Tác giả:
Đả Tiếu Ông
Reviewer:
AI_Lạc Tiên
Designer:
AI_Bích Sơn
Độ dài: 104
Tình trạng: Hoàn convert
Lượt xem: 543
“Có phải chính thời khắc đó, đôi tay buông lơi
Mưa vẫn còn rơi, gió đã ngừng lại
Nụ cười nàng trao
Lại giả vờ như chẳng hề yêu sâu đậm
Nếu như không phải trong trái tim nàng
Chẳng còn nhớ nhung
Thì nỗi đau trong tim, đã tan biến rồi
Đóng lại nhật ký của ta, làm sao để lật tiếp trang sau.” *
Đào Khương trong thế giới thực là một cô sinh viên xinh đẹp học giỏi có thiên phú về cây trồng hoa lá cũng như nấu ăn. Thế nhưng, chẳng hiểu tại sao nàng lại vô tình xuyên đến quyển sách này, vào vai một nữ phụ tâm tư lẳng lơ, á c đ ộc r ắn r ết.
Theo cốt truyện, nguyên chủ là thê tử của nam chính Cố Bình Chương. Nhưng nàng ta lại chê bai gia cảnh nghèo hèn khốn khó của phu quân mình. Thế nên, nàng ta luôn mơ tưởng đến giấc mộng cao sang quyền quý, muốn hưởng thụ mọi thứ mà không cần phải làm gì. Vì vậy, nguyên chủ liền trêu ghẹo trèo cao lên Vương công tử nhà Huyện lệnh.
Cả hai có tư tình với nhau, không màng đạo đức luân thường. Chẳng những thế, lại cùng nhau bày mưu tính kế để đạt được mục đích. Vậy nên, nguyên chủ đã tìm cơ hội đẩy ngã Thẩm tam nương đến bể đầu chảy máu, đưa muội muội Cố Vi cho một tên q uè quặt b iến t hái dưới chân núi, ném đệ đệ Cố Trung vào giếng sâu. Một nhà Cố gia, tan nát huỷ diệt.
Đến Cố Bình Chương, cũng bị vu oan tống vào ngục, nhận hết thảy những đòn roi giẫm đạp một cách dã man. Nhục hình tra tấn đã biến hắn gần như thành một kẻ thoi thóp tàn phế. Thế nhưng, nguyên chủ và người tình của nàng ta vẫn chưa dừng lại ở đó. Chúng giam giữ Cố Bình Chương trong năm năm, khinh nhục đủ điều, chỉ chừa lại chút hơi tàn.
Thế nhưng, cả hai lại quên mất rằng, hào quang của nhân vật chính thì nào có thể dễ dàng thay đổi hay huỷ hoại kia chứ? Dù rằng, chịu đựng muôn vàn đau đớn thống khổ như vậy nhưng đến một lúc nào đó, chỉ cần có cơ hội thì Cố Bình Chương đều có thể nghịch thiên, xoay chuyển số phận của mình.
Và thế là, sau khi thoát được lao tù, Cố Bình Chương bắt đầu những tháng ngày trong t hù h ận m áu tanh, trả lại hết tất cả những gì hắn đã chịu đựng nhẫn nhục bao nhiêu năm qua. Tài hoa hơn người, dung mạo xuất chúng, dù có gầy yếu bệnh tật thì cũng không làm mất đi dáng vẻ kiêu ngạo cuồng đ iên của hắn.
Chỉ trong vòng vài năm ngắn ngủi, Cố Bình Chương leo lên đến chức thủ phụ đại nhân, quyền khuynh triều dã, dưới một người trên vạn người, gần như nắm trong tay sinh tử hơn nửa thiên hạ này. Thế nên, đây cũng là lúc hắn gieo rắc sự tàn nhẫn đ ộc á c của mình lên những kẻ năm xưa tuỳ ý phá nát cuộc đời hắn và Cố gia.
Kết cục của Vương công tử và một nhà Huyện lệnh vô cùng thê thảm, xét nhà tra án, lưu đày c hém g iết, không chừa một ai. Tất nhiên, sao có thể thiếu phần của nguyên chủ, người đã dùng hết mưu toan q uỷ kế lên Cố gia, thê tử của Cố Bình Chương kia chứ? Nàng ta, xứng đáng nhận một bản án dã man tàn bạo nhất cho những gì mình đã gây ra.
Cố Bình Chương ra lệnh, ngũ mã phanh thây nguyên chủ, xương cốt nghiền nát thành tro bụi, vĩnh viễn không thể siêu thoát.
Nhớ đến những câu chữ cuối cùng cho kết cục của nguyên chủ, Đào Khương liền run rẩy sợ hãi. Cố Bình Chương làm vậy không có gì là sai cả, nàng ta quá á c và nhẫn tâm, không từ thủ đoạn g iết c hết từng người trong Cố gia. Nàng ta phải trả giá là đúng. Nhưng mà, ai nói cho nàng biết, sao Đào Khương nàng lại xui xẻo xuyên vào nguyên chủ không kia chứ? Bây giờ, nàng phải làm gì để cứu vãn tình thế đây?
Vậy nên, để thay đổi tương lai và vận mệnh của mình, Đào Khương cần nhanh chóng sửa lại hết thảy những lỗi lầm mà nguyên chủ đã gây ra, nỗ lực giành lấy thiện cảm của Cố Bình Chương. Mong rằng sau này, khi mọi chuyện tốt đẹp lên, hắn sẽ nghĩ đến những việc hôm nay nàng làm mà thương tình tha cho nàng một mạng.
Vì thế, Đào Khương liền đem thầy thuốc đến cứu Thẩm tam nương, kéo Cố Vi và Cố Trung về bên cạnh. Nàng còn vượt mấy dặm xa lên huyện thành vào ngục tối, nghĩ cách cứu lấy Cố Bình Chương đang bị giam cầm hành hạ tại đây.
Thật sự, mỗi một việc đều thật khó khăn biết nhường nào. Bởi vì, nguyên chủ trước đây là một kẻ tính cách chẳng ra gì, tuỳ hứng làm bậy khắp nơi. Bây giờ, muốn vãn hồi đổi thay cái nhìn từ mọi người là điều không hề dễ dàng. Thế nhưng, Đào Khương không dám lơ là, nếu nàng không vượt qua được cửa ải này, tương lai nàng sẽ c hết, còn c hết rất thảm khốc thịt nát xương tan.
May mắn thay, một nhà Cố gia đều là những người thôn quê hiền lành thiện lương, không có chút suy nghĩ xấu hay cất giấu tâm tư nào. Nhận thấy được Đào Khương thay đổi theo hướng tốt, ai cũng vui mừng và mong rằng nàng vẫn luôn sinh động đáng yêu như thế. Chỉ cần vậy thôi, với họ là đủ rồi. Cả nhà sẽ bên nhau, trong gian nhà nhỏ ven đồi, đầy ấm áp hạnh phúc.
Thế nhưng, Cố Bình Chương mới thật sự là thử thách khó nhằn với Đào Khương. Hắn là một người che giấu quá tốt suy nghĩ trong lòng, luôn thâm trầm khó đoán như vậy. Đào Khương cố gắng tiến hơn một bước, sẽ bị đẩy lại hai bước. Dường như, khoảng cách vô hình giữa bọn họ, rất lạnh lẽo cũng rất dày đặc khó dò.
Đào Khương vốn nhiều lần muốn tranh công tính điểm với Cố Bình Chương, nhưng mà nàng không dám quá mức, sợ rằng sẽ càng bị chán g hét nhiều hơn. Dù sao thì mọi chuyện cũng đã có tiến triển tốt. Chắc chắn sau này, khi Cố Bình Chương có được hết thảy những gì hắn muốn thì có lẽ cũng sẽ nhẹ tay với nàng.
Thế nên, Đào Khương lại thả bay chính mình, tự vui vẻ tự cười đùa, còn ngày đêm mơ mộng đến chuyện khi Cố Bình Chương vứt bỏ thì có chút tiền có thể tự do tung tăng làm những gì mình thích.
Đào Khương tính toán rất hay cũng rất tốt. Chỉ là, nàng không biết, vận mệnh của nàng, đã có người toan tính nắm giữ mất rồi.
***
Kiếp trước, cả một đời của Cố Bình Chương đều là những bất hạnh, hắn chìm trong hận thù c hém g iết, chưa từng có những giây phút bình yên hạnh phúc. Tựa như thước phim quay chậm, khung cảnh nào cũng ngập tràn mùi máu tanh nồng và những cái xác ngổn ngang thối rữa. Hắn căm h ận thế giới này, càng thêm c hán g hét thế giới này.
Vốn dĩ, cứ tưởng rằng hắn sẽ c hết đi trong cô độc bi thương như thế. Vậy mà ông trời lại cho hắn trùng sinh quay về nhiều năm trước, khi mà hắn vừa bị tạm giam vào ngục mấy ngày nay trên Huyện thành.
Đã từng trải qua những hành hạ tra tấn tàn bạo một lần rồi, thế nên lần này với Cố Bình Chương, chẳng qua chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi. Hắn sẽ tìm cách thoát khỏi nơi đây, trở về vùi lấp những kẻ đáng c hết kia xuống mồ, dùng mạng của bọn họ, tế bái người nhà Cố gia hắn.
Thế nhưng, Cố Bình Chương không ngờ rằng, thê tử Đào Khương lại đến thăm hắn, giải thích cho hắn nghe về những biến cố trong nhà đã xảy ra và nói rằng, nàng sẽ tìm cách đưa hắn ra nhanh nhất.
Cố Bình Chương rất muốn cười nhạo. Đào Khương à Đào Khương, mới hôm trước còn muốn ra tay g iết hắn ngay để đến với tình lang, nay lại đến khóc thương muốn cứu hắn ư? Nàng muốn bày mưu tính kế gì đây? Hắn sẽ bồi nàng chơi đến cùng. Để xem, hắn đưa nàng đến tử lộ như thế nào.
Thế nhưng, Đào Khương làm được. Nàng trao đổi với Huyện lệnh, đổi lại một mạng cho Cố Bình Chương. Lúc ấy, có những biến chuyển đã khiến hắn phải nhìn lại nàng thêm lần nữa. Nếu nàng muốn giả bộ thử thách sự kiên nhẫn của hắn, thời gian còn dài, hắn không tin không lột được mặt nạ nàng ra.
Cố Bình Chương quả thật đã nghĩ như thế, cũng đã làm như thế. Nhưng rồi, trong một thoáng lơ đễnh nào đó, trái tim hắn lại bị Đào Khương làm cho xao xuyến mơ hồ.
Hắn nhận ra, kiếp trước Đào Khương và kiếp này Đào Khương không hề giống nhau.
Rõ ràng, vẫn là gương mặt đó nhưng lại không phải là người đó. Đào Khương bây giờ như một nhánh đỗ quyên nơi đồi cao đầy nắng, mang theo màu đỏ rực rỡ chói mắt và tràn đầy năng lượng tích cực của mình, phủ vây khắp nơi. Ở những nơi nàng đi qua và dừng chân, muôn hoa như muốn e ấp dịu dàng níu giữ, đến cơn mưa tuyết nhạt nhoà ngoài trời cũng vì nàng mà xoay tròn nhẹ rơi.
Hoá ra, Cố Bình Chương dù lạnh lùng vô tình đến bao nhiêu đều bị sự trong sáng thiện lương của Đào Khương làm cho tan chảy mất rồi. Nàng cứ thế, âm thầm bước vào thế giới của hắn, lẳng lặng như ánh trăng non, xoá tan tăm tối và mây mờ hỗn loạn.
Khi đã hiểu rõ những cảm xúc trong lòng cũng là khi Cố Bình Chương biết bản thân mình nên làm gì. Hắn sẽ giam giữ nàng trong vòng tay của hắn, cho nàng tất cả những gì mà nàng từng mong cầu. Chỉ duy nhất một điều, nàng không thể rời xa hắn.
Chấp niệm và sự tham luyến như sợi tơ, quấn quanh trái tim một người, len lỏi theo thời gian và không gian, nhuốm lên màu yêu thương.
Vì nàng, mà cởi xuống một thân lạnh lẽo hung bạo.
Vì nàng, mà cởi xuống một tay máu tanh huyết lệ.
Vì nàng, mà cởi xuống một đời phong trần phiêu bạt.
Vì nàng, mà cởi xuống một kiếp ân oán h ận t hù.
Nếu tất cả đều là chú mệnh, vậy ta sẽ thuận theo thiên ý, khắc tên nàng và ta bên nhau. Cho dẫu, thế gian có rối loạn ra sao, lòng người đổi thay như thế nào, chỉ cần nàng ở đây, mọi thứ đều có thể dễ dàng hoá giải.
Đào Khương, khi tuyết đầu mùa rơi, hãy nắm lấy tay ta, đi qua năm tháng dài, bạc đầu không phôi phai.
___
*: Trích bản dịch lời bài hát Lưu ly cho Chu Tinh Tinh thể hiện
*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết
BÌNH LUẬN
THÔNG TIN
Công ty TNHH thương mại dịch vụ truyền thông đa phương tiện Allin
Địa chỉ: 15/2 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 4, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
LIÊN HỆ
Email: [email protected]
@copyright 2022.
Allin ltd. All rights reserved