logo
REVIEW>> ÁNH SÁNG TRONG ĐÊM
anh-sang-trong-dem
Tìm truyện

ÁNH SÁNG TRONG ĐÊM

Reviewer:

AI_Lưu Ly

Designer:

AI_Nha Thanh

Độ dài: 46

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 112

Giới thiệu:

Khi tôi phá sản với mù mắt, chỉ có một em gái mát xa không rời đi.

Tôi ngớ người, cô gái này là ai thế?

Muội Hỉ nói em có thể nuôi tôi.

Sau đó, tôi bán thân. Tôi vì tiền mà chỉ bán cho một mình Muội Hỉ.

Muội Hỉ biết tôi không yêu em, nhưng em nói em tình nguyện đóng vai cô vợ chưa cưới mà tôi yêu nhất kia.

Mỗi lần nước sữa hoà nhau ở trên giường, thứ tôi gọi là tên của người phụ nữ khác.

Sau đó, Muội Hỉ hết tiền.

Em nói em không nuôi nổi tôi nữa.

Sau đó nữa, đến khi tôi khôi phục danh dự và lấy lại được tiền tài… Muội Hỉ lại biến mất.

***

Chúng ta đều từng là những đứa trẻ tin rằng ánh sáng luôn chiến thắng bóng tối. Nhưng lớn lên rồi mới hiểu, có những đêm dài đến mức không thấy lối ra.

“Ánh sáng trong đêm” là một bản giao hưởng buồn của những linh hồn gãy cánh, mò mẫm giữa bóng tối, chỉ để tìm lấy một tia sáng nhỏ bé cho riêng mình.

Trong thế giới ấy, Muội Hỉ và Thương Vấn Ung là hai kẻ mang những vết thương không thể che giấu, họ đã tìm thấy nhau không phải để cứu rỗi, mà để chứng minh:

Ngay cả trong đêm tối tuyệt vọng nhất, con người vẫn có thể thắp sáng chính mình, và thắp sáng cho người khác.

Một câu chuyện hiếm hoi được kể thông qua góc nhìn của nam chính, Thương Vấn Ung. Anh sinh ra trong một gia đình giàu có nhưng mẹ anh lại là vợ bé. Trước mẹ anh cha anh còn có vài bà vợ, trước anh ông còn có nhiều anh chị em khác.

Từ nhỏ anh đã phải sống trong sự ganh ghét, những cuộc đấu đá ngầm tranh giành sự chú ý của cha anh giữa những người vợ, những người con. Ai nhận được nhiều tình thương nhất đồng nghĩa với việc nhận được nhiều gia tài nhất.

Người con út Thương Vấn Ung là người ít bị mọi người chú ý nhất, anh cũng cố gắng hết sức che giấu tâm cơ của mình đằng sau sự nhút nhát, nhường nhịn hết mực những người xung quanh. Sau cùng những tưởng anh đã lật ngược được thế cờ, nắm trong tay quyền lực, giàu có, những kẻ trước đây coi thường anh phải nhìn anh bằng con mắt khác.

Cuối cùng vì lòng tham và sai lầm khi tin nhầm người, anh sụp đổ, trở thành kẻ mù không nhà, không tiền, bị bạn gái bỏ rơi, sống như “rác thải của xã hội”. Một kẻ phản diện sa cơ vừa đáng thương vừa đáng giận, vừa tự ti vừa đầy kiêu hãnh. Anh là kiểu đàn ông không thể sống mà không có quyền kiểm soát, nhưng cũng yếu đuối và dễ tổn thương.

Khi đã mất đi tất cả, mắt anh không thấy, trái tim anh giờ đây cũng đầy những vết thương, cả lòng tin lẫn lòng tự trọng của anh đều đã tan nát vụn vỡ. Vậy những câu chuyện thông qua lời kể của anh có còn đáng tin không khi mà tất cả chỉ toàn là mỉa mai bản thân, tự giễu và có phần cay độc với cả thế giới.

Ngay chính tại thời điểm Thương Vấn Ung ở dưới đáy sâu thì một người con gái xuất hiện. Cô ấy nói cô ấy sẽ “nuôi” Thương Vấn Ung anh.

Muội Hỉ là một trong những hình tượng nữ chính hiếm có, một cô gái nông thôn nghèo nàn, ít học, sớm trải đời bươn chải tự nuôi sống bản thân. Dù vậy cô vẫn sẵn lòng một mình lên thành thị xa xôi, đắt đỏ chỉ vì một tấm poster hình người đàn ông xa lạ.

Vì vậy khi cô vượt mọi gian nan khổ sở gặp được người mình hằng mong đợi thì dù giờ đây anh đã không còn ánh hào quang như xưa thì trong mắt Muội Hỉ, Thương Vấn Ung vẫn là ánh trăng khó với tới. Cô chỉ vô tình ôm được bóng trăng về mà ngắm nhìn thôi.

Cô rất thật, yếu đuối, sợ hãi, muốn trốn chạy. Nhưng mỗi lần gục ngã, cô lại lết dậy, dù chỉ bằng chút sức tàn cuối cùng. Điều tuyệt vời ở Muội Hỉ không phải sức mạnh phi thường, mà là sự kiên cường bình dị, dám sống, dám yêu, dù biết trước có thể sẽ đau đớn.

Ban đầu Thương Vấn Ung vẫn không thể chấp nhận nổi tình trạng thảm hại của mình. Anh vừa sỉ nhục bản thân, vừa bắt đầu dựa vào Muội Hỉ, một kiểu phụ thuộc đầy tính mâu thuẫn, vừa muốn chống lại, vừa không thể rời xa.

Lần đầu hai người có sự gần gũi về thể xác cũng chẳng phải vì yêu mà là vì Thương Vấn Ung cảm thấy anh phải trả ơn, anh cố khẳng định giá trị bản thân bằng vài đồng bạc anh ép Muội Hỉ trả cho anh, cũng là một cách cố ý làm tổn thương Muội Hỉ.

Nếu anh không mù, chẳng đến phần cô được “ngủ” với anh. Đó là sự cố gắng níu kéo lòng tự trọng của người đàn ông mù, một người từng là kẻ thống trị, giờ trở thành “thú nuôi” đầy bất lực, còn người phụ nữ không quyền lực giờ đây làm chủ hoàn toàn cuộc sống của cả hai.

Muội Hỉ đổi việc liên tục, làm đủ nghề để nuôi Thương Vấn Ung. Cô cực kỳ có trách nhiệm, không than vãn, không yếu đuối.

Thương Vấn Ung bắt đầu muốn làm gì đó cho Muội Hỉ, không còn muốn bị nuôi mà muốn bảo vệ cô, dù chỉ bằng những cách vô nghĩa như sửa lại vòi nước, bày bàn ăn đẹp, hoặc đơn giản là không cãi nhau khi cô về mệt.

Nhưng bi kịch của một người từng quá giỏi là anh không biết cách yêu, chỉ biết cách chiếm hữu. Và rồi khi Muội Hỉ đi làm về muộn, anh ngồi chờ trong bóng tối như một đứa trẻ bị bỏ rơi. Không ghen, không trách, chỉ là nỗi sợ bị thay thế bắt đầu xâm chiếm.

Càng sống bên nhau lâu, Thương Vấn Ung càng bám vào Muội Hỉ như kẻ c hết đuối bám vào khúc gỗ. Anh không yêu cô theo cách của những người bình thường mà yêu như một phản xạ sống sót. Những hành động nhỏ nhặt của cô, những lần cô lặng lẽ đi làm về, đặt vào tay anh chiếc khăn nóng, cốc nước, tờ tiền đều làm anh hoảng loạn vì cảm giác “Nếu cô ấy không làm vậy nữa thì sao?”.

Khi mà người nhà Thương Vấn Ung xuất hiện, chúng ta có thể thấy rõ ràng những gì ta được đọc trước đó thông qua lời kể của anh có cái đúng, có cái sai. Cuộc sống qua góc nhìn và tâm lý của Thương Vấn Ung ngay từ đầu đã méo mó và tiêu cực đến có chút khác thường.

Rồi một ngày Muội Hỉ biến mất như cách cô từng xuất hiện, lặng lẽ và không cần lý do. Mắt anh vẫn mù, lòng anh trống rỗng. Mọi vật trong nhà vẫn y như cũ, chỉ thiếu cô, cũng thiếu luôn lý do để anh tiếp tục sống. Anh không ăn, không ngủ, không làm gì cả. Chỉ ngồi đó, như một con chó bị bỏ rơi không hiểu vì sao chủ không quay lại.

Ba năm trôi qua như vậy.

Ba năm ấy, không ai nhắc đến Muội Hỉ, không ai biết cô đi đâu.

Anh từng nghĩ mình chỉ cần được chăm sóc. Giờ mới hiểu, anh đã yêu cô từ lâu, chỉ là không biết cách thể hiện tình yêu.

Anh từng nghĩ mình có thể sống mà không thấy cô, giờ mới hiểu, điều đau đớn nhất không phải là bị bỏ lại, mà là bị lãng quên.

Sự đau đớn đến tê liệt không phải nước mắt, không phải chia ly bi đát, mà là một khoảng trống khủng khiếp ở nơi người kia từng hiện diện quá lâu mà ta không nhận ra.

Thương Vấn Ung lần đầu trong đời, biết thế nào là trống rỗng thật sự. Anh sống trong căn phòng cũ, vẫn ngửi thấy mùi hương quen, vẫn ngồi ghế cũ, vẫn đặt tay chạm vào bức tường cô từng sơn lại, nhưng không còn Muội Hỉ.

Và rồi, cô trở về.

Không bi kịch, không nước mắt, không trách móc. Chỉ là câu nói:

“Em đi là vì anh không cần em nữa. Em về là vì anh vẫn chờ.”

Muội Hỉ khi trở lại, không còn là cô gái ngày xưa mà là một người phụ nữ đã biết rõ, người đàn ông này không mạnh mẽ nhưng anh là nhà của cô.

Sau cùng cả hai học cách khâu vá lại một mối quan hệ từng bị xé toạc. Cô dịu dàng hơn, anh trầm lặng hơn. Cả hai đều học lại cách yêu, không từ sự cần nhau, mà từ sự hiểu rằng mình không thể sống thiếu nhau được nữa.

***

“Ánh sáng trong đêm” không hứa hẹn một tình yêu hoàn hảo, không hứa rằng mọi đau khổ đều có thể quên đi. Nhưng nó cho ta hy vọng rằng dù bóng tối có dày đặc tới đâu, chỉ cần một người, một ánh sáng nhỏ thôi, cũng đủ dẫn ta về phía bình minh.

Như đã nói ở trên thì truyện qua góc nhìn nam chính mà còn là nam chính bị mù nên lối kể giống như độc thoại nội tâm dài, vừa là thú nhận, vừa là sám hối. Giọng văn có châm biếm, đen tối, mang màu sắc của sự giễu cợt số phận. Cách dẫn truyện phi tuyến tính, nhiều đoạn hồi tưởng đan xen hiện tại một cách cố ý khiến người đọc nghi ngờ người dẫn truyện.

Truyện có thể hơi u ám với người đọc mong chờ một chuyện tình lãng mạn dễ chịu, nhưng lại thật đến từng nhịp thở, những đoạn đối thoại sâu cay, những mảnh đời rất “đời” mang đến cảm xúc chân thật và hiện thực đầy sức nặng.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Hồng Socola - Team Allin

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN