logo
REVIEW>> ANH KHÔNG HỀ NGHĨ EM TRÈO CAO
anh-khong-he-nghi-em-treo-cao
Tìm truyện

ANH KHÔNG HỀ NGHĨ EM TRÈO CAO

Designer:

AI_Tịch Lam

Độ dài: 68

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 693

Dương Tuyết Ý từ bé sống cùng bà ở quê nghèo. Đó là quãng thời gian bình yên ấm áp nhất trong cuộc đời cô. Thế nhưng, vào những năm tháng cô đang dần trưởng thành, bà đã chẳng thể nắm tay cháu gái nhỏ đi hết chặng đường dài. Sau khi bà mất, mẹ đón cô đến thành phố lớn.

Ở đây, mẹ Dương Tuyết Ý làm giúp việc cho gia đình nhà họ Ứng giàu có quyền thế bậc nhất. Vì thương xót cho hoàn cảnh của mẹ, ông bà chủ cho phép cô được ở cùng với mẹ tại nơi này. Từ đó, thế giới vốn dĩ bình lặng của Dương Tuyết Ý đã bị một người bước vào xáo trộn hoàn toàn.

Kỳ thật, những đứa trẻ sinh ra trong gia cảnh khốn khó luôn luôn hiểu chuyện, tự ti và nhạy cảm vô cùng. Dương Tuyết Ý cũng vậy. Cô như chú cá nhỏ trong vũng nước cạn, vẫy vùng tìm cách sinh tồn. Bây giờ cá nhỏ được thả ra biển lớn, ngắm nhìn mọi thứ bằng đôi mắt đầy choáng ngợp và hoảng hốt. Cá nhỏ không dám bơi đi, không dám cả chao mình… Rất đáng thương.

Bởi vì thân phận đặc thù, dù được ông bà chủ yêu quý, luôn tạo nhiều cơ hội cho Dương Tuyết Ý được hoà nhập với mọi người thì tận sâu trong lòng cô, vẫn là nỗi sợ hãi và thấp kém bủa vây. Vậy nên, dẫu không muốn thì cô vẫn phải thân cận tiếp xúc với con trai của họ là Ứng Quân. Và cơn ác mộng của Dương Tuyết Ý bắt đầu.

Ứng Quân là cậu chủ của nhà họ Ứng. Anh cao ráo đẹp trai, khi im lặng thì không có gì để bắt bẻ. Nhưng mỗi khi anh mở miệng thì đúng là không cách nào khiến Dương Tuyết Ý chịu đựng nổi. Mỗi lời nói của anh đều mang tính công kích, châm chọc, trêu gan, thật khiến cô tức c hết. Mà không biết có phải kiếp trước cô làm gì đắc tội với anh không mà kiếp này lại phải theo anh trả cho hết nợ như vậy.

Dương Tuyết Ý không thích Ứng Quân chút nào hết, thậm chí rất chán ghét anh. Thế nhưng, gia đình anh cho mẹ cô công việc với mức lương và những ưu đãi tốt. Cô lại còn được sống ké cùng với mẹ tại căn biệt thự rộng lớn này. Thế nên, cô thật sự không muốn cùng anh bất hoà. Vì vậy, đã có những lúc cô thật sự nỗ lực để hàn gắn lại mối quan hệ tệ hại của họ.

Để cho mẹ được nhẹ nhàng hơn, Dương Tuyết Ý còn chủ động hỗ trợ thế Ứng Quân giặt quần áo, nấu cơm, chịu sự sai bảo của anh bất cứ lúc nào. Thế là, cô bị mọi người và cả đám bạn của anh trêu chọc gán ghép cho cái danh “con dâu nuôi từ bé” của Ứng Quân. Những lúc như vậy, anh sẽ lạnh lùng đáp trả: “Cô ấy ư? Sao có thể kia chứ?”

Dương Tuyết Ý biết, Ứng Quân không vừa mắt với mình. Chỉ cần cô xuất hiện, anh sẽ dùng cái miệng với những lời lẽ sắc bén, đảo lộn trắng đen, mập mờ thị phi đầy đáng ghét của anh để chiến đấu với cô. Mà Dương Tuyết Ý thì chẳng lần nào thắng được Ứng Quân. Thậm chí, ngay đến cả mẹ, cũng bị vẻ ngoài và sự giả dối của anh lừa gạt. Cho nên, Dương Tuyết Ý nhất quyết không muốn cùng Ứng Quân chung một bầu trời.

Ai bảo Ứng Quân cứ suốt ngày trước mặt người khác là mang lên chiếc mặt nạ trưởng thành nghiêm túc, không để lộ chút khuyết điểm nào. Thế nhưng, mỗi lần trước mặt Dương Tuyết Ý lại như ác ma, không ngừng khiến cô tức giận, muốn xé rách sự dối trá trắng trợn anh đã xây dựng.

Nhìn người nhìn mặt, lại không thể nhìn thấu lòng.

Dương Tuyết Ý đúng là mang tội tày đình mới gặp phải Ứng Quân, rồi trở thành món đồ chơi trong tay anh, bị anh làm cho đ iên đảo biết bao nhiêu lần.

Thật ra, Dương Tuyết Ý cũng đã từng có những khoảnh khắc xao động trước Ứng Quân. Thời gian đầu khi cô mới lên thành phố, trong những bữa tiệc hay những lần ra ngoài vui chơi, mỗi khi cô gặp chuyện, đều được anh giúp đỡ. Nhưng mà, cách thức anh giúp chẳng lần nào là có tình người, thậm chí luôn đẩy cô vào những hoàn cảnh xấu hổ ngượng ngùng hơn. Cho nên, thay vì cảm động, Ứng Quân đã cho Dương Tuyết Ý cảm lạnh hoàn toàn, triệt để.

“Mì gói thơm thật.”

“Dương Tuyết Ý, sức ăn của cô lớn ghê.”

“Dương Tuyết Ý, có khi nào cô đem nhà tôi ăn đến phá sản không nhỉ?”

Vì thế, hình tượng Ứng Quân trong lòng Dương Tuyết Ý tan vỡ nát bét. Cô chỉ cần nhìn thấy anh là muốn tránh ngay hay đi đường vòng để chẳng thể gặp gỡ.

Lúc đó, Dương Tuyết Ý nằm mơ cũng luôn mong mẹ sẽ nhanh chóng nghỉ việc, rời khỏi đây để cô không còn gặp lại tên xấu xa này nữa. Đến mức mà lời nguyện ước trong ngày sinh nhật của mình, cô cũng chỉ muốn anh gặp xui xẻo không thôi.

Và chẳng ai ngờ được, Dương Tuyết Ý một ngữ thành sấm.

Ba của Ứng Quân ngoại tình, cô ta mang thai tìm đến cửa. Vì vậy, ông nhất quyết ly hôn vợ của mình, đem ả kia vào cửa. Mà lúc này, Ứng Quân cũng biết được anh không phải là con ruột của ba. Anh là kết quả mối tình đầu của mẹ.

Từ vị trí Thái tử cao quý thừa kế nhà họ Ứng nay Ứng Quân bỗng chốc rơi xuống trần gian nhiễm đầy bụi trần. Anh bị đuổi ra khỏi nhà, lang thang bất định. Mẹ thì bỏ mặc chạy sang nước ngoài, chẳng quan tâm anh sống c hết ra sao, tâm lý như thế nào. Chỉ trong một đêm, cơn khủng hoảng lan nhanh như hoa lửa, thiêu đốt toàn bộ mọi thứ mà Ứng Quân có.

Mẹ Dương Tuyết Ý cũng nghỉ việc ở nhà họ Ứng, đúng như cô mong ước nhiều năm nay. Đáng tiếc, bà đã chăm sóc cho Ứng Quân từ nhỏ đến lớn, nhìn thấy anh rơi vào hoàn cảnh như vậy nào có đành lòng. Thế nên, bà đưa anh về nhà cưu mang.

Thật là vật đổi sao dời.

Trước đây, Dương Tuyết Ý luôn sống dưới cái bóng của Ứng Quân, bị anh hành hạ thể xác lẫn tinh thần đến nghẹn khuất mà không thể phản kháng hay chống đỡ. Bây giờ thì hay lắm, bọn họ hoán đổi vị trí cho nhau, cô sẽ cho anh biết thế nào là cô chủ nhỏ mang tên Dương Tuyết Ý.

Vậy nên, Dương Tuyết Ý mặc kệ cảnh cáo của mẹ, cứ thế sai bảo Ứng Quân tất cả mọi việc.

“Ứng Quân, tôi muốn ăn nho, anh rửa đi.”

“Ứng Quân, tôi ăn xong rồi, anh nhanh rửa chén.”

Mà kỳ lạ là, cho dù Dương Tuyết Ý có gây khó dễ cỡ nào Ứng Quân đều làm theo ý cô. Nhìn dáng vẻ đáng thương của anh thật khiến người ta xót xa. Thái tử mất đi ngai vị, chịu đủ lời dèm pha giẫm đạp. Những lúc như vậy, cô lại mềm lòng. Rồi chẳng biết trong cơn mê loạn đánh mất lý trí, cả hai đắm chìm vào một đoạn tình cảm không nên có. Vì thế, sau khi tỉnh táo, Dương Tuyết Ý không xem đó là thật. Cô quyết định vứt bỏ anh.

Thế nhưng, cuộc đời luôn biết cách thử thách con người. Đưa họ lên cao, ném vào vực thẳm, sau đó lại lật ngược tình thế. Thái tử “gặp nạn” nay lắc mình trở về đăng cơ, lên ngôi Hoàng đế.

Hoá ra, ba ruột của Ứng Quân không phải là người thường, thậm chí so với người ba trước đây của anh còn giàu có quyền lực hơn cả trăm lần. Chung quy, cốt cách là rồng là phượng, cho dù ẩn mình nơi trần thế cũng sẽ đến lúc tung cánh trên bầu trời rộng lớn bao la, thể hiện sức mạnh của mình.

Dương Tuyết Ý biết được tin thì vô cùng hoảng loạn. Cô là người trong thời điểm Ứng Quân gian nan nhất đã liên tiếp gây chuyện với anh, sai sử anh, còn thêm cả bỏ rơi anh. Lần này anh trở lại, cô c hết là cái chắc.

Thế nhưng, trong khoảnh khắc Dương Tuyết Ý cho rằng anh sẽ tìm đủ mọi biện pháp xử lý cô thì lại nghe anh nói:

“Dương Tuyết Ý, quả nho anh đã rửa sạch, em lên xe ăn đi.”

“Em đói bụng thì về nhà ăn thôi, anh đi nấu cơm.”

“Không phải em là con dâu nuôi từ bé của anh sao? Em chạy cái gì kia chứ? Hay là em dùng xong anh rồi thì muốn phủi bỏ hết trách nhiệm?”

Năm ấy, là Ứng Quân kiêu căng ngạo mạn, rõ ràng thầm thương trộm nhớ Dương Tuyết Ý nhưng lại vì những suy diễn của bản thân và sự tác động từ bên ngoài mà cứ thế lén lút giấu kín tình cảm trong lòng, bí mật cất giữ toàn bộ hết thảy liên quan đến cô vào nơi chẳng ai hay biết. Để rồi, chỉ bằng một vài lời nói, bọn họ lại bỏ lỡ nhau đến tận 10 năm trời.

Cuốn sách “Ngày mùa hè cuối cùng” nay đã phủ lên một lớp bụi thời gian, trang giấy màu đã hơi úa vàng. Thế nhưng, những lời chúc được viết vẫn còn vẹn nguyên, như tấm chân tình mà Ứng Quân năm 18 tuổi dành cho Dương Tuyết Ý, đến năm 28 tuổi vẫn chưa từng đổi thay.

“Anh sẽ cùng em trải qua mỗi một ngày sinh nhật trong tương lai.”

“Bởi vì anh yêu em.”

“Dương Tuyết Ý, cho dù là em của năm 15 tuổi hay khi em 26 tuổi, anh đều yêu em.”

Dương Tuyết Ý, anh không hề nghĩ em trèo cao. Người trèo cao muốn hái sao trời, ngay từ đầu vẫn luôn là anh.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Lạc Tiên

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN