logo
REVIEW>> TRONG NÚI GẶP HOA
trong-nui-gap-hoa
Tìm truyện

TRONG NÚI GẶP HOA

Reviewer:

AI_Dã Quỳ

Độ dài: 78

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 89

Giới thiệu:

Trình Nguyên đột nhiên xuyên không trở thành một cô nương thôn quê hoang dã.

Sau khi cha mẹ qua đời, trong nhà nghèo rớt mồng tơi, ngoại trừ một miệng ăn là cô, còn có một em gái nhỏ cần cô chăm sóc.

Được sống lại lần nữa đã là chuyện vô cùng may mắn, Trình Nguyên không hề nản lòng, quyết định gần núi sống nhờ núi, gần sông sống nhờ sông.

Thôn nhỏ núi đẹp, con người cũng tốt.

Lúc Trình Nguyên đang đào rau dại ở dưới chân núi, có người chủ động tiến lại gần.

Hoá ra là thợ săn trong thôn có lòng tốt đến cho cô gà và thỏ.

Thế là đã có thịt ăn rồi.

Về sau cô với thợ săn kết bạn ăn cơm, bữa nào cũng gạo trắng, thịt cá no nê, vô cùng thoải mái.

Trình Nguyên nghĩ đến việc thợ săn cũng đến tuổi phải lấy vợ, hiểu rõ việc ăn chung như thế này mãi cũng không được. Cô chỉ có thể tính cách khác.

Một hôm sau bữa cơm, đột nhiên thợ săn quay lại nói: “Ta có tiền, ta có thể giúp đỡ nàng.”

Tính toán trong lòng bị người khác đoán được, Trình Nguyên chủ động viết giấy nợ, mượn một khoản tiền đầu tiên để làm vốn kinh doanh.

Không lâu sau, gian hàng được mở ra, tiền trong túi càng lúc càng nhiều, cuộc sống cũng ngày càng tốt hơn…

***

Trình Nguyên tự thấy mình xui xẻo không gì bằng.

Cực khổ đi làm bao nhiêu năm, mãi mới tự thưởng cho mình một chuyến du lịch biển để xả hơi, nào ngờ lại bị sóng cuốn đi. Lúc tỉnh dậy, Trình Nguyên thấy mình đã xuyên đến thời cổ đại, trở thành tiểu cô nương Trình Nguyên mười bốn tuổi của Trình gia vừa mới mất cha.

Cha của nàng bỏ mạng khi vào rừng nhặt củi, để lại vợ và hai con gái còn nhỏ. Mẹ nàng vì uất ức nên lâm bệnh nặng, chẳng bao lâu sau cũng qua đời. Khi ấy con gái lớn nhà họ Trình mới chỉ tròn mười bốn tuổi, phải gánh vác trọng trách chăm sóc muội muội. Nàng nhìn hũ gạo vơi sắp thấy đáy ở sau nhà, quyết định lên núi đào rau về ăn.

Ngày ấy, Lâm Tông Nghĩa cũng biết đến Trình Nguyên. Khi nàng ngất xỉu vì chứng kiến cha mình qua đời, hắn đã giúp Trình phu nhân bế nàng về nhà, trong lòng chỉ cảm thấy cô nương này thật là đáng thương. Sau này, hắn lại bắt gặp nàng đang loay hoay đào rau trên núi, có lòng tốt muốn cho nàng gà và thỏ để ăn, thế mà nàng lại hoảng sợ, hiểu lầm hắn là người xấu, còn không ngừng vung dao loạn xạ.

Cũng phải, Lâm Tông Nghĩa mồ côi cha mẹ từ nhỏ, hằng ngày cũng không thích giao tiếp với người ta, mà đa phần là người ta nói còn hắn nghe, thế nên hắn mới gặp khó khăn trong việc mở miệng ra giải thích với nàng.

Lâm Tông Nghĩa chưa từng được học chữ, cũng không có cha mẹ để chỉ dạy, hắn hoàn toàn không biết những điều luật như nam nữ thụ thụ bất thân nghĩa là gì, cũng chẳng mấy để tâm đến mặt mũi cho lắm. Hắn thấy hai tỷ muội Trình gia tội nghiệp, thế nên đã mang gạo và thức ăn qua cho các nàng. Hắn giúp vì hắn muốn như thế, chứ chưa hề nảy sinh bất kỳ suy nghĩ nào khác.

Trình Nguyên biết được lòng tốt của Lâm Tông Nghĩa, nhưng nàng cũng không muốn nhận không. Vì thế, nàng quyết định sẽ mời hắn đến dùng bữa mỗi ngày, dù sao Lâm Tông Nghĩa cũng vụng về chuyện bếp núc như thế.

Nhiều năm về sau, khi Trình Nguyên đã trở thành một bà chủ xinh đẹp giàu có, nàng mới nhận ra, hóa ra Lâm Tông Nghĩa đã ở bên cạnh nàng lâu như thế.

Khi ấy nàng chỉ mới mười bốn tuổi, vẫn còn là một tiểu cô nương chân yếu tay mềm, vì phải chăm sóc muội muội nên không thể bỏ cuộc. Lâm Tông Nghĩa cho nàng thịt và gạo, còn đưa nàng lên trấn mua nguyên vật liệu để mở quầy hàng đầu tiên. Hắn là người đơn thuần lương thiện nhất mà nàng từng gặp, cả ngày đều lên núi săn bắt, không hề bị những lợi ích và lòng tham thường thấy trói buộc.

Khi quân xâm lược đánh tới thôn Lâm Gia, Lâm Tông Nghĩa đã đưa hai tỷ muội của nàng chạy nạn đến Hoài Kinh, hai người cùng nhau gom góp tất cả để làm lại từ đầu. Những ngày ấy, vì để tránh tai tiếng, hai người đã đóng giả thành huynh muội, cứ thế sống chung dưới một mái nhà, lâu dần cũng khó tránh khỏi rung động.

Lâm Tông Nghĩa đã ở đó, vẫn luôn luôn ở đó, ở bên nàng mỗi lúc nàng mất niềm tin vào bản thân. Tuy hắn vụng về gần c hết, nhưng tất cả đều là vì muốn làm cho nàng vui lòng. Sự hiện diện của hắn đã trở thành một thói quen hằng ngày của Trình Nguyên, mỗi ngày hắn lên núi đi săn, nàng buôn bán, còn muội muội đi học, thoạt nhìn trông chẳng khác nào một gia đình nhỏ ba người hạnh phúc.

Ngày Lâm Tông Nghĩa thổ lộ, Trình Nguyên biết mình cũng đã động lòng, nhưng khi ấy nàng chỉ mới mười lăm tuổi, chưa muốn nghĩ đến chuyện yêu đương. Vì thế, hắn đã hứa sẽ đợi nàng thêm ba năm nữa.

Ba năm trôi qua thật chóng vánh. Quân giặc xâm lấn bờ cõi, Trình Nguyên mang theo muội muội chạy về Trường An. Lâm Tông Nghĩa rời thôn làng, lên đường tòng quân đánh giặc. Mặc kệ những lời đồn đoán của những người xung quanh rằng hắn đã c hết, Trình Nguyên vẫn chờ Lâm Tông Nghĩa ba năm. Mặc kệ những lá thư không có lời hồi âm, Lâm Tông Nghĩa vẫn kiên trì gửi về cho Trình Nguyên suốt ba năm.

Vì hắn, nàng kiên định giữ vững lập trường, quyết không gả cho Dương công tử. Vì hắn, nàng từ chối bước chân vào giới quan môn, chỉ mong ước được một đời bình an giống như thời còn ở thôn Lâm Gia. Vì nàng, hắn từ bỏ cuộc sống săn bắn hái lượm, xung phong ra chiến trường để bảo vệ bờ cõi. Những đêm không ngủ, hắn chong đèn học chữ, lại kìm lòng không đặng mà nhớ tới nàng.

Nguyên nương của hắn, nàng là người lương thiện giản đơn nhất mà hắn từng gặp. Nàng có dung mạo xinh đẹp, càng lớn càng rực rỡ tựa đóa hoa nở rộ, hơn nữa trù nghệ cũng giỏi, bảo sao Dương công tử lại si mê nàng đến thế.

Thuở đầu khi mới gặp nàng, Lâm Tông Nghĩa còn ấp a ấp úng từng chữ một, xấu hổ không để đâu cho hết. Thật may vì Nguyên nương chưa từng chê cười hắn, còn dịu dàng chăm sóc hắn từng chút từng chút một, cho hắn cảm giác ấm áp như một gia đình đúng nghĩa.

“Nay thiên hạ đã thái bình, cuộc sống nơi phố thị cũng chẳng thể sánh bằng những ngày an nhàn ở thôn Lâm Gia thuở trước.

Nhớ lại chuyện cũ, nàng chỉ cảm thấy thời gian ấy đẹp đẽ đến vô ngần.”

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Thanh Long - Team Allin

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN