logo
REVIEW>> VỪA LÚC GẶP ĐƯỢC EM
vua-luc-gap-duoc-em-0001
Tìm truyện

VỪA LÚC GẶP ĐƯỢC EM

Tác giả:

Tàng Châu

Reviewer:

AI_Lưu Ly

Designer:

AI_Nha Thanh

Độ dài: 92

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 171

Giới thiệu:

Nam Chi đã dành dụm được mười nghìn nhân dân tệ, dự định mua một chú mèo. Khi đang trò chuyện với chủ cửa hàng qua điện thoại, cô vô tình nghe thấy bên cạnh có người đang bàn tán về một chàng trai nằm ở giường bệnh số 1023.

Nghe nói, cậu thanh niên này mồ côi cha mẹ được chú thím nuôi dưỡng. Vừa mới tốt nghiệp, ở tuổi bắt đầu sự nghiệp và kiếm tiền, không may trong một lần cứu người, anh đã mất cả đôi chân. Chú thím thấy anh trở nên vô dụng, không còn giá trị để lợi dụng nên đã lặng lẽ bỏ rơi anh ở bệnh viện, không tiếp tục chi trả viện phí và không còn quan tâm đến anh nữa.

Cảnh sát đã can thiệp nhiều lần, bạn bè và người thân cũng cố gắng giúp đỡ, nhưng không mấy hiệu quả. Ủy ban khu phố cùng một số người hảo tâm đã đến quyên góp được một số tiền, cộng thêm tiền bảo hiểm, nhưng vẫn còn thiếu mười nghìn tệ để trả viện phí.

Nam Chi nhìn sang giường bệnh, thấy người thanh niên có mạch máu rất nhỏ, bị châm kim nhiều lần mà vẫn không lấy được máu. Cánh tay anh giờ đầy những vết kim. Khi điều dưỡng trưởng đến kiểm tra, cô đã khẩn khoản nhờ anh đừng báo cáo, và chàng trai ấy đã giúp cô che giấu điều này.

Mười nghìn tệ – thực ra vẫn chưa đủ để mua mèo, cô còn phải tiết kiệm thêm từ tiền sinh hoạt. Nhưng nếu để cứu một người sắp bị đuổi khỏi bệnh viện, không có khả năng tự mưu sinh, thì số tiền đó lại quá dư dả.

Nam Chi quyết định dùng mười nghìn tệ để trả viện phí cho anh, sau đó đưa anh về nhà mà không gặp bất kỳ khó khăn nào. Thậm chí, thân thích và chú thím của anh còn vô cùng cảm kích vì cô đã nhận nuôi anh và cam kết sẽ không bao giờ quấy rầy hai người.

Mười nghìn tệ, một số tiền đã kết thúc mọi mối quan hệ trước đó. Từ nay, anh hoàn toàn thuộc về cô.

Thế giới này đối xử với anh không hề tốt, nhưng cô thì khác. Cô dành cho anh sự dịu dàng, và anh đáp lại bằng cả tấm lòng.

Sau này, chàng trai ấy sẽ trở thành một lập trình viên xuất sắc, tự mình học hỏi và vươn lên. Tất cả số tiền anh kiếm được đều mang về cho cô gái đã vươn tay giúp mình.

Đây là truyện dành cho những người yêu thích thể loại tình yêu thuần khiết. Không cần hỏi liệu có phải song C hay không, chắc chắn là vậy rồi!

Những người thích phê phán, gán ghép, hay áp đặt ý nghĩa không cần thiết cho truyện thì đừng nên đọc. Truyện này chỉ đơn giản là một câu chuyện cuộc sống hàng ngày và chữa lành.

Một câu tóm tắt: Anh ấy từ đầu đến cuối đều thuộc về cô.

Lập ý: Nắm tay đồng hành, một đời một kiếp một đôi.

***

Có những cuộc gặp gỡ trong đời không rực rỡ, không định trước, chẳng gắn với sóng gió hay hào quang. Chỉ đơn giản là vào khoảnh khắc ấy, bạn đủ lặng để lắng nghe một người im tiếng, đủ dịu dàng để nhìn thấy nỗi đau mà người khác đã quen lờ đi. Và thế là, bạn bước tới.

Bạn sẽ không thể ngờ rằng lòng tốt của mình không rơi vào khoảng không, mà có thể nảy mầm thành tình yêu cả đời.

Nam Chi không cố tình đi ngang phòng bệnh đó, cũng chẳng ngờ rằng một cuộc điện thoại hỏi mua mèo lại dẫn cô đến trước giường bệnh số 1023, nơi một chàng trai đang lặng lẽ chịu đựng.

Người ta nói anh mồ côi cha mẹ, được người thân nuôi nấng, rồi bị chính họ bỏ rơi sau tai nạn. Khi không còn “giá trị khai thác”, họ đã để anh lại bệnh viện như một món đồ hỏng. Bạn bè, thầy cô, cảnh sát, hàng xóm, các bác sĩ điều dưỡng đều thương cảm cho số phận của anh, mỗi người đều cố gắng giúp một chút, nhưng không ai đủ khả năng hỗ trợ lâu dài. Mười nghìn tệ viện phí còn thiếu như một bản án lặng lẽ treo lơ lửng trên đầu một người vừa mất đôi chân và cả nơi gọi là nhà.

Cùng lúc ấy, Nam Chi cũng đang cầm trong tay hơn mười nghìn tệ. Khoản tiền cô đã tiết kiệm để mua một con mèo. Một điều nhỏ bé, riêng tư, như để lấp đầy khoảng trống trong lòng. Nhưng rồi khi nhìn thấy anh với đôi mắt bình thản, cánh tay đầy thương tích, và sự im lặng không cầu xin, cô biết rằng mình phải làm một điều gì đó cho anh.

Cô đã trả viện phí, không do dự. Đưa anh về nhà, không ngần ngại. Trong mắt người ngoài, cô là một người lạ bất chợt lo chuyện bao đồng, cưu mang một người tật nguyền. Nhưng với cô, đó đơn giản chỉ là một khoảnh khắc, nơi lòng tốt gặp đúng người. Mà không ai biết rằng, kể từ khoảnh khắc ấy, cô đã cứu anh và rồi chính anh cũng sẽ cứu lấy cô.

Nam Chi sinh ra trong gia đình lạnh nhạt, lớn lên cùng bà nội, Nam Chi hiểu rõ thế nào là cảm giác “bị bỏ lại”. Cô đã sống một cuộc đời đầy độc lập, không ai thân, không ai chờ, không ai bước vào cuộc đời cô với sự kiên nhẫn đủ lâu.

Cô có hai căn hộ cho thuê do bà nội để lại, cô có thể sống thoải mái, nhưng việc chọn nuôi mèo cho thấy cô đang thiếu một điểm tựa cảm xúc. Nam Chi luôn muốn lấp đầy khoảng trống bằng một sinh vật mềm mại, biết làm nũng.

Mặc dù không nhận được tình thương, sự quan tâm và công bằng của cha mẹ nhưng ở với bà nội, người từng sống chật vật nhưng yêu thương cô vô điều kiện, lặng lẽ để lại cho cô tất cả, Nam Chi vẫn trưởng thành trong sự sâu sắc, biết ơn và không ngại cho đi.

Sự tử tế của Nam Chi không phải sự ban phát từ trên cao, mà là sự đồng cảm rất “con người”, cô đồng cảm với nỗi cô đơn mà cô từng phải nuốt vào mỗi ngày. Cô cứu Tống Thanh không vì cao cả, mà vì nhìn thấy ở anh một bản sao của chính mình, một người bị thế giới quay lưng nhưng vẫn không một lời oán trách.

Tống Thanh là minh chứng cho sự tàn nhẫn của đời sống. Anh sớm mồ côi cha mẹ, sống dựa vào họ hàng, rồi bị vứt bỏ ngay khi không còn giá trị sử dụng. Mất cả hai chân sau khi cứu người. Vậy mà không ai biết ơn anh, không ai chờ đợi anh tỉnh lại.

Tống Thanh mất hết tất cả sau tai nạn dù trước đó xuất phát điểm cuộc đời anh đã từ điểm âm. Anh không chỉ tàn tật, mà còn bị chính người thân ruồng bỏ. Đó là nỗi đau sâu nhất, không phải thể xác, mà là sự mặc định mình không còn giá trị với ai. Nếu không phải lòng biết ơn với một số người tử tế giúp đỡ mình bắt anh phải sống, phải trả ơn thì có lẽ anh cũng chẳng còn lý do gì để cố gắng.

Khi Nam Chi xuất hiện, anh không cầu cứu. Anh vẫn luôn giữ lấy phẩm giá, không trách móc, không đòi hỏi, chỉ im lặng. Chính sự im lặng đó khiến Nam Chi không thể quay lưng. Vì giống như cô, anh cũng đang chống chọi với cuộc đời theo cách lặng thầm nhất.

Trong Nam Chi, anh nhìn thấy một người không thương hại mình, mà công nhận anh như một người sống, có thể tồn tại ngang hàng, có thể được quan tâm mà không cần phải gồng lên trả ơn.

Anh trả lại bằng cách dọn nhà, sửa tủ, nấu ăn… những điều nhỏ nhặt mà dịu dàng, khiến căn nhà dần trở thành tổ ấm. Đó là cách anh nói lời “cảm ơn”, rồi dần dà là “anh muốn ở lại”.

Không có định mệnh sắp đặt như “anh thích em từ cái nhìn đầu tiên”, không có sự lãng mạn như “nụ hôn dưới mưa”. Tình yêu giữa Nam Chi và Tống Thanh nảy mầm từ sự cảm thông âm thầm, lớn lên nhờ sự hiện diện bền bỉ mỗi ngày, và bén rễ trong những khoảnh khắc tử tế nhỏ bé không tên nhưng vô cùng dịu dàng.

Là khi Tống Thanh học cách dùng chân giả để tự pha trà cho cô.

Là khi Nam Chi để sẵn sữa anh thích uống trong tủ lạnh.

Là khi cả hai cùng nhau im lặng nhưng không thấy ngột ngạt.

Họ không yêu vì thiếu thốn, càng không yêu vì cảm kích. Mà yêu vì ở bên nhau, họ thấy mình không còn đơn độc. Có những tình yêu không khiến tim đập mạnh, nhưng khiến người ta muốn sống nhẹ nhàng hơn.

Cả Nam Chi và Tống Thanh đều là những người từng bị chối bỏ bởi gia đình, bởi xã hội, bởi chính những người họ từng đặt niềm tin. Thế nhưng, thay vì oán trách, họ chọn im lặng sống tiếp.

Chính vì đều từng “rơi xuống đáy” nên họ hiểu nhau hơn bất kỳ lời nói nào. Không cần phải kể lể, chỉ một ánh mắt là đủ. Không phải cứu nhau khỏi đau thương, mà là ở lại bên nhau, dù biết người kia từng rất đau.

“Vừa lúc gặp được em” không cổ tích hóa khuyết tật hay tô hồng sự chữa lành. Nó lặng lẽ nhắc chúng ta rằng có những người chỉ cần được công nhận đã đủ để họ sống tiếp, có những người chỉ cần một mái nhà có ánh đèn, là đủ để không thấy mình bị bỏ lại.

Tình yêu không luôn đến từ sự trọn vẹn. Đôi khi, nó đến từ hai kẻ không còn gì, nhưng vẫn không ngừng chọn sống tử tế. Nam Chi cứu Tống Thanh khỏi vực thẳm, nhưng kỳ thực, sự hiện diện kiên định của anh cũng chính là cách cô chữa lành chính mình.

Họ không biến nhau thành người hoàn hảo, nhưng cho nhau lý do để sống dịu dàng lại. Không cần lời hứa, không cần ràng buộc, chỉ cần có mặt mỗi ngày, đủ lặng để bên nhau đến cuối cùng.

***

Theo mình truyện có nhịp điệu kể chuyện khá chậm rãi nhưng bù lại thấm đẫm cảm xúc, như từng lát cắt cuộc sống được soi chiếu dưới lăng kính nội tâm của những người trưởng thành.

Tình tiết truyện không nhiều, không cao trào thay vào đó là lối miêu tả tâm lý tinh tế, từ ngập ngừng đầu tiên, sự xa cách, đến khi xúc cảm dâng tràn, tác giả không cần nói quá nhiều mà vẫn khiến độc giả hiểu rõ tâm tư của nhân vật.

Không gian truyện khá gần gũi, từ công việc, các mối quan hệ xã hội đến những biến cố nhẹ nhàng mà đời thường khiến câu chuyện trở nên chân thật, như thể có thể xảy ra với chính bạn hoặc ai đó xung quanh.

Truyện theo motip chữa lành thật sự, một câu chuyện chữa lành của hai tâm hồn từng nhiều tổn thương, tiện thể chữa luôn tâm hồn người đọc.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Sapoche - Team Allin

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN