, cô gái mà anh hết lòng trân quý yêu thương và bảo vệ.
Biết được những tổn thương trong quá khứ mà Thẩm Linh San từng trải qua, cũng thấy được sự yếu ớt bất lực của cô khi tự mình trốn chạy khỏi những kẻ xấu xa kia, Lục Hành Châu càng thêm đau lòng cho cô gái nhỏ. Rõ ràng là công chúa xinh đẹp bản lĩnh, lại luôn phải chịu nhiều bất công khổ sở, đánh rơi vương miện của mình.
Thế thì, chính Lục Hành Châu anh sẽ là người nắm lấy tay cô, đưa cô đi qua vùng biển tăm tối, thắp lên những ánh đèn xa hoa rạng rỡ. Để Thẩm Linh San biết rằng, có anh, nơi này là hải đăng lấp lánh, là nhà, là chốn bình yên che chắn cô khỏi giông bão cuộc đời.
“Thẩm Linh San, anh chính là cảng tránh gió của em. Có anh ở đây, không ai có thể tổn thương em dù chỉ một chút.”
“Thẩm Linh San, em có nhà, ở trong ngôi nhà này, em tuyệt đối an toàn cùng tự do, có thể là chính mình. Anh trước kia từng nói qua, anh nơi này vĩnh viễn là cảng tránh gió cho em, cho dẫu là quá khứ hiện tại tương lai đều sẽ như vậy.”
____
*: Trích lời thoại phim Revenge
“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Lạc Tiên
*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết
BÌNH LUẬN
THÔNG TIN
Công ty TNHH thương mại dịch vụ truyền thông đa phương tiện Allin
Địa chỉ: 15/2 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 4, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
LIÊN HỆ
Email: [email protected]
@copyright 2022.
Allin ltd. All rights reserved