logo
REVIEW>> TRUY ĐUỔI HỒ YÊU
truy-duoi-ho-yeu
Tìm truyện

TRUY ĐUỔI HỒ YÊU

Tác giả:

Dữu Tử Thụ

Designer:

AI_Cẩn Du

Độ dài: 82

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 152

Giữa cõi thế u minh phân giới, nơi yêu hồn q uỷ dị cư ngụ, có một tiểu cô nương loài người tên gọi Lĩnh mang thân h uyết n hục phàm thai, dẫu chưa qua mười xuân thì, nàng lại vô tình bước chân vào địa giới yêu quái, vận mệnh như một đoản khúc lạc giữa bể phù trầm.

Năm ấy, Lĩnh chỉ vừa tám tuổi, một lứa tuổi nên được tắm gội trong ánh dương thế gian, nô đùa giữa những cánh đồng muôn sắc. Vậy mà, một biến cố đã cuốn nàng khỏi vòng tay nhân gian, ném thẳng vào yêu vực nơi mà khí tức âm linh nặng nề, nơi kẻ mạnh nuốt kẻ yếu, nơi lòng người chẳng hiện hình, mà lòng yêu ma lại mang muôn trùng biến hóa.

Thế nhưng kỳ lạ thay, Lĩnh không khóc, không sợ, không hoảng hốt. Tựa như bên trong thân xác yếu đuối đó là một hồn phách từng trải qua luân hồi, biết rõ mình nên sống thế nào, yêu thương điều gì. Dù ở giữa ngàn y êu q uái, nàng lại chẳng kinh hãi trước móng vuốt, chẳng lùi bước trước mắt rắn nanh hổ. Có thể, chính vì trái tim ấy quá nhỏ, nên mới chất chứa nổi tất thảy dịu dàng của cả một vùng yêu giới lạnh lẽo.

Lần đầu tiên nàng thấy hắn, là một ngày âm u, màn sương cuộn lấy chân núi, hương trúc lạc nhẹ giữa gió, có một thân ảnh áo trắng bước ra từ màn sương. Hắn là Bạch Ảnh Kinh, đại yêu hồ ly bảy đuôi thân mang huyết thống cổ hồ thượng giới, một yêu linh xưa cũ từng ngự giữa tầng thiên, kẻ mà bất kỳ loài yêu nào cũng phải ngẩng đầu kính ngưỡng.

Hắn không cười. Không nói. Cũng không nhìn nàng quá ba lần.

Mỗi bước đi đều thờ ơ dửng dưng như gió qua đỉnh tuyết. Thế nhưng Lĩnh với một trái tim non tơ lại cảm thấy hắn đẹp đến nao lòng. Không phải vẻ đẹp của mỹ nam nhân, mà là thứ khí tức cấm kỵ khiến người ta vừa run sợ vừa si mê. Như ánh trăng treo lơ lửng giữa đêm đông, đẹp đến lạnh buốt, nhưng chẳng ai nỡ quay lưng.

Và từ khoảnh khắc ấy, trái tim nhỏ bé của nàng đã khắc lên một lời nguyện, lời nguyện dâng trọn cả tuổi thơ và cả kiếp nhân sinh cho hắn.

Yêu giới chưa từng có luật cấm tình cảm. Nhưng cũng chẳng có chỗ cho thứ gọi là "độc tâm si tình". Nhất là khi kẻ mang tình lại chỉ là một tiểu nữ phàm nhân chưa rõ thế sự, còn kẻ bị yêu là bậc yêu vương ngàn năm lạnh máu, từng g iết vạn sinh linh chỉ bằng một cái nhấc tay.

Thế mà nàng vẫn dám yêu.

“Phù sinh như mộng, vui vẻ được bao nhiêu

Gió thổi mưa rơi, trái tim này biết cập bến nơi đâu

Giương k iếm vung đ ao, nhưng chẳng thể cắt đứt được nhân quả này

Nhìn khắp trời đất, chỉ thấy mây mù

Trần duyên vắng lặng, số mệnh này biết phải làm sao

Mặt trời lên mặt trăng lặn, kiếp này vẫn còn vương vấn khôn nguôi…” *

Ban đầu là chạy theo hắn mỗi sáng, nắm lấy vạt áo hắn khi hắn lướt qua. Tiếp nữa là những lần chờ đợi trước cửa động phủ, dâng một bát canh nóng, một đóa hoa hạ sắc. Nàng cười khi hắn lạnh nhạt, nàng đợi khi hắn không trở lại, nàng lớn lên giữa những cái quay mặt và từ chối không lời.

Tình yêu ấy không có tiếng đáp trả nhưng lại ngày một sâu, một đậm, như nước ngầm chảy qua đá núi, âm thầm mà dai dẳng.

Thời gian như gió thổi rêu phong, và tiểu cô nương năm nào, giờ đã hóa thiếu nữ.

Lĩnh lớn lên trong yêu giới, mái tóc dài thướt tha như suối, đôi mắt ánh lên màu linh khí của ngàn năm yêu khí xung quanh, nhưng lòng dạ vẫn thuần một mối. Nàng không còn chỉ nói líu lo gọi tên hắn, mà bắt đầu biết bày tỏ, biết giận, biết ghen, thậm chí biết quyến rũ.

Không phải thứ quyến rũ tục tằng, mà là ánh nhìn của một người thiếu nữ biết mình yêu sâu đậm, biết mình muốn có được trái tim người kia, dù chỉ một lần.

Hắn vẫn từ chối. Nhưng lần này, trong ánh mắt hắn, đã không còn là sự thờ ơ tuyệt đối. Là một tia run rẩy, một vệt chần chừ mơ hồ, tựa như thiên yêu ngàn năm băng giá cũng bắt đầu chạm phải ánh dương mỏng mảnh.

Lĩnh biết rõ, mình chỉ là một phàm nhân, không trường sinh, không yêu lực, không quyền thế. Nhưng nàng chưa từng sợ.

“…Hoá ra là tình yêu luôn cố chấp, cứ hy vọng một ngày người sẽ thấy

…Bước đi thật nhanh giấu lệ tuôn rơi, trước mắt là một bầu trời chơi vơi

Hoàng hôn khóc cho một người, vẫn vô hình giữa hai người…” **

Nàng không cầu vĩnh viễn, chỉ mong một lần được hắn gọi tên, một lần được hắn quay đầu nhìn sâu, một lần duy nhất thôi, để hắn thừa nhận rằng trong lòng hắn có nàng.

Tình yêu ấy, là một dòng sông ngược chiều, nàng cứ lao về phía hắn, mặc nước dội vào người, mặc gió r ạch t im g an. Mỗi lần bị từ chối, nàng chỉ lùi lại nửa bước, rồi lại tiến lên.

Và trong tim hắn, dẫu phủ đầy tuyết ngàn, dường như… cũng đã bắt đầu nghe thấy tiếng tim nàng gọi khẽ.

Câu chuyện về Lĩnh và Bạch Ảnh Kinh không chỉ là một mối tình lệch giai cấp hay tuổi tác, mà là một bản giao hòa giữa phàm tâm và linh tính, giữa dũng cảm và cấm kỵ. Một tiểu cô nương nhân thế tên Lĩnh đã làm điều mà cả trăm nghìn linh yêu không dám: Yêu một đại y êu q uái mà không hề sợ hãi, yêu một trái tim băng giá bằng chính m áu nóng trong tim mình.

Một tình yêu như vậy, sao có thể khiến kẻ vô tình nhất không rung động? Lĩnh từng nghĩ, chỉ cần kiên trì, thì trái tim dù là băng thiên tuyết địa cũng sẽ có ngày tan chảy.

Nàng là một thiếu nữ mang trái tim hồng rực như ngọn nến trong gió: phập phồng, run rẩy, nhưng vẫn sáng ngời và mãnh liệt. Trái tim ấy, không biết tự bao giờ, đã gửi trọn về phía Bạch Ảnh Kinh - một người như ánh trăng giữa tuyết, lạnh lẽo, xa vời, không dễ gần mà cũng chẳng dễ yêu.

Thế nhưng, yêu vốn dĩ không cần lý trí. Lý trí bảo nàng nên lùi, nhưng lòng lại xui khiến nàng tiến. Tình yêu của nàng tựa như dòng sông mùa lũ không cần biết bờ có chắn được hay không, chỉ muốn cuồn cuộn trào dâng, đổ về phía hắn.

Vì thế, nàng chọn cách đ iên r ồ nhất trong muôn vạn lối đi: dùng thuốc, ép hắn lộ rõ bản tâm, cởi bỏ lớp mặt nạ mà hắn vẫn giấu kín dưới vẻ lạnh nhạt và bình tĩnh. Đây không chỉ là một trò đánh cược của sinh mạng, mà là cuộc phán xét cuối cùng của linh hồn nàng một linh hồn đã hao gầy vì mong đợi, đã kiệt sức vì hy vọng, nhưng vẫn chưa từng buông bỏ.

Bảo nàng ngốc, cũng đúng thôi. Vì có ai yêu mà không ngốc một lần? Bảo nàng liều lĩnh, lại càng chẳng sai. Bởi yêu hắn, nàng chẳng ngại bước vào vùng đất hoang vu nhất trong tâm hồn mình, cũng không sợ tự tay đốt cháy lòng tin cuối cùng để soi tỏ một lời đáp.

Trên cõi thế gian, người ta nói: “Thiên đạo vô tình”, nhưng nàng tin, chỉ cần chân tình còn tồn tại thì vận mệnh sẽ không phụ người có lòng. Và quả thực, vận mệnh đã động lòng một cách nhẹ nhàng, như vầng trăng khẽ rọi xuống hồ thu, khiến mặt nước xao động. Hắn không rời nàng và cũng không bỏ chạy. Hắn đứng yên đó, nhìn nàng như thể lần đầu nhìn thấu một linh hồn đang run rẩy nhưng không chịu khuất phục.

Bạch Ảnh Kinh là một kẻ vốn tựa tuyết giữa đêm, cuối cùng đã để nàng tiến vào một góc tâm can, nơi mà hắn từng ngỡ sẽ mãi mãi phong kín. Mà nàng với sự ngốc nghếch, liều lĩnh, và tình cảm không thể gọi thành tên lại trở thành chìa khóa duy nhất mở ra cánh cửa đó.

Phàm là thế gian, có bao nhiêu người nguyện đánh đổi cả danh tiết lẫn sinh mệnh chỉ để đổi lấy một ánh mắt chân thật? Nàng đã làm được không bằng mưu trí, không bằng sắc đẹp, mà bằng sự toàn tâm toàn ý đến đau lòng.

Vậy nên mới nói, yêu không phải là chờ đợi sự hồi đáp một cách ngoan ngoãn, mà là khi đã đi đến tận cùng giới hạn của bản thân, vẫn có thể mỉm cười mà nói: "Ta đã yêu hết lòng, chẳng còn gì để hối tiếc."

***

Bạch Ảnh Kinh là đại yêu quái tu luyện ngàn năm, là sinh linh không thuộc về cõi nhân gian mà cũng chẳng nương tựa cõi tiên giới. Hắn hiện thân giữa núi sương, sống lặng như tuyết rơi vô thanh, tâm lạnh như băng tầng vạn trượng.

Qua bao niên kỷ, hắn chứng kiến vô số vinh nhục nổi trôi, trăm đời người hợp tan, muôn cảnh tình sinh diệt, tất cả trong mắt hắn, đều như mây khói thoảng qua, chẳng chút vướng bận vào tâm hồn vốn dĩ đã chai sạn và băng lãnh.

Trái tim của yêu quái, ai bảo là không có? Chẳng qua là trái tim ấy đã quá lâu không còn nhớ cách đập vì ai, không còn nhớ vị ngọt của xúc cảm là ra sao, nên tự tưởng mình đã không còn.

Hắn từng nghĩ mình không cần yêu, cũng chẳng thể yêu bởi lẽ yêu là xiềng xích, là lụa mềm buộc chặt linh hồn, là sợi tơ hồng mà một khi vướng vào sẽ kéo cả nghìn năm đạo hạnh chìm xuống vực sâu. Mà hắn là một kẻ đã chứng đạo trong cô tịch, sao lại để một chữ “tình” trói chân?

Thế nhưng, tiểu cô nương tên Lĩnh ấy xuất hiện như một giọt nước thấm vào phiến đá khô cằn giữa đại hạn. Nàng sống bên hắn gần mười năm chẳng phải bằng những lời hoa mỹ hay quyến rũ yêu tà, mà là bằng sự tồn tại bình thản, dịu dàng, tựa gió thoảng nhưng lại vương thật lâu.

Lúc đầu, hắn chỉ nghĩ nàng phiền. Sau thì thấy quen. Lâu hơn nữa thì… quên mất rằng mình từng không có nàng.

Hắn không rõ từ khi nào bản thân đã khắc ghi hình bóng nàng trong lòng – là khoảnh khắc nàng chạy đuổi theo hắn gọi tên, là những lúc nàng nhìn hắn mỉm cười ngây ngô bắt chuyện? Hắn không nhớ. Y êu q uái sống quá lâu, ký ức đan xen như tầng tầng sương mù. Nhưng hắn biết, khi nàng ngốc nghếch dùng thuốc ép hắn bộc lộ chân tâm, trái tim tưởng đã mục nát trong hắn… lại đau nhói.

Là đau thật sự.

Một đau đớn chỉ có ở kẻ hữu tình, một nỗi đau chỉ xuất hiện khi tim đã biết nhớ, biết sợ mất.

Trước nàng, thế giới trong mắt hắn chỉ có hai màu: đen và trắng. Đen là vô vị, trắng là tịch mịch. Lạnh lẽo, đơn điệu, vô biên vô tận. Nhưng từ khi nàng đến, màu sắc trong hắn như được tô vẽ lại là sắc hồng ửng trên má nàng khi bị hắn nhìn lâu, là sắc xanh nhạt của nhành cây ngọn cỏ nàng chăm sóc trong mảnh sân nhà, là ánh nến vàng trong mắt nàng khi lén nhìn hắn giữa đêm đông.

Hắn không nhớ được "tình yêu" được viết bởi những nét như thế nào, bởi ngòi bút năm xưa của nhân thế đã lâu hắn chẳng cầm đến. Nhưng hắn nhớ cảm giác: khi nàng cười, làn gió cũng như dịu lại; khi nàng khóc, cả thiên địa trong hắn cũng như hoá thành mưa.

Và khi nàng liều mình đánh cược tất cả chỉ để biết hắn có tình cảm với nàng hay không, hắn mới nhận ra chính hắn đã đánh mất một mảnh linh hồn tự thuở nào, và giờ đây nàng là người nhặt lại, ghép vào khoảng trống ấy.

Mảnh ghép nhỏ đến mức tưởng chừng vô nghĩa, nhưng vừa vặn đặt vào, thì toàn bộ tâm hắn như thôi lạnh, từng lớp băng như tan chảy. Chỉ một chút đó thôi… cũng đủ khiến hắn tin rằng: trên cõi đời này, hóa ra còn có sắc xuân.

Một kẻ sống qua ngàn năm, cuối cùng lại bị một thiếu nữ nhân gian đánh bại bằng một chữ "tình". Không phải bằng phép thuật, cũng không phải bằng sinh mệnh mà là bằng một trái tim quá đỗi dũng cảm và chân thành.

Và có lẽ, điều cảm động nhất trong chuyện tình này không nằm ở những lời hứa hẹn huy hoàng, cũng chẳng phải khúc quanh nghẹn ngào thường thấy trong những mối tình bi lụy, mà chính là quá trình hai kẻ xa lạ một nàng người phàm nhỏ bé và một đại yêu quái ngàn năm cô tịch đã từng bước đi về phía nhau.

Không cần đến những màn cứu rỗi kịch tính hay hy sinh chấn động lòng người, tình yêu của họ được nuôi dưỡng bằng những điều dịu dàng nhất: ánh mắt lặng thinh dõi theo nhau, hơi ấm mỏng manh trong những lần chạm tay ân ái và cả sự kiên trì không bỏ cuộc của một trái tim dám yêu giữa thế gian phân định chủng loài.

Lĩnh là ánh nắng đầu xuân không chói loá, không chói lọi nhưng lại có thể khiến tuyết ngàn năm tan chảy. Bạch Ảnh Kinh là đêm lạnh ngàn trượng, là sương bạc vạn dặm, nhưng vì nàng mà biết thế nào là xuân sắc, biết vì ai mà dừng bước bên bếp lửa nhân gian.

Chuyện tình của họ không còn là một giấc mộng u sầu, mà là thực tại ngọt ngào đã được chính họ vun vén như một mầm cây nhỏ bé nay đã thành hoa rực rỡ giữa mùa gió lặng. Không còn rào cản giữa yêu và người, không còn tịch mịch giữa hai thế giới, chỉ còn một vùng u cốc bình yêu dưới ánh chiều tà, nơi ấy có hai bóng dáng cuối cùng đã tìm thấy nơi bình yên nhất của đời nhau.

____

(*) Trích bản dịch lời bài hát Như Mộng do Châu Thâm thể hiện, Ost Mộng tỉnh Trường An

(**) Trích từ lời bài hát Vô hình trong trái tim em do Mr Siro thể hiện

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN