
Tác giả:
Lê Chúc Hạc
Reviewer:
AI_Thủy Tiên
Designer:
AI_Nha Thanh
Thể loại:
Hiện đại,
Xuyên sách,
Nữ phụ,
Thanh xuân vườn trường,
Hào môn thế gia,
Sạch,
Sủng Ngọt,
Chữa lành,
Nhẹ nhàng,
Ấm áp,
HE
Độ dài: 73
Tình trạng: Hoàn edit
Lượt xem: 21
Người ta hay nói, đứa trẻ hạnh phúc dùng cả tuổi thơ để ôm lấy cuộc đời, còn đứa trẻ bất hạnh thì lại dùng cả cuộc đời để chữa lành cho tuổi thơ.
Anh em Hứa Thời Nhược may mắn được sinh ra trong một gia đình đầm ấm hạnh phúc. Tuy gia đình họ chẳng khá giả, thậm chí còn khó khăn, ăn bữa nay lo bữa mai, nhưng trong trí nhớ của đôi anh em Hứa Thời Nhược, Hứa Thời Đồng, cả gia đình họ luôn tràn ngập tiếng cười, bố mẹ chưa từng để hai đứa con của mình thiếu thốn tình yêu thương bao giờ.
Điều này chính là nền tảng tạo nên tính cách lạc quan, mạnh mẽ trong Hứa Thời Nhược và Hứa Thời Đồng.
Để rồi, sau biến cố cha mẹ lần lượt qua đời, người ta thấy Hứa Thời Nhược, người mà năm ấy chỉ mới là một thiếu niên, mạnh mẽ vượt qua nỗi đau mất cha mẹ, mạnh mẽ vực dậy cô em gái nhỏ tuổi, đứng ra đảm nhiệm trọng trách của một người trụ cột gia đình. Để rồi, dẫu sau này có phải đối diện với bao nhiêu khó khăn, người ta vẫn sẽ chỉ luôn thấy một Hứa Thời Nhược dịu dàng, tốt bụng điềm nhiên đối diện với tất cả.
Hứa Thời Nhược là một người rất tốt, rất rất tốt. Khi nhìn anh, người ta sẽ không nhịn được mà chợt nghĩ, có lẽ người này chính là hình mẫu sinh động nhất của từ “quân tử”. Bởi lẽ, anh quá đỗi tốt đẹp, tốt đẹp đến nỗi vừa khiến người ta muốn tiếp cận để có thể nhìn ngắm sự tốt đẹp nơi anh cách kỹ càng hơn, lại vừa khiến người ta e ngại không nỡ tiến lại gần, vì chỉ sợ chính mình sẽ quấy nhiễu sự tốt đẹp ấy.
Anh khiến người ta liên tưởng đến vầng trăng thanh tịnh treo trên bầu trời đêm, lặng lẽ tỏa ra ánh sáng dịu dàng và ấm áp.
Nhưng đó chỉ là những điều mà mọi người nhìn thấy, những điều mà mọi người nghĩ về anh, còn về phần Hứa Thời Nhược, anh lại tự thấy bản thân mình rất đỗi bình thường, chẳng có gì có thể gọi là nổi bật.
Và khi đứng trước một cô tiểu thư xuất thân danh môn như Chúc Mạt, anh lại càng cảm nhận rõ được điều ấy hơn cả.
Lần đầu tiên họ gặp nhau, anh chỉ cảm thấy, hình ảnh cô đứng một mình dưới màn mưa chẳng phù hợp với khí chất lạnh lùng cao quý ấy của cô một chút nào. Thế là anh đã bước đến, đưa cho cô một chiếc ô. Có thể cô không thật sự cần có người chia ô cho mình, nhưng việc đưa ô cho cô lại là một chuyện mà bản tâm anh nói rằng anh nên làm, vậy là anh cứ làm mà chẳng băn khoăn gì.
Sau hôm ấy anh mới biết, à, hoá ra cô bé này là người bạn đầu tiên của em gái anh ở ngôi trường mới này.
Lần thứ hai họ gặp nhau, cũng thật tình cờ, cũng là dưới màn mưa. Nhưng lần này, người tiến đến chia cho đối phương một tán ô lại là cô, không phải là anh như lần trước nữa.
Thật ra chính Hứa Thời Nhược cũng không nhớ rõ, là từ bao giờ mà cái tên của anh đã luôn được đặt cạnh tính từ “tốt bụng”, “nhân hậu” nữa. Mà anh chỉ nhớ, từ sau sự ra đi của bố mẹ, anh luôn dặn mình phải trở thành một người tốt, luôn gieo rắc thật nhiều sự dịu dàng và lòng tốt cho thế giới này mà không đắn đo gì, cũng không mong cầu hồi đáp.
Vì anh rất sợ sẽ có một ngày, ngày mà thế giới này lạnh lùng quay lưng đi với người thân duy nhất còn sót lại của anh trên đời này. Mà những điều ấy như đã trở thành bản năng của con người anh, khiến anh chẳng thể nhớ chính xác được rốt cuộc mình đã trở thành “người tốt” trong mắt mọi người từ bao giờ.
Nhưng vào khoảnh khắc nghe thấy Chúc Mạt nói rằng, anh là người tốt, Hứa Thời Nhược vẫn cảm thấy thật khó tả biết bao.
…
Chúc Mạt là một cô tiểu thư sống trong toà tháp ngà cao sang, cô vừa cao quý mang đến cảm giác khó lòng chạm đến, lại vừa có chút bí ẩn, khiến người ta rất đỗi tò mò về cô, muốn biết thêm về cô. Nhưng với bản thân Chúc Mạt mà nói, thật ra ngoài cái mác tiểu thư nhà họ Chúc này, cô cảm thấy mình chưa từng thật sự “có” được một thứ gì trên đời này cả.
May mắn được sinh ra trong một gia đình có điều kiện thì đã sao, trong khi suốt nhiều năm trời, cuộc đời cô chỉ có thể bị lợi ích và sự mục nát của lòng người vây lấy? Sống trong thế giới hào nhoáng và ích kỷ ấy bấy lâu, Chúc Mạt đã chẳng thể xác định nổi, rốt cuộc cô có phải là người giống bọn họ hay không?
Vì chẳng thể nghĩ ra được lời giải đáp cho vấn để ấy, cô trở nên bất an lo sợ, cô sợ rằng mình chỉ là một con rối vô tri vô giác, một con rối không có cảm xúc, chỉ có thể để mặc người khác điều khiển mình.
Đó là nguồn cơn của việc, ẩn sau vẻ ngoài lạnh lùng khó gần là một nội tâm mềm yếu và nhạy cảm, luôn khát khao được sự thánh thiện dịu dàng vỗ về.
Cho đến khi gặp được Hứa Thời Nhược, cho đến khi được mọi dịu dàng của anh ôm lấy, trên đời này mới không còn một Chúc Mạt “lạnh lùng và sắt đá đến mức vô cảm” như trước kia nữa.
Cô đắm chìm. Rồi cô cảm thấy mình thật ích kỷ khi muốn đ ộc chiếm mọi sự dịu dàng thánh thiện nơi anh, cũng cảm thấy bản thân thật x ấu xa khi cả gan có những suy nghĩ “dơ bẩn” kia với anh. Cô tự phỉ báng mình cả trăm lần, thầm tự trách một kẻ như cô mà cũng đòi hỏi chiếm lấy hết mọi sự tốt đẹp ấy sao?
Mà lại chẳng hay chẳng biết, chính Hứa Thời Nhược cũng đã đắm chìm, đắm chìm đến chẳng còn thấy lối thoát.
“Rất khó để không thích em ấy nhỉ?”
Anh nghĩ, ai có thể không thích Chúc Mạt cho được đây?
Cô tựa đoá hoa thanh khiết lặng lẽ rộ nở trong đêm, toát lên vẻ đẹp cao quý khó lòng chạm đến, khiến người ta vừa muốn ngắm nhìn để khỏi phải bỏ lỡ khoảnh khắc cô bừng sáng nào, vừa muốn giấu đi khoảnh khắc rực rỡ đến nao lòng kia cho riêng mình.
Để rồi, đến mãi sau này, vào một tối nọ, Chúc Mạt hỏi bâng quơ rằng anh đã thích cô từ bao giờ, Hứa Thời Nhược lại chậm chạp chẳng biết nên trả lời ra sao.
Vì chính anh cũng chẳng thể nói rõ được mình đã bắt đầu nhìn cô như là một “cô gái” thay vì “bạn thân của em gái” từ bao giờ.
Vì thích cô là một quá trình dài của sự thăng tiến trong cảm xúc và tình cảm.
Thuở đầu gặp nhau, cô gái nhỏ ngã vào lòng anh, để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng anh bằng hương thơm thanh khiết, bằng khí chất lạnh lùng cao quý. Sau đó, ở mỗi một lần gặp nhau, cô gái ấy lại khắc vào lòng anh những dấu ấn sâu đậm hơn, rồi khiến anh bất giác đắm chìm đến không thể buông tự lúc nào chẳng hay.
Nhưng rồi, cũng chính tình cảm ấy, thứ tình cảm lặng lẽ không ồn ào, không kịch liệt ấy, mỗi ngày lại ăn sâu hơn, như hạt mầm âm thầm bén rễ dưới lớp đất dày, chỉ chờ đến một ngày đủ nắng, đủ mưa để có thể vươn mình nở rộ dưới bầu trời.
Nếu Hứa Thời Nhược biết cô gái của anh đang băn khoăn, không biết liệu có phải vì lời tỏ tình bất chợt hôm ấy của cô nên anh mới thích cô không, thì có lẽ anh sẽ khẽ cười, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng mà ôn tồn nói rằng,
Dù hôm ấy em có ngỏ lời với anh hay không thì cũng không thể thay đổi được việc anh rồi sẽ thích em.
Em là em, anh vẫn sẽ luôn thích em, rồi yêu em.
Dù các sự kiện trong quá khứ có xáo trộn, dù có quay lại hàng trăm lần đi chăng nữa, điều ấy vẫn sẽ mãi mãi không bao giờ thay đổi.
Vì anh quá thích Mạt Mạt nên anh muốn bên em mãi mãi, không bao giờ rời xa.”
____
“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Chùm Ruột – Team Allin
*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết
BÌNH LUẬN
THÔNG TIN
Công ty TNHH thương mại dịch vụ truyền thông đa phương tiện Allin
Địa chỉ: 15/2 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 4, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
LIÊN HỆ
Email: [email protected]
@copyright 2022.
Allin ltd. All rights reserved