logo
REVIEW>> ÁNH NẮNG NGÀY MƯA DẦM
anh-nang-ngay-mua-dam
Tìm truyện

ÁNH NẮNG NGÀY MƯA DẦM

Tác giả:

Mân Côi Bao

Designer:

AI_Bích Sơn

Độ dài: 80

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 260

“Gió đi rồi, chỉ để lại một con đường đầy lá rơi

Em đi rồi, chỉ để lại anh đôi mắt hoe đỏ

Cố ép bản thân phải ngủ sớm

Liệu trong giấc mộng đẹp anh có thể lại mơ thấy em.

Anh tựa như một dải cực quang

Canh giữ ở nơi tận cùng của thế giới

Nhìn vào ánh mắt của em

Mới hiểu được cô đơn khó chịu nhường nào.” *

Trong những năm tháng thanh xuân của mình, Trình Tống đã gặp được một cô gái kỳ lạ. Cô ấy xinh đẹp, kiêu căng và bướng bỉnh. Rõ ràng, là một đoá hồng rực rỡ nhưng cũng mang đầy gai nhọn sắc bén. Đáng lẽ người như thế chẳng phù hợp với anh chút nào. Thế nhưng, Trình Tống lại yêu cô đến thiết tha lòng.

Khoảng thời gian đó, ánh nắng tô lên gò má thắm, hạt mưa vương lên mái tóc mềm. Nhờ có cô, tất cả những hỗn loạn rối bời của thế gian này đều trở nên dễ chịu và dịu dàng. Bởi vì, tình yêu cho anh điểm tựa vượt qua mọi thử thách của cuộc sống.

Trình Tống đã ngỡ rằng, bọn họ sẽ bên nhau như thế, mãi cho đến sau này. Thế nhưng, vận mệnh lại giáng một đòn thật mạnh xuống, đẩy cả hai vào con đường tăm tối không lối thoát. Cứ thế, rời xa nhau. Một câu ly biệt đến tận mấy năm trời.

Hôm ấy, trời đổ mưa lớn, mang theo toàn bộ ưu phiền và tang thương phủ vây vạn vật. Cả trái tim của Trình Tống cũng ướt đẫm khổ sở. Anh đứng trong màn mưa không dứt, đau đến xé lòng. Từng mảnh vụn yêu thương rơi vỡ đầy đất.

Hoá ra, yêu một người lại phải chịu nỗi giày vò bi thương đến vậy. Trình Tống không cam lòng, nhưng… phút giây cô ngước đôi mắt long lanh ánh nước lên nhìn anh, mọi thứ trong anh như đã trượt khỏi sự khống chế của lý trí mất rồi.

Từ đó, cái tên của cô là vết tích nơi ngực anh, vừa ngọt ngào vừa cay đắng, vừa quyến luyến vừa chua xót.

“Em à, tình yêu ta tựa như trò chơi tháp rơi tự do

Đột ngột đưa anh lên thật cao rồi lại lao nhanh xuống

Em mang đến cho anh sự đ iên cuồng

Sống sót sau cơn bão ấy thật khó thở

Bầu trời hôm đó hiếm khi có nắng đẹp

Nhưng lời em nói lại khiến anh kẹt lại giữa mùa mưa…” *

Và Trình Tống cũng mãi chìm sâu trong cơn mưa day dứt năm ấy.

***

Trong giới giải trí, An Dực là một diễn viên có vẻ ngoài xuất chúng nổi bật. Hơn nữa cô rất chăm chỉ và nỗ lực. Vì thế, sự nghiệp ngày càng ổn định thành công hơn. Trong bất kỳ bữa tiệc nào, sự xuất hiện của cô luôn thu hút ánh nhìn của người khác, có thèm khát ao ước, có ngưỡng mộ ganh ghét. Thế nhưng, cô chẳng quan tâm hay để ý đến bọn họ.

An Dực cảm thấy, cô có quá nhiều việc cần phải làm hơn là bị những suy nghĩ xấu xa dơ bẩn này nhiễu loạn.

Nếu nhìn từ bên ngoài, kỳ thật An Dực chẳng có gì khác lạ. Ở cô toát lên sự cao quý lộng lẫy và khí chất khó ai sánh bằng. Thế nhưng, tận sâu trong tâm hồn, là một trái tim héo úa mục ruỗng đầy những vết cắt sâu hoắm. Dường như, cô vẫn luôn che giấu điều gì đó, không để ai đào xới câu chuyện cũ của mình.

An Dực gặp lại Trình Tống khi bản thân đang đứng ở đỉnh cao của sự nghiệp. Cô là một nữ minh tinh nổi tiếng, còn anh bây giờ lại là kẻ lang thang thất nghiệp.

Những ký ức ngày xưa như cơn mưa tràn về trong nỗi nhớ, từng hạt từng hạt mang theo kỹ niệm gom thành một mảnh ẩm ướt, bủa vây cõi lòng.

Thì ra, bọn họ đã xa nhau lâu như vậy.

Năm xưa, là Trình Tống vứt bỏ An Dực rồi bay sang nước ngoài. Giờ đây khi trở về, sao anh chẳng thể đàng hoàng kiêu hãnh để đứng trước mặt cô kia chứ?

An Dực không dám tin vào mắt mình, chàng trai thiếu gia ngày nào, kẻ nắm trong tay hết thảy những điều quý giá của thế gian, luôn được mọi người vây quanh tung hô nay rơi vào tình cảnh hèn mọn bị giẫm đạp. Cô nhìn anh chất vấn:

“Lấy hết sự kiêu ngạo của anh năm đó ra đây cho em, đừng để em khinh thường anh.”

Thế nhưng, An Dực không biết, Trình Tống chưa bao giờ là kẻ để người khác khinh thường hay nghiền nát dưới chân. Sự dung túng và dịu dàng của anh từ trước đến nay đều chỉ dành cho cô mà thôi. Thế nên, trong mắt cô, anh luôn được phác hoạ bằng những đường nét mềm mại nhưng thật ra lại tàn nhẫn không ai bằng.

Vì thế, trong một buổi yến tiệc khi An Dực gặp chuyện, Trình Tống đã kịp thời đến giải vây cho cô. Tất cả người ở đó đều nhìn anh bằng ánh mắt sợ hãi, ăn nói cẩn thận khép nép. Sự nhẫn tâm và lạnh lẽo trong anh, khiến cô bắt đầu hoảng hốt. Rốt cuộc, Trình Tống nào mới thật sự là người mà cô biết đến và từng yêu?

Không phải anh là thiếu gia nhà giàu bị đuổi ra khỏi nhà ư? Không phải anh đang thất nghiệp lang thang bất định ư? Không phải anh ở nước ngoài không sống nổi phải chật vật quay về nước ư?

Hoá ra, Trình Tống vẫn luôn là Trình Tống, chưa bao giờ thay đổi. Anh vẫn là viên kim cương sáng ngời giá trị liên thành của thành phố hoa lệ này. Quyền lực và địa vị trên đỉnh cao nhân sinh của anh nào có lung lay gì. Mà An Dực cô lại còn thương cảm xót xa cho anh. Thật là nực cười biết bao.

“Anh cũng nghe mọi người nói rồi, bọn bọ đều bảo em sẽ không từ chối ai, ai tiền nhiều em theo người đó, anh cũng muốn sao? Xem ở lúc trước chúng ta từng ngồi cùng bàn một năm, em không lấy tiền của anh thế nào?”

“Em tốt nhất rút lại những lời này, nếu không đừng hối hận.”

Tình yêu thuở thơ ngây mang theo nhiều hối tiếc. Bởi vì khi ấy cả Trình Tống và An Dực đều chưa trưởng thành, đang ở độ tuổi nhiều nhạy cảm và xao động. Chỉ cần một chút sóng gió cũng dễ dàng khiến họ gục ngã.

An Dực lại mang theo căn bệnh di truyền từ mẹ, bất lực và tuyệt vọng. Cô như con thuyền giữa biển khơi, chênh vênh dập dềnh không tìm thấy bến bờ. Vì vậy, rõ là yêu nhau sâu đậm lại không ngừng thương tổn nhau. Cuối cùng, tách biệt mỗi người một phương trời.

Thế nhưng, tình yêu của họ vẫn ở đó, triền miên qua nhiều năm tháng dài, lặng lẽ chôn giấu dưới những quay cuồng luyến luyến không buông bỏ được.

Chờ ánh nắng chiếu lên ngày mưa dầm.

Nơi tình yêu trở lại, như vì sao quay về quỹ đạo của trái tim.

“Love’s cosmic return.”

______

*: Trích bản dịch lời bài hát Tháp rơi tự do do LBI Lợi Bỉ thể hiện

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Lạc Tiên

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN