logo
REVIEW>> NGHE NHƯ CẢ ĐỜI
nghe-nhu-ca-doi-0001
Tìm truyện

NGHE NHƯ CẢ ĐỜI

Tác giả:

Ngưng Lũng

Reviewer:

AI_Phù Dung

Designer:

AI_Nha Thanh

Độ dài: 195

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 111

Giới thiệu:

Văn Đình Lệ nói không chút do dự: "Mục tiêu của tôi chưa bao giờ thay đổi: Nổi danh thiên hạ, có nhiều tiền bạc, đàn ông đẹp trai biết nghe lời..."

"Lục Thế Trừng đã từng nghe những lời này của cô chưa?"

Mạnh Kỳ Quang mỉm cười hỏi một cách trào phúng: "Đường đường là Lục công tử của nhà họ Lục lẫy lừng đất Nam Dương, liệu anh ta có vui khi biết trong mắt cô anh ta chỉ là “một người đàn ông đẹp trai biết nghe lời” không?"

Văn Đình Lệ nhướng mày: "Anh ấy không quan tâm đến những chuyện này đâu, anh ấy khác anh."

"Thật sao? Anh ta hiểu cô đến vậy nhưng không phải cuối cùng hai người vẫn cãi nhau chia tay sao?”

Văn Đình Lệ bướng bỉnh nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói lời nào.

Ý cười nơi đáy mắt Mạnh Kỳ Quang sâu hơn: "Văn Đình Lệ, cô vẫn chưa hiểu sao? Lục Thế Trừng này còn quá trẻ, quá thanh cao khoáng đạt, anh ta mắc bệnh sạch sẽ về tinh thần, cho nên không thể chịu đựng được việc cô lừa dối anh ta. Tôi và cô mới là người cùng một con đường."

***

Giữa những biến động của thời cuộc, một cô gái xinh đẹp và tài năng như Văn Đình Lệ giống như một đóa hoa phú quý ở nhân gian. Văn Đình Lệ không chỉ nổi bật bởi cái danh “hoa khôi” của trường nữ sinh Tú Đức mà cô còn được mọi người biết đến với tài diễn xuất vô cùng xuất sắc.

Sinh ra trong một gia đình buôn vải nghèo, mẹ từng làm trong thanh lâu, Văn Đình Lệ buộc phải học cách tính toán cho tương lai của mình. Nhưng phía sau vẻ ngoài tưởng như toan tính ấy là một trái tim biết tự trọng, biết đâu là giới hạn của yêu thương và hy sinh.

Ngày trước, lúc mẹ Văn Đình Lệ còn sống, bà đã lấy ra phân nửa tiền tiết kiệm trong nhà để cho cô học tại trường nữ sinh Tú Đức chỉ vì bà nghe nói học sinh ở đó toàn là thiên kim quyền quý. Và trong nhận thức hạn hẹp của bà, việc gả cho một người giàu có và phẩm hạnh tốt là một con đường an toàn nhất cho những cô gái sống trong xã hội hiện tại.

Có lẽ vì ảnh hưởng từ mẹ mình nên khi bắt đầu mối tình với Kiều Hạnh Sơ, Văn Đình Lệ chỉ nghĩ đơn giản rằng người đàn ông này sẽ mang lại sự an toàn cho mình cả về mặt tình cảm lẫn kinh tế. Song thực tế lại không như cô mong muốn.

“Cô cho rằng dựa vào một người đàn ông dịu dàng đa tình là có thể sống cuộc sống trong mơ. Nào ngờ đây chỉ là một giấc mộng kinh hoàng, khi tỉnh giấc, ảo cảnh này sẽ trở thành một con dao sắc nhọn đâm vào da thịt cô.”

Gia đình Kiều Hạnh Sơ vốn là một gia đình dệt vải nổi tiếng ở Ninh Ba, thế nên yêu cầu của họ về con dâu trưởng của dòng họ rất cao, đặc biệt là phải “môn đăng hộ đối”. Dĩ nhiên, Văn Đình Lệ hoàn toàn không đáp ứng được những yêu cầu đó. Với họ, cô chỉ là một người con gái tầm thường và hoàn toàn không xứng với Kiều Hạnh Sơ.

Sau khi xác định Kiều Hạnh Sơ buộc phải cưới người khác theo sự sắp xếp của gia đình thì Văn Đình Lệ dứt khoát chia tay mặc cho Kiều Hạnh Sơ đã hứa hẹn với cô rằng anh ta sẽ ly hôn sau một năm. Dù cô yêu Kiều Hạnh Sơ, nhưng khi biết anh ta không thể toàn tâm với mình thì cô nhất quyết buông tay. Cô chọn tự mình bước tiếp, thay vì trở thành kẻ chen chân vào cuộc đời người khác.

“Trong lòng cô không khỏi thầm tiếc thương, tiếc thương cho một Văn Đình Lệ ngây thơ ngày nào. Đồng thời cũng chúc mừng trong lòng, chúc mừng cho một Văn Đình Lệ hoàn toàn mới, ngày càng trưởng thành và điềm tĩnh.”

Quả thật, sau khi trải qua mối tình đầy ngang trái này, Văn Đình Lệ ngày càng lột xác hơn. Cô không còn mang suy nghĩ “gửi gắm tương lai của mình vào tay người khác” nữa. Đối với cô bây giờ, điều quan trọng nhất chính là chuyện học hành, điều cô đã vô tình đặt nhẹ trong thời gian qua.

***

Trên hành trình đầy sóng gió đó, Văn Đình Lệ đã gặp Lục Thế Trừng - công tử quyền thế nhà họ Lục. Nhà họ Lục có tổ tiên là người Thượng Hải nhưng lại làm giàu ở vùng Nam Dương. Sau nhiều đời kinh doanh, tài sản của nhà họ Lục đã trải rộng khắp các vùng Ba Thành, Medan và Sumatra. Về phần Lục Thế Trừng, hồi đó ai cũng nghĩ:

“Cậu Lục là kẻ phá của, đoán rằng sản nghiệp nhà họ Lục sẽ nhanh chóng giảm sút. Không ngờ mới nửa năm, hiệu quả của nhà máy cao su và nhà máy đường đã tăng gấp đôi, từ đó, từ trên xuống dưới đều tâm phục khẩu phục cậu Lục”.

Danh tiếng lừng lẫy là thế nhưng ai cũng biết Lục Thế Trừng là một “người câm”. Kể từ khi tận mắt chứng kiến bố mẹ bị s át h ại Lục Thế Trừng đã gặp tổn thương về mặt tâm lý, thế nên anh không thể nói được nữa. Dù cho ông cụ Lục đã mời rất nhiều bác sĩ nổi tiếng trong và ngoài nước, nhưng vẫn không thể khiến Lục Thế Trừng mở miệng nói chuyện.

Thế nhưng bi kịch hơn là ông cụ Lục còn thương yêu người con trai do vợ bé sinh ra hơn là cháu trai mình, nên dù gặp phải chuyện gì anh cũng không thể tự biện giải cho bản thân được.

Song thời gian dần trôi, cái tên Lục Thế Trừng ngày càng khiến nhiều người phải khiếp sợ. Bởi đằng sau vẻ ngoài điềm tĩnh đó là một tâm hồn chất chứa những u tối, giằng xé.

“Chàng trai này như một viên ngọc chìm dưới đáy biển sâu: tĩnh lặng, ôn hòa, tỏa ra ánh sáng lung linh. Một khi nổi lên mặt nước, sẽ không ai có thể che giấu được ánh sáng của nó.”

***

Sau khi chia tay với Kiều Hạnh Sơ, nhà họ Kiều vẫn không bỏ qua cho Văn Đình Lệ, họ muốn đuổi cả nhà cô đi vì sợ cô ở Thượng Hải ngày nào thì ngày ấy Kiều Hạnh Sơ vẫn không buông bỏ được. Họ lợi dụng gia đình Khâu Lăng Vân để cưỡng ép hai bố con cô vào đường cùng.

Thậm chí, bố của Khâu Lăng Vân còn đánh bố cô nhập viện và lâm bệnh nặng. Ở đây, Văn Đình Lệ đã gặp gỡ viện trưởng Đặng và được bà giúp đỡ, thế nên cô rất yêu thương và kính trọng bà.

Không may là về sau viện trưởng Đặng bị kẻ nào đó á m s át, thế là Văn Đình Lệ được Lệ Thành Anh - bạn thân của viện trưởng Đặng giao cho nhiệm vụ điều tra Lục Thế Trừng và Quảng Chí Lâm. Tuy cô không muốn bị cuốn vào cuộc điều tra nguy hiểm này, nhưng khi nghĩ đến người gặp chuyện là viện trưởng Đặng cô liền muốn liều một phen. Bởi vì, cô xem bà ấy như người thân của mình vậy.

Thế rồi thời gian sau đó, Văn Đình Lệ tìm mọi cách để tiếp cận Lục Thế Trừng. Cô muốn tìm hiểu xem anh thực sự có dính líu gì đến vụ á m s át không hay là người chú ba của anh mới là kẻ đứng sau tất cả. Tần suất hai người gặp mặt nhau dần tăng lên đến mức mà Lục Thế Trừng cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng anh không tìm được bằng chừng nào để buộc tội cô cả.

Hai người vốn ở hai thế giới khác nhau, người thích yên tĩnh như Lục Thế Trừng lại gặp phải người “ồn ào” như Văn Đình Lệ. Anh luôn tự nhắc mình rằng phải tránh xa cô vì anh biết hai người không cùng chung định hướng. Thế nhưng, khoảng cách giữa họ cứ dần được rút ngắn lại. Và rồi, họ cũng yêu và ở bên nhau.

Hạnh phúc chưa được bao lâu, giữa họ lại nảy sinh hiểu lầm. Vì cảm thấy bị lừa dối nên Lục Thế Trừng đã quyết tuyệt rời xa Văn Đình Lệ, mặc cho cô đã tìm mọi cách để giải thích với anh. Đến lúc này, Văn Đình Lệ mới nhận ra rằng cô lưu luyến Lục Thế Trừng sâu sắc hơn cô tưởng.

Dù trong lòng Lục Thế Trừng vẫn còn yêu cô tha thiết nhưng anh không thể chấp nhận sự thật rằng ngay từ đầu cô tiếp cận anh chỉ để điều tra. Thậm chí điều khiến anh đau lòng hơn là cô kiên quyết không chịu nói rõ lý do, rằng tất cả những điều ấy, cô làm chỉ để bảo vệ người quan trọng trong đời mình, đến mức sẵn sàng dối gạt cả anh.

***

Ai đó đã từng nói, người có tình rồi sẽ trở về bên nhau. Dù từng dứt khoát rời xa, dù khoảng cách và tổn thương chất chồng, nhưng trong sâu thẳm trái tim Lục Thế Trừng và Văn Đình Lệ, cả hai đã sớm trở thành một phần không thể thiếu của nhau. Sau những hiểu lầm và biến cố dồn dập, cuối cùng họ vẫn tìm về với nhau, bởi tình yêu ấy quá sâu đậm.

Gặp gỡ, yêu nhau, chia ly và trở về, mỗi hành trình đều như một cột mốc đáng nhớ trong cuộc đời của Lục Thế Trừng và Văn Đình Lệ. Những mất mát đã khiến họ trưởng thành hơn, biết trân trọng hơn những gì mình đang có.

“Họ đã từng cùng nhau chạy trốn giữa bom đạn, cũng từng lặng lẽ ôm nhau trong đống hoang tàn dưới ánh trăng. Biết bao thành phố đã khắc ghi kỷ niệm của cả hai người họ. Thời gian đã dạy họ cách yêu thương. Điều đáng mừng là trái tim của anh và cô chưa từng rời xa nhau. Trong tình yêu, trong sự đồng hành, trong những ngày tháng dài đằng đẵng, họ dùng sinh mệnh và sự nhiệt tình của mình để cùng nhau vượt qua hết mùa hoa xuân này đến mùa trăng thu nọ.”

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Xoài - Team Allin

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN