
Tác giả:
Kí Kiến Nam Sơn
Reviewer:
AI_Nguyệt Quý
Designer:
AI_Trường Xuân
Độ dài: 37
Tình trạng: Hoàn convert
Lượt xem: 125
Giới thiệu:
[Câu hỏi: Chia tay với bạn trai quen 5 năm, làm sao nhanh chóng bước ra khỏi bóng đổ của thất tình?]
[Câu trả lời được vote cao nhất: Tìm người mới.]
Trịnh Lan ẩn bài viết ấy đi, cảm thấy mình chẳng có bản lĩnh đó.
Ngày hôm sau, cô gặp được Thiệu Dục Niên.
Anh dịu dàng vừa đủ, như bãi cát trắng lúc hoàng hôn dù chân trần bước lên cũng thấy ấm. Vào ngày cô lấy hết can đảm chủ động nắm tay anh đi về nhà, người đàn ông đứng trước cửa – Giang Thừa – lại giáng cho cô một cú đập trời giáng.
Lục phủ ngũ tạng vừa khâu lại dường như lại vỡ toang lần nữa.
Tối hôm đó, Trịnh Lan chườm đá lên đôi môi bị hôn đến sưng đỏ, lại đăng một bài viết: “Bạn trai cũ đến đòi quay lại, còn người đang mập mờ với mình thì đang đứng trước cửa chờ, phải làm sao đây?”
…
Năm thứ bảy ở Minh Đại, Thiệu Dực Niên gặp lại cô gái năm xưa từng khiến anh rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Thông tin anh dò hỏi được năm đó là: “Trịnh Lan ấy à, cô ấy có bạn trai rồi, người rất xuất sắc, tình cảm của hai người rất tốt.”
Thiệu Dục Niên lập tức quay đầu đi, dập tắt mầm rung động.
Năm năm sau, cô vẫn là dáng vẻ thanh thoát như hoa phù dung, chỉ là khi được hỏi về tình trạng tình cảm, cô đáp trả cùng vẻ nhàn nhạt: “Chia tay rồi.”
Người khác không tin: “Nhiều năm như vậy sao dễ dứt sạch được.”
Nhưng với Thiệu Dục Niên, ba chữ đó đã đủ.
Anh vừa tiến vừa lui, chậm rãi mà chắc chắn, như đang kiên nhẫn chăm một đóa hoa.
Cho đến một ngày đưa cô về nhà, tình cờ bắt gặp người đàn ông kia ôm bó hồng đứng chặn trước cửa, nhìn thấy hốc mắt cô bỗng đỏ lên.
Mọi giáo dưỡng và lý trí của Thiệu Dục Niên sụp đổ trong khoảnh khắc. Anh xé nát lớp vỏ dịu dàng kiềm chế, dồn cô vào bức tường gạch loang lổ:
“Không dứt sạch phải không? Để anh giúp em dứt.”
“Nếu còn muốn quay đầu nhặt rác, chi bằng c hết chìm trong lòng anh trước đã.”
*
“Thiệu Dục Niên, phía trước là bờ.”
“Em chính là bờ.”
Anh siết chặt năm ngón tay cô, đem ánh trăng lặng im của bảy năm qua bóp vụn vào lòng bàn tay.
Thủy triều dâng rồi lùi, luôn có một người chờ trên bãi cát dang tay đón lấy mặt trăng mắc cạn của em.
***
“Đời người luôn đổi thay theo từng nhịp thở. Sinh mệnh nói với ta rằng ta sinh ra vốn cô độc; linh hồn lại thì thầm rằng ta sinh ra vốn tự do. Còn cuộc sống chẳng qua là hành trình để ta nếm trải đủ mọi vị của buồn vui.” *
Những ngày đầu yêu nhau, Trịnh Lan chỉ mải say trong sự ngọt lành của thanh xuân, quên mất rằng tình yêu cũng có những nốt chua cay, mặn đắng. Khi cuộc tình năm năm rạn vỡ, cô không níu kéo, không oán trách, không bày tỏ những bi thương thường thấy trong những trang tiểu thuyết thất tình.
Cô khép lại tình yêu ấy như người ta khép một cuốn sách đã mòn: lặng lẽ, ngăn nắp, không để lại tiếng động. Ai nhìn vào cũng nghĩ cô mạnh mẽ đến mức không gì có thể khiến cô run tay. Thế mà chỉ một câu nói thoảng qua, một cuộc gọi vô tình… đã đủ làm lớp vỏ kiên cường kia sụp đổ.
Trên toa tàu, Trịnh Lan khóc nức nở như thể tất cả những gì cô cố giữ đã vượt quá sức chịu đựng. Khoảnh khắc ấy hé lộ sự đối lập trong cô: một cô gái quen sống trong vẻ ngoài điềm tĩnh, nhưng hễ chạm vào nơi đủ an toàn, lại cho phép mình vỡ vụn.
Trong ánh mắt tỉnh lạnh của cô có nét mệt mỏi của người từng trải, nhưng vẫn phảng phất sự trong lành riêng biệt. Cô giấu nỗi yếu mềm, không muốn ai thương hại, càng không muốn đặt gánh nặng cảm xúc lên vai người khác. Cô chỉ muốn lặng lẽ chịu đau, lặng lẽ đứng dậy.
Và rồi Thiệu Dục Niên bước đến. Không ồn ào, không phô trương, chỉ là sự xuất hiện đúng lúc đến mức khiến người ta tin vào chữ duyên. Những lần Trịnh Lan thất thố đều rơi vào mắt anh lúng túng, bất ngờ, nhưng lại đúng người mà cô chẳng biết phải trốn vào đâu.
Cô rời khỏi tình yêu cũ một cách trưởng thành: không trách, không oán, không chống cự. Nhưng sự lặng lẽ ấy khiến nỗi đau ngấm sâu như gió lạnh len vào cổ áo. Tình yêu cũ đối với cô như những cánh hoa úa biết rõ đã tàn, nhưng vẫn phải mất rất lâu mới đủ can đảm để buông tay ném xuống.
Dẫu vậy, cô không đắm mình trong bóng đêm quá lâu. Sau những đêm ướt gối, cô tự dựng lại mình bằng công việc, những điều bé nhỏ quen thuộc, những nhịp sống khiến cô nhớ rằng mình vẫn còn đang sống.
Trở về thành phố Minh, cô như chạm lại phiên bản trẻ trung của chính mình. Nhịp sống mới ở tiệm hoa, tiệm trà nhẹ nhàng như một liệu pháp, giúp cô gom lại những mảnh vụn trong tim, từng chút một.
Và rồi, giữa những ngày tưởng chừng bình yên ấy, sự xuất hiện của Thiệu Dục Niên khiến cô hiểu rằng:
Người mạnh mẽ cũng được phép mỏi.
Người lý trí cũng được phép đau.
Người không cần ai vẫn có thể được yêu thương dịu dàng.
Anh không giúp cô quên đi quá khứ.
Anh giúp cô bước qua quá khứ.
Không đòi hỏi.
Không chen vào.
Không thúc ép.
Không vội vàng.
Chính sự nhẫn nại ấy khiến cô dao động. Không phải vì cô cần ai đó thay thế, mà vì cuối cùng cũng có một người đủ kiên tâm nhìn xuyên qua bộ giáp cô khoác lên suốt từng ấy năm.
Trong ánh mắt cô nhìn anh, có thận trọng, có lưỡng lự, có cả nỗi sợ bị tổn thương lần nữa. Nhưng bên dưới tất cả, vẫn le lói một cơn gió dịu, một khát vọng nhỏ bé muốn được yêu thêm lần nữa.
Cô để mình mềm ra trước những điều tưởng như rất đỗi bình thường: một ly trà mát, một câu nhắc nhẹ, một lần anh giữ chiếc ghế khỏi rung, một lần anh đứng chắn gió cho cô.
Lần đầu họ gặp nhau là trong một không gian tĩnh đến mức có thể nghe rõ nhịp tim của chính mình: toa tàu hạng thương gia chỉ có hai người, ánh đèn vàng hiền, mùi gỗ lạnh, tiếng kim loại lăn đều nhịp. Trịnh Lan ngồi đó, mang cả một cuộc chia tay còn chưa kịp chạm vào nhận thức, cố gắng kìm nén đến phút cuối rồi vỡ òa khi nghe giọng người cũ.
Thiệu Dục Niên không hỏi.
Không phán xét.
Không an ủi một cách nửa vời.
Anh chỉ đưa giấy.
Một tờ… rồi một tờ nữa… cho đến khi dưới chân họ là một ngọn núi nhỏ màu trắng.
Anh quay mặt đi để giữ lại chút riêng tư cuối cùng cho cô, nhưng đôi tay lại kiên nhẫn đến nao lòng. Anh trao cho cô một “không gian an toàn”: nơi nước mắt có thể rơi không cần kìm nén, nơi nỗi đau có thể bật lên mà không bị thương hại hay dò xét.
Ai cũng hiểu chỉ trừ Trịnh Lan rằng khoảnh khắc ấy, Thiệu Dục Niên đã mềm lòng từ rất lâu rồi.
Nhưng tình cảm của anh không phải thứ rung động vội vàng. Nó là ngọn lửa nhỏ được giấu suốt năm năm, là viên kẹo chocolate đắng ngoài ngọt trong mà anh từng lặng lẽ cất giữ. Năm ấy, giữa biển người, anh đã thích cô từ cái nhìn đầu tiên, rồi đành bóp nghẹt cảm xúc ấy khi biết cô đã có người yêu. Tình cảm ấy không mất đi, chỉ nằm im như tàn lửa dưới lớp cát ẩm, chờ một làn gió thổi bùng. Giọt nước mắt của cô ngày hôm đó chính là làn gió ấy.
Có lẽ vì thế mà suốt những ngày sau này, sự dịu dàng của Thiệu Dục Niên luôn mang theo một tầng nhẫn nại. Khi cô ngước lên trong tiệm hoa và đối diện đôi mắt sâu như nước mùa mưa của anh, cô chỉ thấy bất ngờ. Còn anh, trong một khoảnh khắc, phải che giấu cả một biển ký ức vừa ùa đến.
Anh không hỏi cô có nhớ mình không.
Không nhắc chuyện trên tàu.
Không mượn duyên để rút ngắn khoảng cách.
Anh chỉ đứng ngay sau một bước chân đủ gần để quan tâm, đủ xa để không khiến cô hoảng sợ.
Sự dịu dàng của anh là thứ dịu dàng biết giữ, biết tiết chế, biết lùi một nửa nhịp thở để người con gái trước mặt không cảm thấy mình bị trói buộc. Anh giống như bờ cát ấm, không giữ sóng, chỉ nằm đó chờ ngày cô đủ bình an để chạm chân vào nước một lần nữa.
“Bởi ngay cả lá trà cũng phải trải qua hàng nghìn lần tinh chế, phải lên men thật lâu mới hóa thành trà. Vạn vật trên đời đều phải tu hành.” *
“Câu chuyện tình yêu nơi ven biển” vì thế đẹp theo cách rất đời. Ở đó có một cô gái bình thường, không rực rỡ sắc hương, vừa trải qua đổ vỡ nhưng vẫn mạnh mẽ đúng kiểu những cô gái ngoài kia: hết mình khi yêu, dứt khoát khi buông, kiên cường khi đứng dậy.
Và có một người con trai cũng bình dị không kém, anh không hào nhoáng, không xa cách, chỉ mang theo sự trầm ổn khiến người ta thấy dễ chịu như những ngày cuối hè đầu thu: mát mẻ, êm đềm, khiến trái tim con người lặng đi rồi nở ra một nụ cười nho nhỏ.
Cốt truyện ngắn gọn, giọng văn mộc mạc, cảm xúc thuần khiết, tất cả hòa lại thành một câu chuyện chạm vào lòng người bằng sự giản dị mà sâu lắng, như làn gió biển thổi qua một buổi chiều muộn: nhẹ thôi, nhưng đủ khiến người ta nhớ mãi.
____
*: Sưu tầm
“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Nguyệt Quý
*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết
BÌNH LUẬN
THÔNG TIN
Công ty TNHH thương mại dịch vụ truyền thông đa phương tiện Allin
Địa chỉ: 15/2 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 4, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
LIÊN HỆ
Email: [email protected]
@copyright 2022.
Allin ltd. All rights reserved