logo
REVIEW>> BIẾT RÕ VẪN CƯỚI
biet-ro-van-cuoi
Tìm truyện

BIẾT RÕ VẪN CƯỚI

Tác giả:

Khương Chi Ngư

Độ dài: 120

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 306

Giới thiệu:

Ôn Trình Lễ là người đứng đầu tập đoàn, trẻ trung, đẹp trai, thanh lịch và cao quý, tài sản hàng nghìn tỷ, chưa từng dính líu đến bất kỳ tin đồn tình ái nào.

Sáng thứ Hai, trang web chính thức của tập đoàn đăng tin chúc mừng anh kết hôn.

Cùng ngày, cụm từ "bà Ôn" trở thành từ khóa được tìm kiếm nhiều nhất trên toàn mạng.

*

Chúc Tòng Duy sở hữu một gương mặt lạnh lùng, là nhân viên nhà tang lễ, tình cờ sống nhờ ở nhà họ Ôn.

Những lần tiếp xúc hiếm hoi giữa cô và Ôn Trình Lễ đều diễn ra vào lúc đêm khuya.

Sau khi quyết định kết hôn hợp đồng, Chúc Tòng Duy lần đầu đi xem mắt nhưng lại bị đối phương cố ý cho "leo cây".

Không ngờ, Ôn Trình Lễ chủ động ngồi xuống đối diện, nhìn thẳng vào cô: "Sao không thử cân nhắc tôi?"

Sau khi nhận giấy kết hôn, trong buổi tiệc tối, Chúc Tòng Duy cùng anh sánh bước, trai tài gái sắc.

Người từng cho cô "leo cây" khi trước giờ chẳng ai thèm để ý đến.

Trong giới lan truyền tin đồn rằng Ôn Trình Lễ vì bị thúc ép chuyện cưới xin nên đành chọn một người trẻ tuổi để tạm thời đối phó, hơn nữa điều kiện của "bà Ôn" lại không xứng với gia đình nhà họ Ôn.

Nhiều người âm thầm suy đoán rằng cuộc hôn nhân này chắc chắn không kéo dài được bao lâu.

Một đêm nọ, Chúc Tòng Duy chợt nhớ đến lời đồn, nên hỏi anh: "Anh thấy sao?"

Hơi thở của người đàn ông lướt nhẹ bên cổ cô, dịu dàng và đầy yêu thương: "Không hợp chỗ nào? Anh thấy ngày lẫn đêm đều rất hợp."

Về sau, khi tập đoàn Ôn Thành chuẩn bị tổ chức tiệc cuối năm, thông tin "có thể mang theo người thân" vô tình xuất hiện trên điện thoại của Chúc Tòng Duy.

Cô cũng tò mò tham gia, vừa xem biểu diễn vừa thử vận may rút thăm trúng thưởng.

Sau bài phát biểu, Ôn Trình Lễ ngồi xuống bên cạnh cô, góc yên tĩnh ban đầu lập tức trở nên náo nhiệt.

Nhân viên lớn gan hỏi thẳng: "Khi nào sếp đưa người thân đến ra mắt đây ạ?"

Ôn Trình Lễ quay sang nhìn Chúc Tòng Duy bên cạnh, cười hỏi: "Lần sau em rảnh khi nào, bà Ôn?"

Vô số ánh mắt dồn về phía cô.

Cả ống kính máy quay cũng hướng về phía ấy.

***

Cuối đông, đầu xuân, không khí vẫn chưa tan chút lạnh còn sót lại. Dường như, cả thế giới đều nhuốm màu khe khẽ của nắng ấm vương vấn đâu đây.

Khi những bông quế nở đầy trên tán cây, gió mang theo hương thơm dịu nhẹ lan tràn khắp không gian. Những cánh hoa vàng ươm bé nhỏ xoay tròn trong gió rồi lơ đễnh nép mình vào một góc nào đó. Như thể sợ người ta trông thấy, lại như thể cố giấu đi nét đẹp e ấp xao xuyến của mình.

Sau một ngày làm việc tại nhà tang lễ, Chúc Tòng Duy lê tấm thân mệt nhoài trở về.

Kỳ thật, khi cô lựa chọn công việc này, có rất nhiều lời bàn tán và khinh thường. Ai cũng tỏ vẻ chán ghét và hơn hết, luôn cảm thấy xui xẻo nếu dính dáng đến những người như cô.

Tử biệt, âm dương chia lìa, luôn là những cụm từ mang hàm ý tang thương mất mát.

Nhưng mà, không sao cả, mặc kệ những lời nói chướng tai hay những thành kiến không hay về công việc của mình, Chúc Tòng Duy vẫn luôn dùng tất cả sự thành kính, cẩn trọng và tỉ mỉ để hoàn thiện nó một cách tốt nhất. Giúp người đã mất và người nhà có được những hình ảnh đẹp cuối cùng dành cho nhau.

Không biết có phải do tính cách của Chúc Tòng Duy quá lạnh lùng cô độc nên mới thích hợp với công việc này hay không? Chỉ biết rằng, vốn dĩ ai sinh ra đã mang trong mình trái tim lạnh lẽo kia chứ? Có chăng là thời gian và những tổn thương đã huỷ hoại đi hết thảy sự ngây thơ thuần khiết ngày nào.

Nhiều năm về trước, cha mất sớm, Chúc Tòng Duy sống cùng mẹ. Tưởng chừng, cho dẫu mọi chuyện có khó khăn trắc trở thế nào thì chỉ cần tình yêu còn ở đó, mọi thứ đều có thể vượt qua. Nào ngờ, mộng ảo sớm tan.

Mẹ cô nhanh chóng chạy theo tiếng gọi của tiền tài và địa vị, muốn trở thành một người vợ giàu sang cao quý chốn hào môn hoa lệ. Cho nên, mặc cho đứa con gái nhỏ Chúc Tòng Duy mới tròn vài tuổi, vẫn nhẫn tâm vứt bỏ, chẳng hề đau lòng hay có chút thương xót nào.

Bà ta có gia đình mới đúng như ước nguyện của mình, còn có thêm cả một cô con gái riêng là tiểu thư xinh đẹp kiêu kỳ. Sau đó, là đứa con trai chung của bà ta và chồng. Một nhà bốn người trông thật hạnh phúc.

Năm tháng trôi qua, bà ta dần quên mất mình vẫn còn một đứa con gái mang tên Chúc Tòng Duy. Hoặc có lẽ bà ta cảm thấy cô chính là vết nhơ cho cuộc đời mình. Là kết tinh, là minh chứng cho quãng thời gian bà ta vất vả khổ cực bị bao người cười chê coi thường giẫm đạp nhất. Thế nên, bà ta vờ rằng chẳng quen biết chẳng quan tâm hay hỏi han gì đến Chúc Tòng Duy.

Cứ như thể rằng, cô chưa từng tồn tại trên thế giới này.

Chúc Tòng Duy khi ấy còn bé, chưa hiểu hết những câu chuyện đằng sau sự ra đi đó, chỉ biết rằng, từ nay cuộc sống của cô sẽ không còn mẹ nữa mà thôi. Sự thương tổn như vết thương lòng cắt qua da thịt. Dù bản thân nói rằng, chẳng còn đau đớn nữa, lại vẫn cứ âm ỉ hoài không nguôi ngoai.

Để rồi, cô bé con ngày nào tự học cách trưởng thành, đương đầu với mọi sóng gió. Trái tim cũng vì vậy, dần trở nên lạnh nhạt hờ hững.

Giờ đây, theo dòng thời gian vội vã lướt qua, Chúc Tòng Duy đã trở nên xinh đẹp vô cùng. Cô không phải kiểu rực rỡ chói mắt, mà là kiểu thanh cao xa cách. Tựa ánh trăng trên bầu trời, ẩn mình sau lớp mây đen, chờ ngày mây tan dịu dàng chiếu rọi.

Công việc của Chúc Tòng Duy kỳ thực rất bận rộn, có những ngày phải làm đến tối muộn mới trở về. Thế nên, vì đặc thù và tính chất mà cô không có nhiều các mối quan hệ xung quanh. Chưa kể, dường như ai cũng ái ngại tiếp xúc với người như cô thì phải.

Bà ngoại của Chúc Tòng Duy mắc bệnh nặng, thời gian sống không còn bao lâu nữa. Cả một đời của bà, chịu rất nhiều khổ sở, đến cuối lại còn bị bệnh tật giày vò mỗi ngày. Chúc Tòng Duy tận mắt chứng kiến hết thảy, lòng cô đau đớn vô hạn.

Vì vậy, cô muốn thực hiện tâm nguyện của bà ngoại, tìm một người kết hôn. Để bà yên tâm rằng cô cháu gái nhỏ có một người nương tựa, có chốn trở về mà có thể vượt qua được kiếp nạn lớn này, bên cạnh cô thêm một thời gian nữa.

Thế nhưng, Chúc Tòng Duy chợt nhận ra, cô không có ai để tìm hiểu yêu đương chứ đừng nói là đi đến hôn nhân để bà yên lòng. Vì thế, cô nhờ dì Hạ Quân giúp đỡ mai mối, sắp xếp cho cô vài đối tượng xem mắt. Chỉ cần đạt những yêu cầu cơ bản của cô, sẽ nhanh chóng kết hôn ngay.

Lúc đó, chính Chúc Tòng Duy cũng không ngờ được rằng, tơ tình chưa giăng nhưng đã có người muốn nắm lấy, kết cùng cô sợi dây tình cảm này. Mà anh, lại còn là người đứng đầu của tập đoàn lớn, đẹp trai thanh lịch, nho nhã lễ độ. Là viên kim cương đắt giá nhất thành phố không phải ai cũng có tư cách chạm tay chứ đừng nói đến việc cùng anh bước vào hôn nhân xa vời.

***

Ôn Trình Lễ sinh ra trong gia tộc hào môn quyền quý bậc nhất, sống trong nhung lụa mà lớn lên. Thế nên, ở anh luôn toát ra khí chất hơn người, không hề tầm thường. Là người nắm trong tay vận mệnh của cả tập đoàn lớn, anh quyền uy khiêm nhường mà cũng lạnh nhạt khó gần vô cùng.

Vì một vài lý do nên Chúc Tòng Duy hiện tại đến nhà họ Ôn sống nhờ. Anh thường hay gặp cô một vài lần. Cô gái nhỏ trước mắt anh như bông hoa tuyết, xinh đẹp quá mức lại càng cô độc lạnh lẽo quá mức. Thế nhưng, chẳng hiểu vì lý do gì, anh luôn bất giác nghiêng ánh nhìn về phía cô, cảm thấy muốn được cùng cô trò chuyện hoặc đơn giản chỉ là đi chung một đoạn đường.

Dường như, trong những thoáng qua đó, Ôn Trình Lễ cứ để cho đôi mắt mình dõi theo bóng hình cô, mà lại không biết rằng có những yêu thương không cần đôi môi cất nên lời. Chính ánh mắt đã không thể che giấu điều anh muốn mất rồi. Và rung động, chẳng phải là trong một giây quyến luyến ấy hay sao.

Vì vậy, khi biết Chúc Tòng Duy thẳng thắn cần một người bạn trai để đóng kịch trước mặt bà ngoại, giúp bà yên tâm chữa bệnh, Ôn Trình Lễ đã đồng ý ngay lập tức. Anh dùng tấm lòng của mình để khiến bà luôn vui vẻ. Bởi vì, tâm tư của anh dành cho cô và bà đều là thật.

Và rồi, chính anh lại vướng vào những rắc rối, khó lòng tháo gỡ. Cho nên, Ôn Trình Lễ và Chúc Tòng Duy bước vào một cuộc hôn nhân với những mục đích khác nhau.

Khi đó, cả hai đều cho rằng, đây chỉ là nước cờ tạm hoãn của họ mà thôi. Mà đâu ngờ rằng, một khi quân cờ đặt xuống, họ đã không thể quay trở lại như lúc ban đầu. Bởi vì, trái tim cả hai rung động với nhau.

Chúc Tòng Duy là một người hờ hững không bộc lộ quá nhiều cảm xúc. Thế nhưng, sự ấm áp và những quan tâm dung túng yêu chiều của Ôn Trình Lễ khiến cô cảm nhận được tình yêu, sự tin tưởng và kiên định. Cô dần mở lòng mình với anh, mặc cho những yêu thương như con sóng tràn qua bãi cát, ướt đẫm hết thảy.

Quá khứ tổn thương và những gì nhiều năm qua Chúc Tòng Duy một mình gánh chịu, nay đã có anh dịu dàng chữa lành tất cả. Chính Ôn Trình Lễ đã cho cô biết rằng, dũng cảm bước qua cơn mưa nặng hạt nhất định sẽ thấy được cầu vồng rạng rỡ.

Mà anh, thì luôn ở nơi đó, tình nguyện chở che cho cô một đời an yên hạnh phúc.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Tầm Xuân - Team Allin

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN