logo
REVIEW>> TA MỞ NÔNG TRƯỜNG SAU KHI PHI THĂNG THẤT BẠI
ta-mo-nong-truong-sau-khi-phi-thang-that-bai
Tìm truyện

TA MỞ NÔNG TRƯỜNG SAU KHI PHI THĂNG THẤT BẠI

Tác giả:

Lâm Gian Tuyết

Reviewer:

AI_Dã Quỳ

Designer:

AI_Nha Thanh

Độ dài: 172

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 77

Giới thiệu:

Kiếm Đế đương thời Vân Thiêm Y thân tử đạo tiêu do đệ tử phản bội vào ngay lúc phi thăng. Bởi vì tên đệ tử kia vẽ rắn thêm chân mà Vân Thiêm Y có thể mang theo linh hồn và ký ức đầu thai. Vất vả tu hành hai vạn năm, bỗng quay trở về từ đầu!

Còn không phải là kiếm à? Nàng luyện, nàng luyện!

Chẳng qua, nàng đường đường là Kiếm tu, sao lại có nhiều thần thú đột nhiên theo đuôi vậy?

Chỗ của nàng là môn phái tu tiên đứng đắn, không phải vườn nuôi động vật!

Đặc biệt vị Thú Đế, vua của muông thú kia, có thể đừng cứ biến thành mèo con đến mê hoặc nàng không hả? Bớt phe phẩy cái đuôi mèo đi!

Vân Thiêm Y: Nam nhân chỉ biết ảnh hưởng tốc độ ra kiếm của ta!

Đế Thiếu Cẩm: Cái đó thì liên quan gì đến bé mèo đáng yêu vô địch ta đây?

***

Tông Môn Điển Lục từng viết rằng:

“Núi Cửu Loa ở phía Bắc của đại lục Thần Châu là nơi Kiếm Đế chí tôn ngự trị.

Hàng vạn kẻ sĩ trong thiên hạ đều quy phục dưới chân Thánh Cung mong được một lần diện kiến dung nhan tôn thượng.

Lại có dãy Quan Vân ở phía Nam Thần Châu là nơi muông thú tề tựu quanh Thú Đế trong chốn Linh Cảnh. Nổi bật nhất là Thiên Hạc Tông, môn phái đứng đầu về Thú tu, tức là người và thú ký kết giao ước cùng nhau tu luyện, phi thăng đắc đạo.”

Kiếm Đế Vân Thiêm Y cả đời thuận buồm xuôi gió, không ngờ lại có lúc xui xẻo tận mạng. Tu luyện gần ba vạn năm, vất vả lắm mới tiến gần đến phi thăng thì bị đệ tử hãm hại sau lưng, bị Thiên Lôi đánh cho xuất hồn.

Tên đệ tử kia lo ngại nàng sẽ đầu thai quay lại trả thù nên giam giữ hồn phách của nàng trong tháp Trấn Hồn, chỉ duy nhất một sợi u hồn thoát ra được, nhập vào luân hồi, lần nữa đầu thai làm người, trở thành đại tiểu thư của Thiên Hạc Tông.

Bởi vì chỉ có một sợi hồn nên đại tiểu thư Vân Thiêm Y sinh ra đã là kẻ ngốc, không ít lần bị các biểu muội muốn tranh đoạt vị trí Tông chủ tương lai hãm hại. Năm bốn tuổi bị Yêu tu nhập vào người, trở nên kiêu ngạo hống hách, g iết người như ngóe khiến cả tông môn đều căm phẫn.

Đến năm thứ mười sáu, trời giáng dị tượng. Thiên Lôi trên chín tầng trời đánh sập tháp Trấn Hồn, cũng đánh cho Yêu tu trong người Vân Thiêm Y hồn bay phách tán.

Nhờ đó, các phách còn lại của vị Kiếm Đế năm xưa có thể tụ lại thành một hồn thể hoàn chỉnh, trở lại thành một Vân Thiêm Y bình thường.

Vân Thiêm Y không thích chữ “bình thường” này. Ba vạn năm đâu có ngắn ngủi gì, biết bao nhiêu ngày đêm bế quan tu luyện của nàng, bây giờ lại phải làm lại từ đầu. Nhưng không phải là dùng kiếm sao, nàng luyện là được.

Vân Thiêm Y còn có sở thích tìm kiếm người tài, thu nhận đồ đệ và đốc thúc họ luyện kiếm hằng ngày. Bắt đầu từ nha hoàn Hồng Dược bên người, tiến dần lên đến Vân Hương Diệp và Hạ Chí.

Trong một lần dẫn bọn họ tiến vào bí cảnh để luyện tập, nàng gặp lại tộc Thỏ. Tộc trưởng nhận ra vị cách Kiếm Đế của Vân Thiêm Y, tình nguyện đi theo nàng. Sau đó đến mộ địa Long Cốt, nàng lại nhặt được một bé rồng mới nở. Khi ngang qua trận địa của Thiên Hạc Tông lại thu được thêm một con Phượng hoàng sáu cánh. Ngoài ra, nàng còn chiêu mộ được cả một làng tán tu đi theo mình.

Vân Thiêm Y không thể nuôi chừng này người ở sân sau hậu viện được, đành phải đưa tất cả vào trong Lưu Ly Ảo Cảnh, bí cảnh do chính mình tạo ra thuở trước. Từ đó về sau, nơi Lưu Ly Kiếm Cung nở hoa rực rỡ xuất hiện những thôn ngõ làng xóm do thú và người cùng nhau tạo ra, xây nhà dựng cửa, trồng trọt làm nông, cùng nhau vui sống hòa thuận, tu tập đắc đạo.

Riêng Vân Thiêm Y, nàng cần phải đến núi Cửu Loa ở phía Bắc để thành lập một môn phái mới, là một trong những điều kiện tiên quyết để phi thăng. Nàng không thể ngự kiếm, cho nên đành phải đi bộ cưỡi ngựa, từ đó mở ra cuộc tiêu dao trên khắp đại lục Thần Châu cùng với nông trường di động nho nhỏ của mình.

***

Từ thuở xa xưa, Vân Thiêm Y cũng đã từng có một gia đình. Năm ba tuổi nàng bộc lộ tài năng trời cho, được đưa vào trong Kiếm tông để tu luyện. Mười một tuổi ngồi lên chức Hộ pháp, mười ba tuổi viết được bộ Kiếm pháp cho riêng mình, là thiên tài ngàn năm mới có một người. Nàng cũng từng có sư phụ, có các sư huynh sư tỷ, các bạn đồng môn, nhưng vào một ngày nọ cả tông môn đều bị diệt sạch.

Vân Thiêm Y xuất sơn để báo thù, sau đó bắt đầu cuộc hành trình vạn năm của riêng mình.

Ngoài mục tiêu cao nhất là đắc đạo thành tiên, Vân Thiêm Y còn phải sáng lập một môn phái Kiếm tu, tạo điều kiện cho các kiếm sĩ khác cũng được tu tập lên nhất phẩm. Những gì trời ban cho nàng, nàng phải dùng kiếm để trả lại cho thiên hạ.

Trên con đường phi thăng, Vân Thiêm Y đã gặp qua nhiều người khác nhau.

Nổi bật nhất chính là Đế Thiếu Cẩm, lúc đó vẫn còn là Sô Ngô chưa thành hình người. Sô Ngô là loài thần thú thượng cổ trong Sơn Hải Kinh, lên đến một cảnh giới nhất định nào đó có thể tự chọn cho mình một hình hài thú vật để biến thành. Đế Thiếu Cẩm phân vân mấy ngày trời, cuối cùng nghe theo Vân Thiêm Y biến thành mèo.

Nàng nhìn thấy con mèo đỏ như lửa lăn lộn dưới sàn, không nhịn được mà lao đến vuốt ve. Đế Thiếu Cẩm cào nàng một cái, Vân Thiêm Y liền đè hắn ra đánh một trận.

Cứ như vậy, lần đầu tiên gặp mặt, một người một mèo vật lộn nhau dưới sàn nhà, nhớ lại cũng chẳng mấy vẻ vang, nhưng nhờ vậy mà Vân Thiêm Y có được tri kỷ quan trọng nhất trong cuộc đời của nàng.

Nàng còn gặp được thần thú Ứng Long, người đã ở bên cạnh nàng như hình với bóng cho đến giây phút cuối cùng, gặp Kính Thành Tuyết bấy giờ vẫn chỉ là một thiếu niên, gặp Tôn Thanh Y, gặp cả Phong Bất Quy, và nhiều người khác nhưng Vân Thiêm Y sớm đã quên mất tên.

Chỉ những tán tu đạt phẩm cấp cao mới có tuổi thọ dài như thần tiên, nàng không nhớ được cũng là chuyện bình thường. Nhưng chỉ mới có mười sáu năm ngắn ngủi, khi tỉnh giấc từ tháp Trấn Hồn, bỗng chốc cũng chẳng còn lại bao nhiêu người mà nàng quen biết nữa.

Người thì tuẫn đạo, kẻ thì đọa ma, chí lớn có thành hay không, hoàn toàn chỉ từ một tia ý niệm mà ra.

Thiên đạo xoay vần, mất đi một vị Kiếm Đế nhưng ắt sẽ có người thứ hai. Sinh ra trong trời đất này, mạnh đến đâu cũng chỉ như một cánh chim bay ngang qua trời, như một con cá giữa đại dương bao la mà thôi. Vân Thiêm Y mang theo suy nghĩ ấy mà thân tử đạo tiêu, chỉ là không thể ngờ được, sẽ có người vì thế mà đau lòng cho nàng.

Đế Thiếu Cẩm nhớ rất rõ, nàng thích nhất là vuốt lông mèo của hắn. Hắn càng điên tiết nàng càng khoái chí, nụ cười tinh nghịch ấy như một tiểu cô nương, chứ nào phải của một Kiếm Đế chí tôn. Nàng là người duy nhất trong thiên hạ này có thể ngang hàng với hắn, không cung kính khom lưng gọi tôn thượng, cứ luôn miệng gọi Tiểu Miêu Miêu, bày ra biểu cảm khiến hắn ngứa tay vô cùng.

Nàng thích kéo hắn lại hôn một cái, trước khi rơi vào lòng nàng hắn chỉ kịp hóa thành hình người. Thế nên nụ hôn của nàng rơi xuống gò má Đế Thiếu Cẩm trong hình dạng nam nhân vô cùng đẹp trai, khiến cho cả hai thoáng chốc đều đỏ mặt.

Bao nhiêu lần như vậy rồi, nàng vẫn chẳng biết rút kinh nghiệm gì hết.

Cho nên mỗi lúc gặp nhau, Đế Thiếu Cẩm không muốn thừa nhận, nhưng đúng là hắn có một chút chờ mong trong lòng.

Thế mà, nàng cứ đi là đi, không kịp để lại một lời từ biệt.

Góc sân sau nơi chốn quen cũ bỗng chốc thiếu đi một bóng người, nơi giá sách phủ đầy bụi bặm không ai dọn, tách trà nguội lạnh không có ai châm, lá rơi rụng đầy không ai quét, mà cũng không còn ai, mở cửa chào đón hắn nữa.

Liệu có phải cho đến giây phút cuối cùng, trong đầu nàng cũng chỉ toàn là thiên hạ hay không?

Đế Thiếu Cẩm biết rằng, nếu mình đi theo nàng, nàng chắc chắn sẽ rất thất vọng về hắn. Vân Thiêm Y chính là vậy, tấm lòng của nàng quá rộng lớn, lớn đến mức vô tâm.

Nhưng may mắn thay, hắn không phải chờ đợi quá lâu để được thấy nàng thêm một lần nữa. Mười sáu năm giống như một cái chớp mắt của thần, trong một đêm trăng dưới gốc linh thụ, giữa tiếng suối nguồn réo rắt, trong con ngươi thạch anh của Đế Thiếu Cẩm bỗng chốc bừng sáng như lửa.

Nàng bây giờ chỉ là Kiếm tu cửu phẩm phải làm lại từ đầu, nhưng hắn vẫn nguyện chờ đợi, đồng hành với nàng trên con đường thành nhất phẩm. Nàng bị thương, hắn sẽ đưa đến một nhành cây linh thụ. Nàng cần kiếm, hắn có thể dùng vuốt mèo cào ra một cái.

Khắp mọi nơi trên Thần Châu, tận cùng chân trời góc bể, từ thung lũng các Pháp sư đến thành Vô Ảnh của Ma tộc, từ bình nguyên của Trận tu đến thị trấn của Dược sư, chỉ cần Vân Thiêm Y muốn, Đế Thiếu Cẩm đều sẽ luôn luôn đến gặp nàng.

Cho đến lúc cả hai cùng thay thiên đạo đập tan cái ác, cùng nhau đường hoàng đắc đạo thành tiên.

Có lẽ chỉ khi đến ngày ấy, Vân Thiêm Y mới thôi lo lắng chuyện thiên hạ, mới có thời gian rảnh rỗi để nghiêm túc nhìn nhận hắn. Kiếm tu vốn vô tình, nhưng cố tình trong mắt hắn lại chỉ có mình nàng, không còn đủ chỗ cho thêm một điều gì khác nữa.

Dường như hết thảy đều chỉ đơn giản là thiên ý mà thôi.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Mâm Đa Quả - Team Allin

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN