logo
REVIEW>> VỪA LÚC GẶP ĐƯỢC EM
vua-luc-gap-duoc-em-0003
Tìm truyện

VỪA LÚC GẶP ĐƯỢC EM

Tác giả:

Tàng Châu

Designer:

AI_Nha Thanh

Độ dài: 101

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 66

Trong thế giới đầy rẫy những ác ý dơ bẩn này, Tống Thanh lại chưa bao giờ thôi hy vọng. Bởi vì, anh tin rằng, chỉ cần bản thân nỗ lực không ngừng, đến một lúc nào đó, anh sẽ tìm thấy hạnh phúc cho dù nhỏ bé thôi cũng được, nhưng chân chính thuộc về riêng anh.

Đáng tiếc, ông trời luôn ghen ghét người tài, cảm thấy rằng vận mệnh một người chưa đủ bất hạnh đắng cay thế nên đành lòng gieo thêm bao gian nan trắc trở. Mà Tống Thanh, tựa như nhánh cỏ hoang dại mọc nơi ven đường, phải chịu mưa sa gió bão. Cuối cùng, lại bị kẻ xấu nhẫn tâm giẫm nát. Nhành cỏ ấy, rủ mình bi thương, chẳng còn chút sức lực nào chống đỡ sự khắc nghiệt của số phận, định rằng sẽ tàn úa c hết dần theo dòng thời gian vội vã.

Thế nhưng, trong những khoảnh khắc anh yếu đuối tổn thương nhất, lại có tia nắng ấm áp nhẹ nhàng chiếu qua. Tia sáng rất mảnh, cũng thật mong manh, lại kiên định len lỏi trầm mình xuống thế gian rộng lớn này, cho anh thêm chút hy vọng về cuộc sống và tình người. Dẫn lối cho anh vượt qua bóng tối và đêm đông giá lạnh.

“Vì anh, em sẽ xua tan những đám mây kia

Nếu không anh đâu thể thấy được những vì sao

Vì anh, em sẽ xoay nhưng trái đất này

Đến khi anh về bên em một lần nữa

Vì anh, em luôn thấy một ngày dài vô tận

Vì anh, em sẽ sáng…” *

***

Từ bé, Tống Thanh đã từng có gia đình hạnh phúc bên bố mẹ. Nhưng rồi, những biến cố lớn kéo đến, cướp đi tất cả ấm áp trong anh. Dòng đời mênh mông tấp nập, dòng người vội vã ngược xuôi, chỉ riêng anh vẫn đứng ở nơi đó, cô độc cùng lạc lõng. Tựa như đứa nhỏ bị thế giới này bỏ rơi, không tìm thấy chốn dung thân nương náu cho mình. Đến trái tim cũng là một mảnh vụn vỡ.

Những năm tháng tiếp theo, Tống Thanh sống nhờ vào nhà chú thím. Anh đã chịu biết bao nhiêu điều uất ức khổ sở. Ai cũng xem anh như là kẻ hầu người hạ trong nhà, phải làm hết tất cả mọi việc, không hề có chút thời gian nghỉ ngơi nào. Mà cho dù là thế, họ vẫn xem anh như là cái gai trong mắt, thứ ăn bám hạ đẳng thấp kém. Vì vậy, không ngừng bóc lột hành hạ, bạo lực tinh thần đến thể xác của anh.

Tống Thanh của khi ấy, chỉ là một thiếu niên chưa đủ tuổi trưởng thành, phải chịu sự chi phối từ họ. Mỗi ngày, đều trôi qua trong mệt mỏi, kéo dài đằng đẵng không thấy ánh nắng mặt trời. Thế nên, so với ai khác, Tống Thanh hiểu rõ những gì mà mình hôm nay phải chịu đựng, con đường tương lai phía trước ra sao. Vì vậy, anh dường như dốc hết toàn bộ tâm sức vào việc học, chỉ mong có thể nhanh chóng thoát khỏi nơi này.

Chỉ là, định mệnh kỳ thật là một canh bạc nghiệt ngã, tưởng rằng đã nắm trong tay phần thắng, lại có thể thua đến thảm hại. Tống Thanh vì cứu một đứa bé mà bị tai nạn nghiêm trọng, mất đi đôi chân quý giá của mình. Khoảnh khắc đó, cơn đau và nỗi sợ hãi lan tràn khắp cõi lòng anh. Anh đã từng mong rằng, chỉ là ác mộng mà thôi. Thế nhưng, tỉnh giấc rồi mọi thứ vẫn không hề đổi thay.

Chú thím thấy anh như thế thì nhanh chóng vứt bỏ, xem như chẳng liên quan gì. Nhà đứa bé kia cũng không đến vì sợ liên luỵ thêm. Chỉ có Tống Thanh nằm đó, chịu đựng cơn đau giày vò và những ánh nhìn thương hại tội nghiệp từ những người xung quanh. Đến khung cửa sổ cạnh bên, cơn gió dường như cũng buồn bã mà không thổi đến chút vấn vương nào cho anh.

Tống Thanh nhắm chặt đôi mắt, suy nghĩ phiêu lãng xa xăm. Và trong thoáng giây nào đó, anh như muốn buông bỏ hết thảy chút vướng víu còn lại với cuộc đời này. Bởi vì, anh thật sự, thật sự yếu lòng… không tìm thấy điều gì để níu kéo cho trái tim rệu rã hoang phế này nữa.

Thế nhưng, có một cô gái đã đến bên anh trong ngày âm u muộn phiền đó. Cô mở toang cánh cửa sổ đón hạt mưa rơi vào tim anh. Cô cười rộ lên, như nắng thu xao xuyến bên hiên nhà, dùng giọng nói như mưa xuân lướt trên mặt đá rêu phong nơi phố cổ và bảo với anh rằng, cô sẽ đưa anh về nhà.

Thế là, Tống Thanh từ một bệnh nhân không có ai chăm sóc, không có người thân, không đóng nổi chi phí chữa trị, trong thoáng chốc có được mọi thứ một cách nhanh chóng. Và anh, chỉ sau những rung động xa lạ với cô gái đó, đã biết rằng, vận mệnh của mình hoàn toàn đổi thay.

Bởi vì, nơi địa ngục u tối bỗng có thiên thần ghé ngang qua, đưa đôi tay ra cứu vớt anh…

Thiên thần có tên là Nam Chi.

***

Trước kia, Tống Thanh vừa học vừa làm thêm vô số việc để kiếm tiền. Thế nên, anh tiếp xúc với rất nhiều người khác nhau. Ai cũng mang trên mình một lớp mặt nạ hoàn hảo khi đối diện với cuộc sống, che giấu đi những tâm tư thật của chính mình. Vì thế, khi gặp được người như Nam Chi, kỳ thật anh có chút bối rối.

Một cô gái chỉ là điều dưỡng ở bệnh viện lại không tiếc bất cứ số tiền nào để chăm lo cho anh được tốt nhất. Cô rõ ràng chịu nhiều ấm ức khi đi làm, lại chưa từng đem cảm xúc của mình về nhà, phát tiết vào những người xung quanh. Lúc nào, cô cũng cho anh thấy khuôn mặt vui vẻ như không có việc gì của mình.

Thế nhưng, Tống Thanh nhận ra nỗi buồn len lỏi trong đôi mắt của Nam Chi. Rõ ràng cô đang cười nhưng ánh mắt lại cô đơn vời vợi, gợi về những ký ức đã cũ. Phải chăng, trong quá khứ của cô, là những mảnh vỡ chưa được hàn gắn, khiến cô cho đến tận hôm nay vẫn tổn thương như ban đầu.

Mà càng tìm hiểu về Nam Chi, Tống Thanh càng đau lòng khôn xiết. Anh biết được, cô gái nhỏ ấy đã chịu rất nhiều thương tâm khổ sở. Đêm nào cô cũng mất ngủ đến tận gần sáng mới chợp mắt được, có lúc trong giấc mơ còn rơi nước mắt nức nở ướt đẫm gối…

Rõ ràng, Nam Chi là một cô gái tốt như thế, vậy mà đã phải trải qua những điều kinh khủng để biến cô thành dáng vẻ như hiện tại. Tống Thanh anh giờ đây, tuy mất đi đôi chân phải sống nhờ vào xe lăn nhưng tất cả những điều đó không thể ngăn được những gì anh muốn làm cho Nam Chi.

Từ đây, anh sẽ là người quan tâm vỗ về cho cô. Chỉ cần có anh ở đây, những bất an hỗn loạn của cô, đều được anh nhẹ nhàng vuốt phẳng.

***

Nam Chi có thiên phú về hội hoạ từ nhỏ, cũng được bà nội cho đi học bồi dưỡng thêm. Ngôi nhà của bà, bị cô bé con vẽ nguệch ngoạc lung tung khắp nơi. Thế nhưng, bà rất thích những nét bút ấy và chưa bao giờ la mắng cô. Có lẽ, bởi vì Nam Chi là đứa cháu duy nhất sống cùng bà, cũng có lẽ bởi vì Nam Chi khi còn bé đã phải xa ba mẹ đến đây rồi.

Chung quy lại, trên thế gian này, người bà nội yêu thương dung túng và chở che lo lắng nhất vẫn là Nam Chi.

Nam Chi biết tất cả những điều ấy nên cô cũng rất ngoan ngoãn nghe lời và hết lòng yêu quý bà nội. Chỉ là, cho dù thế nào thì một mái nhà có đầy đủ ba mẹ, chị gái em trai vẫn luôn là nỗi niềm khao khát mong đợi trong lòng cô. Vì vậy, khi được đến sống cùng họ trong căn nhà trên thành phố, cô bé Nam chi đã vô cùng háo hức. Đáng tiếc, chờ đợi cô, chính là thương tổn cùng thất vọng ngập tràn.

Bởi vì thời gian xa cách quá lâu hoặc cũng có thể bởi vì trong lòng họ Nam Chi chỉ như viên đá cuội bên đường, xa lạ và khó lòng hoà hợp. Thế nên, chẳng ai để ý đến những bỡ ngỡ khi lần đầu đến ngôi nhà chung của cô, cũng chẳng ai quan tâm đến những cảm xúc trong lòng cô.

Tuổi mới lớn, thông minh hiểu chuyện lại quá nhạy cảm yếu ớt, Nam Chi như lạc vào những biến động hỗn loạn, khiến trái tim non nớt từng chút từng chút bị bóp nát vụn vỡ. Hoá ra, đâu phải ba mẹ nào cũng yêu thương, lắng nghe và thấu hiểu về đứa con của mình. Hoá ra, đâu phải cứ chung một dòng máu là có thể thân thuộc và gần gũi như vốn dĩ. Đôi khi, nó còn khiến lòng người lạnh lẽo hơn.

Nam Chi chôn sâu những mất mát tổn thương vào đáy lòng, tự dằn vặt bản thân và luôn cảm thấy mình là người có lỗi trong tất cả mọi chuyện.

Thời gian ấy, bà nội vì bệnh nặng mà mất đi, cô chơi vơi không tìm thấy điểm tựa, thế giới hoang hoải một màu xám xịt. Đến tài khoản cô dùng để đăng lên những tác phẩm mình vẽ, cũng tràn đầy bình luận ác ý của đám người trên mạng. Họ chê cô bất tài, tự sao chép chính mình, chửi bới nhục mạ, mong cô mau cút đi…

Cuộc sống của Nam Chi khi đó, là bức tranh với những sắc màu đen tối bủa vây, đâu đâu cũng là nét mực sẫm, chỉ cần một chút lay động nữa thôi, sẽ rách nát hoàn toàn. Cứ thế, dây dưa nhiều năm.

Thế nhưng, may mắn thay khi giờ đây bên cạnh Nam Chi là một Tống Thanh ân cần và dịu dàng. Một chàng trai không hề nói những lời ngọt ngào giả dối lại luôn dùng hành động thực tế của mình khiến trái tim cô như rót đầy mật, mỗi ngày đều chìm trong hạnh phúc và vui vẻ.

Nam Chi cũng nhận ra, “Giúp anh, chẳng phải cô cũng đang giúp chính mình đó sao, cô đang cứu chính cô.

Sự xuất hiện của anh thực sự đúng lúc, vào lúc cô đang ở nơi sâu nhất trong vực sâu, khi cảm xúc cô đang suy sụp nhất. Anh đến và nói với cô, không phải lỗi của cô, đừng tự trách mình nữa, hãy bước ra ngoài đi.

Và thế là cô đã bước ra ngoài rồi.”

Nhờ có Tống Thanh, Nam Chi mới có thể lần nữa cởi bỏ những khúc mắc đã từng cuốn chặt lấy tim mình. Là anh, thắp lên ngọn đèn hải đăng trên vùng biển đêm mà cô chưa tìm thấy ánh sáng. Để giờ đây, soi bước cho cô, vượt qua tất cả.

Bên Tống Thanh, Nam Chi luôn là sự lựa chọn duy nhất, quan trọng nhất, thiên vị nhất ai cũng không sánh được. Điều mà cô dùng bao nhiêu năm nay tìm kiếm, cuối cùng đã thấy rồi.

Vậy nên, với ai khác, Tống Thanh có là cỏ dại, thì với cô, anh chính là ngọc sáng. Mà viên ngọc quý giá này, rực rỡ như mặt trời, lấp lánh như ánh sao, nóng bỏng và mạnh mẽ, mềm mại mà quyến luyến, bằng lòng chỉ thuộc về riêng mình cô mà thôi.

Mà Tống Thanh, dẫu thế giới này có đổi thay như thế nào, vạn vật có biến chuyển ra sao, anh đều có thể chống đỡ cho Nam Chi.

“...Cho dù không còn đường lui, anh cũng sẽ dành hết tất cả cho cô.”

____

*: Trích bản dịch lời bài hát Für Dich do Yvonne Catterfeld thể hiện

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Sapoche - Team Allin

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN