logo
REVIEW>> TƯỚNG GIA, XIN TỰ TRỌNG
tuong-gia-xin-tu-trong
Tìm truyện

TƯỚNG GIA, XIN TỰ TRỌNG

Tác giả:

Cô Vũ

Độ dài: 54

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 295

Chuyện kể rằng, ở chốn Kinh thành xa hoa tráng lệ, có một vị tiểu Hầu gia mang tên Lục Chiêu Nhiên, là độc tôn quý tử của lão Hầu gia danh trứ bốn phương. Lão Hầu gia khí khái bất phàm, một đời vì nước xông pha chiến trận, cuối cùng bỏ mạng nơi sa trường, vong thân nhưng tiếng thơm còn mãi. Tiểu Hầu gia kế thừa tước vị, từ bé đã văn thao võ lược, tuổi còn trẻ đã được vào cung diện Thánh, là bậc bề tôi trung thành của Hoàng đế.

Nhưng ai biết được rằng, tiểu Hầu gia ấy thật ra lại là một nữ tử mang tên Lục Chiêu Nhiên, vì thân thế đặc biệt mà phải sống dưới lớp vỏ bọc của nam nhi. Cả đời nàng bị trói buộc trong danh phận, gánh trên vai trọng trách của cả Lục phủ, phải giấu giếm thân phận, không dám mơ ước đến những điều nữ nhi bình thường mong cầu.

Vậy mà, ông trời lại khéo trêu ngươi, đẩy nàng vào một mối nhân duyên nghiệt ngã với người mà nàng luôn đối đầu – Tướng gia Bùi Khiêm Chi.

Hai người vốn như nước với lửa, gặp nhau là đấu khẩu không ngừng. Thế nhưng, trong chuyến cứu trợ Giang Nam đầy gian nan, sóng gió đã đưa đẩy họ đến gần nhau hơn. Đường đi hiểm trở, bọn họ phải tránh thoát nanh hùm vuốt sói, phải đối mặt với muôn vàn gian khổ, lại còn phải đối diện với một tình huống tréo ngoe – Lục Chiêu Nhiên trúng phải xuân dược. Giải dược duy nhất, lại chính là Bùi Khiêm Chi.

Bị đẩy vào tình thế khó xử, hai người bị cuốn vào một đêm dây dưa không thể vãn hồi. Cứ ngỡ đó chỉ là một đêm sai lầm, nhưng không ngờ nó lại dấu ấn khắc sâu trong lòng cả hai.

Bùi Khiêm Chi vốn dĩ chỉ xem Lục Chiêu Nhiên như một tên nhãi con xảo trá. Dù vô tình biết được bí mật sẽ bị “tru di cửu tộc” của tiểu Hầu gia, nhưng Bùi Tướng gia – Bùi Khiêm Chi lại như đang xem trò diễn xiếc. Đôi mắt phượng giảo hoạt của hắn cứ chòng chọc vào tiểu Hầu gia – Lục Chiêu Nhiên hệt như con mèo gian manh bắt tại trận chú chuột nhắt đang làm trò gian xảo.

Hắn quan sát nàng, dõi theo đôi môi chúm chím ngày xưa ưa móc ngoáy hắn, gây hấn với hắn, chả hiểu sao ngày nay đôi môi ấy xinh xắn thế, đáng yêu không sao tả nổi. Bùi Khiêm Chi kiềm lòng không đặng, hắn vươn người chiếm đoạt lấy sự ngọt ngào nơi cánh hoa đào xinh tươi ấy…

Khởi đầu, là hắn trêu ghẹo nàng chỉ để thỏa mãn sự hứng thú của mình, nhưng càng ngày, hắn càng bị cuốn vào vòng xoáy cảm xúc không lối thoát.

Những ngày tháng ở Giang Nam, Bùi Khiêm Chi luôn ở bên nàng. Khi nàng ngã bệnh, hắn là người không màng sống chết chăm sóc. Hắn không ngại dùng môi mình đút thuốc cho nàng, cũng không ngại nâng đỡ săn sóc thân thể mềm yếu của nàng. Lục Chiêu Nhiên dẫu giữa cơn nguy kịch vẫn cảm nhận được từng sự quan tâm dịu dàng ấy, trái tim nàng rung động mà không thể nào chối bỏ.

Lục Chiêu Nhiên từng ước ao một lần được là chính mình, được khoác lên người bộ váy mềm mại, được cài lên mái tóc xanh một cây trâm ngọc, được sống như một nữ tử bình thường. Bùi Khiêm Chi chính là người đã trao cho nàng những giấc mơ ấy. Hắn dung túng cho nàng, bao bọc cho nàng một không gian để được thở, được sống thật với con người mình. Dưới ánh trăng mờ ảo, giữa những đêm dài cô tịch, hai người lặng lẽ bên nhau, vẽ nên một câu chuyện tình vừa ngọt ngào vừa đau đớn.

Nhưng mộng đẹp rồi cũng phải tỉnh. Khi trở về Kinh thành, thực tại khắc nghiệt đã khiến Lục Chiêu Nhiên lung lay. Có những phút giây nàng bỏ mặc hắn, làm lơ ánh mắt si tình của hắn hòng tránh thoát khỏi cơn si mê tình ái.

Dẫu vậy, kẻ trốn người tìm không phải là kế lâu dài, mà vận mệnh lại buộc Lục Chiêu Chi và Bùi Khiêm Chi phải đứng trước lựa chọn đau lòng. Lục Chiêu Nhiên không thể vứt bỏ trách nhiệm của mình, nàng không thể chỉ vì tình yêu mà bỏ mặc cả một gia tộc phía sau lưng. Nàng lựa chọn rời xa Bùi Khiêm Chi, nàng tình nguyện ra chiến trường xa xôi, để cắt đứt mọi vấn vương trong lòng.

Bùi Khiêm Chi không cam lòng, nhưng hắn cũng hiểu nàng. Hắn không trách nàng, cũng không oán giận nàng. Hắn chỉ lặng lẽ đứng nhìn theo bóng lưng nàng khuất xa, lòng đau như dao cắt. Hắn từng mơ đến viễn cảnh hai người có thể rời xa thế tục, có thể tay trong tay ngắm ánh bình minh nơi vùng đất xa lạ. Nhưng nay, hắn chỉ có thể chấp nhận sự thật tàn khốc.

Trong mắt người đời, Bùi Khiêm Chi là một kẻ lạnh lùng, âm u, khó gần. Lời đồn đại về hắn không thiếu những sắc thái ly kỳ, có kẻ nói hắn tàn nhẫn, có kẻ bảo hắn vô tình, thậm chí còn có lời đồn rằng hắn chỉ mê nam sắc. Nhưng chẳng ai thật sự hiểu được trái tim của hắn, chẳng ai nhìn thấu sự cô đơn thẳm sâu trong đáy mắt hắn. Hắn như một cơn gió lạnh lẽo lướt qua nhân thế, chẳng để ai chạm vào, cũng chẳng để ai bước vào trái tim mình.

Thế nhưng, ngay cả một tảng băng cũng có lúc tan chảy trước ánh nắng dịu dàng. Và người có thể làm điều đó chính là Lục Chiêu Nhiên.

Bùi Khiêm Chi từng có một mối duyên từ thuở bé, một mối nhân duyên khắc cốt ghi tâm, nhưng số mệnh đùa cợt khiến hắn chẳng nhận ra sớm hơn. Hắn không quên được người đã từng cứu mạng mình, người mà hắn luôn ghi nhớ, nhưng khi nhận ra nàng chính là Lục Chiêu Nhiên, thời gian đã khiến hai người trở nên xa lạ. Có lẽ nàng đã không còn là thiếu nữ năm nào, và có lẽ, chính hắn cũng không còn là Bùi Khiêm Chi của ngày thơ dại.

Trước mặt người khác, Bùi Khiêm Chi là một kẻ lạnh lùng, lý trí, hành động quyết đoán, luôn mang vẻ ngoài lãnh đạm. Nhưng tận sâu trong lòng hắn là những xúc cảm mãnh liệt mà chỉ mình hắn biết. Hắn không dễ dàng tin tưởng ai, cũng không muốn bị ràng buộc bởi những cảm xúc không thể kiểm soát.

Cả cuộc đời hắn như một ván cờ, và hắn luôn tự cho rằng mình là kẻ chơi cờ, chưa bao giờ để người khác có cơ hội đọc thấu lòng mình. Nhưng hắn lại không ngờ, một người như Lục Chiêu Nhiên, chẳng cần toan tính, chẳng cần mưu mô, chỉ bằng sự hiện diện của nàng, đã đủ để khiến hắn thất bại hoàn toàn trong trận chiến của chính mình.

Tình cảm của Bùi Khiêm Chi dành cho Lục Chiêu Nhiên không phải là một cơn lửa cháy bùng bùng đầy đam mê, mà là một ngọn lửa âm ỉ cháy, len lỏi vào tận sâu trong tâm khảm. Hắn không vội vã, không nói ra những lời hoa mỹ, nhưng mỗi hành động của hắn đều có sự dịu dàng mà ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra.

Hắn sẽ lặng lẽ bảo vệ nàng, âm thầm dõi theo từng bước chân nàng, không cần nàng phải biết, không cần nàng phải đáp lại. Nhưng dù có mạnh mẽ đến đâu, hắn cũng chỉ là một con người, cũng biết đau lòng, cũng biết sợ hãi. Mà nỗi sợ lớn nhất của hắn, chính là mất đi nàng.

Hắn cứ nghĩ rằng, chỉ cần đứng từ xa nhìn nàng cũng đủ. Nhưng khi nhận ra nàng sắp rời đi, hắn mới hiểu, hắn không thể nào chấp nhận sự thật ấy. Hắn không phải một người giỏi nói những lời níu kéo, nhưng hắn lại muốn dùng tất cả những gì mình có để giữ nàng lại. Dẫu vậy, khi nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của nàng, hắn hiểu rằng, đôi khi tình yêu không phải là ép buộc mà là buông tay.

Bùi Khiêm Chi là một kẻ mâu thuẫn. Hắn lý trí nhưng lại dễ dàng bị chi phối bởi tình cảm dành cho nàng. Hắn tưởng mình có thể điều khiển mọi thứ, nhưng lại bất lực trước trái tim chính mình. Hắn không phải một kẻ hoàn mỹ, hắn cũng có sai lầm, có do dự, có những lần cố chấp đến mức khiến nàng đau lòng. Nhưng hắn không thể giả vờ như mình không yêu nàng, không thể vờ như nàng không quan trọng.

Cả cuộc đời hắn luôn sống trong bóng tối, nhưng chỉ riêng nàng là ánh sáng duy nhất hắn khao khát. Nhưng nếu ánh sáng đó không thuộc về hắn? Nếu nàng đã quyết định rời đi, thì liệu hắn có đủ can đảm để buông tay?

Bùi Khiêm Chi chưa từng biết đến sự bất lực cho đến khi phải đối mặt với khoảnh khắc ấy. Hắn có thể g iết người không chớp mắt, có thể đối diện với mưa gió bão bùng mà không hề sợ hãi, nhưng lại chẳng thể làm gì khi nàng quay lưng rời đi. Bởi hắn biết, tình cảm không phải là sự ép buộc, yêu một người không có nghĩa là giữ người đó bên mình bằng mọi giá.

Chỉ là, nếu đã khắc ghi nàng vào tim, thì suốt đời suốt kiếp này, hắn còn có thể yêu ai khác nữa?

Bùi Khiêm Chi là vậy, một người ngoài lạnh trong nóng, một kẻ dường như vô tâm nhưng lại có một trái tim yếu mềm trước duy nhất một người. Hắn không giỏi biểu đạt, không giỏi bày tỏ, nhưng tình yêu của hắn sâu sắc đến mức không cần nói ra cũng có thể cảm nhận được.

Vận mệnh trêu đùa họ, đẩy họ vào một mối nhân duyên nghiệt ngã. Họ từng có những giây phút hạnh phúc bên nhau, nhưng cuối cùng lại bị chia cắt bởi những gánh nặng và trách nhiệm. Liệu rằng, giữa dòng đời nghiệt ngã, họ có thể một lần nữa tìm thấy nhau?

“Những giai thoại đẹp từ ngàn đời nay, gió cuốn bụi cát bay, chuyện tình bướm luyến hoa

Tựa như ánh trăng soi bóng mình trong nước, đóa hoa si tình phản chiếu trong gương

Hàng trúc xanh, Tỳ Bà ngân tiếng sầu lắng đọng, chiếc cầu nghiêng nghiêng bóng dưới trăng

Có ai đó đang ngân nga tiếng hát , nỗi lòng vương vấn gửi về phương trời xa…

… Nơi phố cũ vắng lặng, nước mắt ta cứ nghẹn ngào tuôn rơi

Gieo một quẻ bói nơi cửa Phật, ta chợt bật khóc vì sự chia lìa lứa đôi

Vẫn thầm nguyện cầu Bồ Tát sẽ ban phúc lành đến cho hai ta

Không ngừng suy đoán, đắn đo rồi lại xin thêm một quẻ nữa

Là họa vô đơn chí hay phúc bất trùng lai đây…” *

____

*: Trích bản dịch lời bài hát Quẻ bói do Thôi Tử Cách thể hiện

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Cam - Team Allin

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN